Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Alice
Beta: Minh An
Phó Thời Xuyên quay đầu lại nhìn thấy Quan Oánh, anh cũng hơi sửng sốt.
Mà Quan Oánh đối diện với anh đã cứng ngắc cả người rồi.
Cô không ngờ mình lại gặp phải Phó Thời Xuyên ở đây, thật giống như mình vừa tự sướng rồi tới ngã rẽ gặp được tình yêu!
Vì chủ đề vừa rồi, cô cảm thấy vô cùng chột dạ, sợ Vương tổng và trợ lý sẽ liên tưởng người đàn ông trước mặt này với nguyên mẫu ‘Tạ Thành Văn’ mà họ đang trò chuyện.
Nhìn thấy Phó Thời Xuyên hình như muốn chào mình, đầu cô đột nhiên chập mạch, sau đó cô làm một việc mà chính mình cũng không ngờ tới – chúi đầu xuống như một con thỏ.
Phó Thời Xuyên thấy thế thì hơi kinh ngạc, anh nhướng mày.
Cô đang muốn giả vờ không quen anh?
Anh vừa định nói thì lại một giọng nói tươi cười khác chen vào: “Trent, thật trùng hợp! Hôm nay cậu cũng tăng ca à?”
Phó Thời Xuyên nghe xong thì dừng lại, lúc này anh mới chú ý tới một khuôn mặt quen thuộc khác bên cạnh Quan Oánh. Anh biết người phụ nữ này, biết chị ta là giám đốc điều hành cấp cao của Shenhai Video. Tất cả đều thuộc Tập đoàn Thâm Hải và làm việc trong cùng một tòa nhà, hai bên đã từng chạm mặt vào những dịp khác nhau.
Anh cũng cười đáp: “Vâng, chào Vương tổng. Không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị định đi à?”
“Đúng vậy, tan làm về nhà chăm con. Còn cậu, vẫn phải về làm việc à?”
Phó Thời Xuyên nhún vai rồi nở một nụ cười bất lực.
Vương tổng bật cười, trợ lý bên cạnh cũng tỏ ra quan tâm: “Dù công việc có bận rộn đến mấy cũng đừng quên ăn tối. Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Được rồi, tôi biết mà. Cảm ơn Elaine.”
“Khách sáo với tôi làm gì!”
Quan Oánh cúi đầu hối hận. Mình đang làm gì đây? Thực sự định giả vờ không biết Phó Thời Xuyên! Điều này thật quá ngu ngốc!
Chuyện xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của cô, Vương tổng và những người khác thực sự biết Phó Thời Xuyên, thậm chí họ còn bắt đầu trò chuyện trong thang máy!
Mà Elaine này đang làm gì? Cô ta dường như rất quan tâm đến Phó Thời Xuyên và thậm chí còn quan tâm đến việc anh ấy có ăn tối hay không! Cô ấy muốn làm gì vậy?
Cô nhất thời lưỡng lự, không biết nên tiếp tục giả vờ không quen biết anh hay ngẩng đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Phó Thời Xuyên lại không cho cô cơ hội lựa chọn.
Sau một khắc, ánh mắt của anh dừng trên người cô, ra vẻ nghi hoặc: “Đây là…”
Vương tổng quay sang thì phát hiện anh đang nhìn Quan Oánh. Kỳ thật chị ta cũng không cần phải giới thiệu, dù sao hai người này cũng không cần liên hệ, nhưng Phó Thời Xuyên đã hỏi, nên Vương tổng cũng xuôi theo: “Ồ, cô ấy là khách của tôi, là một nữ nhà văn rất nổi tiếng, tác giả Quan Quan. Có lẽ cậu không biết bộ phim truyền hình ăn khách nhất đầu năm ở công ty chúng ta chính là dựa trên nguyên tác của cô ấy đâu.”
“Ồ.” Phó Thời Xuyên như mới nhận ra: “Tôi biết, tại sao tôi lại không biết chứ? ‘Bí mật mà anh không biết’ phải không? Đó là một dự án rất thành công, hình như là do Vương tổng phụ trách nhỉ?”
Vương tổng không ngờ rằng anh đã nghe nói đến bộ phim này và biết rằng bà đã thực hiện nó. Ngay cả người đàn ông bên cạnh Phó Thời Xuyên cũng kinh ngạc nhìn anh.
Sau khi nhận được lời tâng bốc, Vương tổng càng vui hơn: “Chuyện này, cũng là nhờ sự cố gắng của mọi người mà.”
Miệng thì nói vậy, hành vi thì ngược lại, Vương tổng nói với Quan Oánh: “Quan Quan, cô lại đây, để tôi giới thiệu cho cô. Đây là Trent, Phó Thời Xuyên, một tài năng trẻ mà Thâm Hải chúng tôi vừa mời về từ Hoa Kỳ, một đại thần ở Thung lũng Silicon với tương lai tươi sáng!”
