Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Lynn
Beta: Minh An
Thanh âm này làm cho Quan Oánh như bừng tỉnh từ trong mơ, cô vội vàng buông cửa ra, nói với vẻ luống cuống: “Cậu không sao chứ? Xin lỗi nhớ, tôi không ngờ cậu đột nhiên vươn tay! Va phải chỗ nào rồi? Để tôi xem nào, đau lắm hả?”
Cô liên tục đặt câu hỏi, trông rất lo lắng. Thật ra cô rất sốt ruột, lo rằng vừa rồi hình như mình dùng sức khá mạnh, chẳng lẽ lần đầu tiên Phó Thời Xuyên chủ động tới nhà đã bị cô kẹp cho bị thương cơ chứ?
Nếu anh tức giận và phớt lờ cô thì phải làm sao? Chưa kể nếu anh bị thương thì cô cũng đau lòng lắm!
Nghĩ đến đây, Quan Oánh muốn khóc.
Phó Thời Xuyên vốn định trêu chọc cô, nhưng thấy thế, sắc mặt anh hơi đổi, anh dừng lại rồi nói: “Tôi không sao.”
Tiếc là Quan Oánh quá lo lắng, anh nói đến hai lần cô cũng không nghe thấy, anh đành phải cao giọng, nói lại: “Quan Oánh, tôi không sao! Cậu đừng lo. Tôi không sao đâu, thật đấy.”
Quan Oánh ngơ ngác nhìn anh, Phó Thời Xuyên cười với cô: “Lúc cậu đóng cửa, tôi dùng chân chặn lại, nên thực sự không bị kẹp trúng.”
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu xuống, phát hiện chân phải của anh quả nhiên chặn ở trong cửa, vừa vặn ngăn được chiều hướng cánh cửa đóng lại.
Vậy sao? Thế thì tốt.
Quan Oánh thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, cô chợt phát hiện ra mình đang dùng hai tay nắm chặt tay phải của Phó Thời Xuyên!
Chắc hẳn là vừa rồi cô đã chộp lấy nó khi đang muốn kiểm tra tay anh, ngón tay của người đàn ông mảnh khảnh, lòng bàn tay nóng hổi được cô cầm chắc trong tay. Da kề da, ngón tay cô quấn lấy ngón tay anh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ấy!
Như bị bỏng, Quan Oánh đột ngột rụt tay lại!
Tay của Phó Thời Xuyên bỗng nhiên mất đi chỗ dựa nên nó cứ thế tuột xuống, may là anh lập tức dừng lại, nhưng điều này khiến động tác của cô càng đột ngột và có chủ ý hơn.
Quan Oánh cúi đầu, mím môi, không dám nhìn anh.
Bầu không khí bỗng có phần khó xử.
Một lúc sau, Phó Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Cậu đã yên tâm chưa?”
Quan Oánh cúi đầu, đỏ mặt, không trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Cậu tới tìm tôi có chuyện gì thế?”
Phó Thời Xuyên: “À, tôi tới đây để nói với cậu rằng ngày mai tôi phải tăng ca, nên cái hẹn nấu ăn phải dời lại hôm khác.”
Hở, không thể nấu được sao?
Quan Oánh hơi thất vọng, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, “Được rồi, tôi hiểu rồi. Thực ra cậu chỉ cần gửi tin nhắn cho tôi là được mà.”
“Đúng là có thể nhắn tin, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì tôi thấy đến tận nơi nói trực tiếp sẽ có thành ý hơn. Dù sao tôi cũng có vết đen trong quá khứ, cho người ta leo cây mà.”
Phó Thời Xuyên cười nói: “Hơn nữa, nếu tôi không đích thân tới đây, làm sao có thể tặng cậu quà xin lỗi cơ chứ?”
