Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, La Thượng Thần đang bận việc chỉ lên tiếng, hoàn toàn không chú ý người bước tới thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân.
“La tiên sinh.”
Nghe tiếng liền buông văn kiện trên tay xuống, La Thượng Thần ngẩng đầu nhìn người vừa tới có chút kinh ngạc. Người này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nam nhân trước mắt, cao lớn tuấn tú, nhưng khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, tuy rằng bản thân đã từng gặp gã hai lần… Một lần chính là lúc này, một lần khác là trong vụ nhảy xe lần trước.
Ngày đó, gã cùng một người đàn ông khác khuôn mặt tương tự đi vào căn nhà gỗ, sau đó lập tức thận trọng nửa quỳ trước mặt Hàn Vũ Thiên, mà Hàn Vũ Thiên cũng thấy nhưng không thể trách, dường như có nói gì đó với bọn họ mới làm cho họ đứng dậy. Trường hợp đó, không khí trông giống như là tình tiết trong phim điện ảnh, Hàn Vũ Thiên tựa như một thiên hạ phách giả, làm cho người ta phải cúi xuống thần phục dưới khí thế của hắn.
Nói như vậy, bất luận kẻ nào gặp phải cảnh tưởng đó cũng đều có suy nghĩ muốn làm rõ ràng hết thảy mọi việc… Bọn họ ngay từ đầu quỳ lễ, hơn nữa còn cung kính gọi người kia là ‘Ngự Hoàng’, còn có một vài từ ngữ làm cho người ta khó hiểu…. Nhưng, ‘nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện’ vẫn là La Thượng Thần xử thế theo nguyên tắc, cho nên từ đầu tới cuối, đối với chuyện kia của Hàn Vũ Thiên cậu hết thảy cái gì cũng chưa hỏi, lại càng không nghĩ là sẽ tham gia vào đó.
Cái gì cũng không biết, ngày mới có thể an nhàn tự tại.
“Xin hỏi… có việc gì sao?” La Thượng Thần lễ phép hỏi.
Nam nhân không hề hé răng, từ trong tây trang lấy một cái danh thiếp đưa cho La Thượng Thần. Danh thiếp giấy thẳng rất cao cấp, mà phía trên còn viết ‘Banquet’.
‘Banquet’…. “Đây là…” Khách sạn? La Thượng Thần hướng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía nam nhân.
“Đêm nay 7 giờ, ‘Ngự Hoàng’ mời ngài.” Thanh âm nam nhân đều đều không cao không thấp, cùng với lời nói như là buộc người ta không thể không đi.
Hàn Vũ Thiên!? Hắn lại muốn làm cái gì? Thật sự phiền nha! La Thượng Thần nhịn không được nhíu mày một chút. Bởi vì gần đây thật sự là có loại cảm giác quỷ dị…… Cảm thấy Hàn Vũ Thiên càng ngày càng làm cho người ta thấy khó hiểu, suốt ngày không có việc gì cũng gọi cậu đến văn phòng, hơn nữa còn cảm thấy như có người ở phía sau quan sát cậu, nhưng mỗi lần quay lại thì lại không có việc gì, còn thấy hơi nghi ngờ mà hỏi cậu “Xảy ra chuyện gì?”, cái nụ cười kia làm cậu thấy ….. Ưm, chính mình như là một ‘chú dê con’ còn Hàn Vũ Thiên là ‘con sói lớn’, hơn nữa còn nói với La Thượng Thần: “Dê con ngoan ngoãn, mẹ đã trở về, mau mở cửa ra.”
“Tôi không đến được không?” Thật sự không muốn đi a… Một vụ nhảy xe là đủ rồi, ai biết hắn lại muốn làm cái gì?
“Xin đừng đến muộn.” Mặt vẫn như trước không chút thay đổi, hoàn toàn không thèm để ý lời nói của La Thượng Thần, có thể nói là mắt điếc tai ngơ.
“Ách…” Tiếng xe đến!! Lão đại vẫn là cuối cùng phải như vậy!? Khó thoát a!!
“Buổi tối 7 giờ.”
“Được rồi… tôi đã biết.” mợ nó, có phiền hay không, người này cũng làm mình rất khó nói… Được rồi được rồi, không tệ nha, mặc kệ có phải là Hồng Môn Yến hay không, tóm lại chình là mình nhất định phải đi? Đáng giận a! Một chút cũng không hiểu gì về tôn trọng nhân quyền! Xe máy xe máy xe máy! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!
La Thượng Thần tâm tình không cam lòng đáp ứng, không biết rằng bởi những lời nói vừa rồi, nhân sinh bình thường của cậu cũng theo đó mà thay đổi.
-BANQUET-
Đánh giá cách bày trí bên trong, La Thượng Thần nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế cậu có một chút bất an. Nơi này không phải là nơi bình thường có thể tùy ý ra vào, vừa rồi nếu không phải là nam nhân kia dẫn đường, chính mình căn bản là không thể vào được… Hàn Vũ Thiên rốt cuộc là ở đây? Vả lại hắn đến rốt cuộc muốn làm gì?
Đang suy nghĩ, cánh cửa liền mở ra, Hàn Vũ Thiên tiến vào, phía sau còn có hai người khuôn mặt giống nhau kia.
Tuy rằng không hề nghĩ cái gì, nhưng La Thượng Thần vẫn đứng dậy chào “Tổng giám đốc Hàn”.
“Ừm, ngồi đi.”
“Vâng.” La Thượng Thần tuy ngoài miệng thực cung kính, nhưng trong lòng cũng không đoạn mà nói những lời phỉ nhổ: Mẹ nó mẹ nó, muộn như vậy còn kiêu ngạo!!
“Đừng câu nệ như thế, tan tầm rồi sẽ không còn là sếp với cấp dưới, đúng không, Thượng Thần?” La Thượng Thần dường như phảng phất chút an tâm, Hàn Vũ Thiên liền cười cười với cậu.
Ách! Rõ ràng là Hàn Vũ Thiên vừa cười, nhưng vì cái gì lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi!? Vẫn là mau chóng giải quyết xong chuyện, rồi rời khỏi cái nơi quỷ quái này. “Sếp Hàn…”.
Nói còn chưa xong, đã bị Hàn Vũ Thiên gián đoạn. “Uống chút rượu đi, rượu đỏ được không?”.
“Không, tôi…”.
“A, đúng rồi, cậu còn phải lái xe, nhưng uống một chút cũng không sao? Bằng không cho người đưa cậu trở về.”.
“……” Không nói gì!! Này này này này này! Tôi đã nói như vậy, nguyên nhân lớn nhất vẫn là ở trên người lão đại!! Uống uống uống uống uống! Con mợ nóa nguyền rủa anh uống đến trúng độc chết bất đắc kỳ tử!
Bên cạnh Hàn Vũ Thiên có một gã đàn ông đi đến quầy bar riêng, thuần thục cầm lấy chén rượu, chuẩn bị rót rượu.
“Thượng Thần.”
“Vâng?” Ác, không cần gọi tên tôi! Ông đây với anh không đến mức này!!
“Chúng ta tâm sự đi.”