Quan Oánh nghe Vương tổng giới thiệu một cách bị động, vẻ mặt cô cứng ngắc.
Phó Thời Xuyên khiêm tốn trả lời: “Vương tổng quá khen rồi.” Sau khi chị ta nói xong, anh đưa tay về phía Quan Oánh và cười nói: “Xin chào, nhà văn Quan Quan.”
Quan Oánh: “…”
Đâm lao thì phải theo lao nghĩa là gì? Nghĩa là thế này này!
Trong tình huống này, cô còn có thể nói gì nữa? Quan Oánh đành phải mỉm cười bắt tay Phó Thời Xuyên: “Chào anh, Trent…”
Quan Oánh trước đây từng gọi anh bằng tên tiếng Anh, nhưng ý nghĩa lúc đó sao có thể giống như bây giờ!
May mắn thay, Vương tổng cuối cùng cũng nhận ra rằng họ đã lãng phí quá nhiều thời gian ở lối vào thang máy, sau khi trò chuyện thêm vài câu, chị ta nói: “Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, chúng tôi cũng phải đi rồi.”
“Được thôi, Vương tổng đi thong thả.” Phó Thời Xuyên nói xong, lại nhìn Quan Oánh.
Ơn trời, may là anh ấy không nói thêm câu “Tạm biệt nhà văn Quan Quan!”
Quan Oánh đi theo Vương tổng như chạy trốn. Sau khi mọi người rời khỏi tòa nhà và chào tạm biệt lần nữa, Vương tổng lên xe rời đi, Tây Tây đi lấy xe, khi chỉ còn lại Quan Oánh và trợ lý Elaine đang bắt tàu điện ngầm, Quan Oánh đột nhiên hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”
“Chẳng phải Vương tổng đã giới thiệu với cô rồi sao?” Elaine có chút kinh ngạc, “Trent, vị trí số 1 của Prometheus, đã bị săn trộm về tập đoàn của Mỹ để phát triển dự án mới.”
Prometheus là gì? Tên dự án của anh ấy? Rồi còn vị trí số 1, ý là ông chủ sao?
“Mọi người đều biết anh ấy?”
Quan Oánh chưa đi làm bao giờ, cô không biết mọi người trong cùng tòa nhà có thân thiết như vậy không.
Nói đến chuyện này, Elaine trở nên phấn khích: “Nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể biết hết, nhưng Trent Fu này thì khác. Ngày đầu tiên anh ấy đến công ty, cả tòa nhà đã lan truyền tin đồn về một anh giám đốc điều hành cấp cao đẹp trai vừa từ Mỹ trở về, có rất nhiều còn chạy tới vây xem nữa!”
Cảnh tượng Elaine miêu tả khiến Quan Oánh nhớ đến năm lớp mười vừa khai giảng, trong lớp có tin đồn rằng có một học sinh đứng đầu lớp 10/1 là con trai của thầy Phó, dáng dấp cao ráo đẹp trai, lúc ấy các bạn nữ cũng tới ngoài cửa lớp cậu ấy vây xem…
Elaine vui vẻ nói thêm: “Hơn nữa anh ấy cũng rất tốt tính, rất dịu dàng và tốt bụng với chúng tôi, không hề kiêu căng chút nào! Mọi người đều rất thích anh ấy!”
Là vậy sao? Sao không giống hồi cấp 3, lúc đó anh không dễ gần như vậy.
Quan Oánh đang rối bời trong mớ suy nghĩ, lúc này Tây Tây lái xe tới.
Elaine vẫy tay chào tạm biệt họ, nhưng Quan Oánh lại bước tới nói với Tây Tây: “Tôi nhớ ra có chút chuyện chưa làm ở gần đây, không cần bà đưa tôi về nữa. Bà tự lái xe về trước đi.”
Sau khi tiễn Tây Tây, Quan Oánh quay lại tòa nhà, lúc đi tới cửa lại rụt rè, đầu tiên cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin vào WeChat: “Cậu còn ở đó không?”
Ba giây sau, người kia trả lời: “Cậu có cho phép tôi ở đây không?”
Quan Oánh thấy đau đầu khi đọc dòng tin nhắn này, lập tức trả lời: “Tôi có thể giải thích chuyện vừa rồi!”
Lần này phải mất một lúc lâu, giống như là cố ý trêu cô vậy, khi Quan Oánh gần như không thể chờ đợi được nữa, người kia mới trả lời: “Ở phía bên phải thang máy, trên ghế sô pha.”
Quan Oánh lập tức xông vào. Trước đó khi bước vào, cô đã nhìn thấy bên tay phải thang máy có một bộ ghế sofa màu vàng nhạt, vốn là khu vực khách ngồi đợi, giờ phút này Phó Thời Xuyên đang thảnh thơi ngồi ở đó.