Anh lại giơ tay lên, chính là bàn tay phải suýt chút nữa bị kẹp vào cửa rồi sau đó lại bị cô “bắt cóc”. Lúc này Quan Oánh mới nhận ra trên ngón giữa của anh có một chiếc túi nhỏ, nhưng vừa rồi cô quá rối loạn nên không để ý.
Phó Thời Xuyên: “Trà sữa, mời cậu đó. Tôi thấy cậu hay gọi món này, chắc cậu thích nó nhất phải không?”
Quan Oánh chớp mắt. Đó quả thực là món trà sữa cô yêu thích và là món ăn thả cửa duy nhất trong chế độ ăn kiêng giảm cân gần đây của cô. Nhưng hôm nay cô không định uống gì cả, vì hai ngày nay cô đã gọi hai lần, cô cảm thấy nếu cứ uống tiếp thì không giảm cân được, dù có ăn bao nhiêu rau xanh thì cũng không địch nổi lượng đường ấy nên cô mới quyết định từ bỏ không chỉ đồ ăn vặt mà cả trà sữa.
Bây giờ Phó Thời Xuyên muốn mời cô uống?
“Sao vậy, cậu không thích à?” Phó Thời Xuyên thấy cô không trả lời liền hỏi.
“Đâu có, thích chứ! Tất nhiên là thích rồi!” Quan Oánh vội đáp.
Đùa à, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối trà sữa do nam thần mời! Cô không phải kẻ ngốc nên sẽ không làm như vậy!
Cùng lắm thì tối nay cô không ăn gì nữa là xong!
Quan Oánh nhận lấy trà sữa, nỗi thất vọng vì ngày mai không được ăn đồ anh nấu cũng vơi đi một chút, cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc hứa hẹn: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ uống nó thật ngon!”
Nói xong, thấy Phó Thời Xuyên có vẻ muốn nói cái gì khác, không cho anh cơ hội, cô đóng sầm cửa lại.
Dù có vui mừng thế nào khi được nam thần tặng trà sữa, cô cũng không quên bộ dạng hiện tại của mình, càng không thể tiếp tục nói chuyện tiếp!
Quan Oánh dựa vào cửa, ôm trà sữa trong tay, trong đầu nhớ lại chuyện vừa rồi.
Mặc dù cô cảm thấy hình tượng của mình thật thảm hại, nhưng vẻ mặt của Phó Thời Xuyên dường như không có gì bất thường. Vậy có khi nào anh không để ý chăng?
Dù sao thì quãng thời gian lúc nãy cũng rất ngắn ngủi, hơn nữa người ta còn nói rằng trai thẳng (ở đây là chỉ những người con trai khô khan, không hiểu lãng mạn) không có cảm giác gì với việc con gái có trang điểm hay không.
Quan Oánh nghĩ đến điều này vẫn có chút oán thán, trước đây bản thân cô vô cùng nỗ lực, mỗi tuần thay hai mươi bộ quần áo, nhưng lại không thấy anh có phản ứng gì…
* * * * *
Ngoài cửa, Phó Thời Xuyên nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, nhất thời không nói nên lời.
Cô ấy không sợ kẹp phải mình lần nữa sao?
Anh lắc đầu, quay trở về căn hộ đối diện.
Vào cửa, anh thấy Lạc Ninh vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem TV giống như lúc anh đi ra ngoài, thấy anh quay lại, anh ta trêu chọc: “Ông đi đưa trà sữa tình yêu về rồi sao? Thế nào rồi? Có thu được gì không? “
“Đây là trà sữa xin lỗi, không phải trà sữa tình yêu. Ông chú ý cách dùng từ.”
Phó Thời Xuyên nói xong, trầm mặc một lát, “Nhưng nói thật với ông, xác thực có được thu hoạch.”
Lạc Ninh tò mò ngồi dậy. Anh ta biết Phó Thời Xuyên chỉ đưa trà sữa đến để xin lỗi, những gì bản thân nói vừa rồi chỉ là quen miệng nói linh tinh.
Thằng bạn mình sang nhà người ta không phải để làm mấy điều mập mờ, vậy có thể thu được gì?
Phó Thời Xuyên chân thành nói: “Vừa rồi là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy mặc lại đồ ngủ. Hóa ra cô nhà văn cũng sẽ mặc một bộ quần áo hai lần.”
Lạc Ninh cười khà khà..
Phó Thời Xuyên cũng thấy buồn cười. Thực ra vừa rồi anh nhìn thấy Quan Oánh cố trốn vì cô không trang điểm, anh nghĩ cô như vậy thật thú vị, nhưng anh cũng không có ý định làm cô xấu hổ quá. Suy cho cùng, sự tu dưỡng của anh cho anh biết rằng nếu một người phụ nữ không muốn gặp người khác khi đang trong trạng thái mặt mộc thì với tư cách là một người đàn ông, anh không nên ép buộc cô.
Nhưng anh chưa kịp chủ động nói lời tạm biệt thì cô đã bỏ chạy.
Lạc Ninh chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “Cốc trà sữa bao nhiêu? Tôi sẽ hoàn lại tiền cho ông.”
“Hào phóng thế?”
“Đương nhiên. Suy cho cùng, theo tính cách của ông, lẽ ra ông đã từ chối cô gái mà ông không thích, nhưng ông lại tiếp tục mối quan hệ này vì người anh em này, thậm chí còn tặng trà sữa cho người ta! Người anh em này của ông không phải người không biết lý lẽ, tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của ông!”
Phó Thời Xuyên lại im lặng sau khi nghe điều này. Trong giây lát, anh dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định không giải thích với anh ta.
Điện thoại reo, là Lạc Ninh đã gửi tới một bao lì xì WeChat trị giá 20 tệ.
Phó Thời Xuyên nhìn qua nhưng không nhận, ngược lại nói: “Trà sữa này cộng với tiền mua mang về và túi giữ nhiệt tổng cộng là 31 tệ.”
Lạc Ninh: “…”
Mẹ kiếp, tất cả đều là vì hai năm nay anh quá bận rộn với công việc, không có thời gian yêu đương, rời xa chiến trường đã lâu, gần như quên mất những lẽ thường tình này. Nhưng tại sao thứ đồ uống này của con gái lại đắt hơn anh nghĩ?
Tức giận, anh ta thêm vào 11 nhân dân tệ nữa và nói: “Đủ rồi chứ!”
Sau đó, Phó Thời Xuyên mới ung dung nhận chuyển khoản.
Anh chưa kịp cất điện thoại thì WeChat lại sáng lên, lần này là Quan Oánh gửi tin nhắn cho anh: “Ủa, sao cậu biết tôi luôn gọi trà sữa của quán này?”
Quan Oánh chợt nhận ra vấn đề này khi cô đang vui vẻ cắm ống hút vào trà sữa. Trước đây cô vẫn thường uống ở nhà, Phó Thời Xuyên cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao biết cô thích uống thứ này?
Anh ấy có thiên nhãn sao?
Phó Thời Xuyên nhất thời không biết trả lời thế nào, tạm dừng một chút, sau đó nói một cách uyển chuyển: “Bởi vì mấy lần tôi nhìn thấy cậu vứt rác.”
Lần nào cũng vậy, rất rõ ràng, để chứng minh mình thực sự đi vứt rác, cô sẽ lắc chiếc túi trước mặt, khiến anh khó có thể không chú ý đến bên trong có gì.
Quan Oánh giờ mới ngộ ra.
Lòng cô chợt thấy ngọt ngào hơn ly trà sữa vừa uống. Ôi, mình giỏi quá đi mất!
Chiến thuật ném rác của mình không chỉ khéo léo, không để lại dấu vết, làm tăng cơ hội gặp được nam thần mà còn khiến nam thần chú ý đến sở thích của mình, quả thực một mũi tên trúng hai con chim!
Phó Thời Xuyên đợi một lát, không thấy Quan Oánh trả lời. Ban đầu anh nghĩ rằng cô đang bận việc khác, nhưng không hiểu sao, trong đầu anh đột nhiên nảy ra một suy đoán.
Anh đăng nhập vào Weibo, quả nhiên vừa mới tải lại trang chủ đã nhìn thấy ID và ảnh đại diện quen thuộc.
Sau khi thích bài đăng lần đó của Quan Oánh, anh cũng nhấn theo dõi cô, tuy nhiên, đối với một nữ nhà văn nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ như Quan Quan, một người hâm mộ mới như anh chỉ là giọt nước rơi xuống biển, tới nay cô vẫn chưa nhận ra anh.
Phó Thời Xuyên xem bài đăng mới mà cô đăng lên Weibo hai phút trước, “Mặc dù ngày mai tôi không thể ăn những món ăn do đầu bếp ba sao Michelin nấu, nhưng để đền bù, đầu bếp đã đãi tôi trà sữa, nên hôm nay vẫn là một ngày hạnh phúc!”
Đính kèm là ảnh cốc trà sữa, nhìn thoáng qua là biết đã được dàn dựng công phu.
Phó Thời Xuyên nhìn rồi lại nhìn, không khỏi mỉm cười.
Chỉ với một cốc trà sữa mà đã vui đến vậy sao?
* * * * *
Vì lỡ chuyến đi đến nhà Phó Thời Xuyên ăn ké, hôm sau Quan Oánh lập tức thấy mình rảnh rỗi, không có việc gì để làm.
Nhưng cô không thấy chán. Kỳ thật dạo gần đây cô đều như vậy, không có việc gì cụ thể để làm, Phó Thời Xuyên phần lớn thời gian đều phải đi làm nên hai người rất ít có thời gian gặp nhau, khi cô không thể gặp anh thì cô sẽ ở nhà lên kế hoạch, kế tiếp phải làm thế nào để cả hai chạm mặt. Bởi vậy, ngay cả quá trình chờ đợi cũng trở nên ngọt ngào.
Trong “Hoàng tử bé” nói như thế nào nhỉ? Nếu cậu đến lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc rồi.
Quan Oánh đã xác định được vị trí chính xác rằng, trong khoảng thời gian này cô không có việc gì khác, công việc duy nhất của cô là theo đuổi Phó Thời Xuyên.
Suy cho cùng, việc theo đuổi Phó Thời Xuyên về lâu dài cũng là vì công việc của cô!
Đang nằm trên giường say sưa lướt Tiểu Hồng Thư để tìm xem có quần áo mới nào đẹp không thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat của Tây Tây: Bồ yêu, ngày mai bà có rảnh không?
Quan Oánh: Có gì không?
Tây Tây: Lãnh đạo bên kia muốn gặp bà bàn cụ thể về quá trình phát triển “Bí mật” bản điện ảnh.
… Quan Oánh nhận ra mình tay nhanh hơn não, cô còn có việc khác phải giải quyết.
Nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó với Lạc Ninh, Quan Oánh lại cảm thấy mình rất muốn nói chuyện với bên nền tảng. Đã đến lúc đưa ra một số quyết định.
Quan Oánh: Tôi rảnh. Mai tụi mình gặp nhau ở đâu?
Tây Tây: Tốt quá rồi! Vậy thì mai bà đến Shenhai Video nhé. Vương tổng nói rằng chiều mai bà ấy sẽ đặc biệt ở công ty chờ bà.
Quan Oánh đang định đồng ý, lại chợt nhớ ra Shenhai Video… cũng nằm ở trụ sở của Thâm Hải!
Cô nhớ công ty của Phó Thời Xuyên cũng ở tòa nhà Thâm Hải.
Vậy chẳng phải cô sẽ phải đến công ty của Phó Thời Xuyên sao?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");