Người đàn ông ban đầu đi cùng anh đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại anh trên ghế sofa.
Quan Oánh đứng sững trước mặt anh. Vì chạy quá nhanh nên cô hơi khó thở.
Hai người một ngồi một đứng, bốn mắt nhìn nhau, Quan Oánh cắn môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Phó Thời Xuyên lên tiếng trước: “Sao cậu không nói cho tôi biết hôm nay cậu sẽ đến đây?”
“Bởi vì tối qua tôi mới biết.”
“Vậy cậu có thể nói với tôi mà.”
Vô nghĩa, tất nhiên là vì tôi muốn làm cậu bất ngờ bằng cách tình cờ gặp cậu rồi! Nhưng lý do này, sao tôi có thể nói cho cậu?
Quan Oánh ấp úng: “Tôi tưởng cậu phải làm việc, mà tôi tới đây cũng vì chuyện công việc. Mọi người đều bận, chưa chắc chúng ta đã có thời gian gặp nhau, nên tôi mới không nói…”
“Ồ, vậy ra đây là lý do vừa rồi cậu làm lơ tôi trong thang máy à?”
Quan Oánh biết mình trốn không thoát, Phó Thời Xuyên hiển nhiên đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: “Bởi vì tôi không muốn Vương tổng và những người khác biết chúng ta quen nhau.”
“Vì sao?”
Tuy rằng Quan Oánh vừa nói mình có thể giải thích, nhưng tựa như mọi gã đàn ông ngoại tình, khi bà xã thật sự yêu cầu anh ta giải thích lại phát hiện mình không còn cách nào để cãi lại.
Làm sao cô có thể giải thích được lúc đó là bản thân có tật giật mình?
Dưới cái nhìn của Phó Thời Xuyên, cô càng lúc càng căng thẳng, gần như sụp đổ, cuối cùng cô dậm chân hạ quyết tâm.
Cô gái bĩu môi, nói với vẻ đáng thương: “Cậu có thể đừng hỏi nữa được không, cũng đừng giận tôi nữa, xin cậu đó!”
Không thèm viện cớ nữa, đến đâu thì đến.
Phó Thời Xuyên: “…”
Nhìn vẻ mặt ăn vạ của cô gái, anh có chút không nói nên lời.
Thực ra anh không tức giận, anh chỉ hơi bối rối thôi. Kể từ khi họ gặp nhau, luôn có điều gì đó kỳ lạ và khó hiểu trong cách cư xử của Quan Oánh.
Giống như chuyện vừa xảy ra, anh hoàn toàn không hiểu có chuyện gì cần phải che đậy.
Nhưng cô đã nói như vậy, anh cũng không hỏi thêm được nữa, anh đành thở dài, nói: “Được rồi, thật ra tôi vốn tưởng rằng vì lỡ hẹn không nấu cơm cho cậu nên cậu mới giận dỗi đuổi tới tận công ty.”
Đầu tiên Quan Oánh cảm thấy nhẹ nhõm khi anh tha cho mình, nhưng sau đó cô lại bất mãn vì vế sau: “Tôi có nhỏ mọn thế đâu?”
“Không có à?”
Quan Oánh nghĩ đến trước đây mình đã trách anh vì không nhấn like cho bài đăng trong vòng bạn bè, cô thấy hơi nhụt chí, cô lẩm bẩm: “Cậu chỉ biết nói tôi, chẳng lẽ cậu thì không sao. Bởi vì tôi giả vờ như không biết cậu, cậu còn cố tình trêu chọc tôi trước mặt Vương tổng!”
“Chẳng phải tôi đang phối hợp với cậu sao?”
Xì, chỉ có kẻ ngốc mới tin. Nếu anh thực sự muốn phối hợp với cô thì chỉ cần giả vờ như không nhìn thấy cô, Vương tổng cũng sẽ không cần giới thiệu.
Anh cố ý làm vậy mà!
Phó Thời Xuyên cười nhưng không nói gì, vài phút sau, anh đứng dậy: “Đi thôi, đi bù đắp chuyện tôi nợ cậu.”
“Chuyện gì?”
“Mời cậu bữa tối chứ còn gì nữa?”
Đúng là hiện giờ đã đến giờ ăn tối, hai người gặp nhau, vô luận là phép lịch sự hay là lời hứa trước đó, Phó Thời Xuyên đưa ra lời mời này là lẽ đương nhiên.
Nhưng Quan Oánh không muốn đi.
Một mặt là Phó Thời Xuyên nói làm vậy để bù đắp những gì anh nợ cô? Đùa à, thứ anh nợ là một bữa cơm do chính tay anh nấu, đồ ăn bên ngoài không tính. Chưa kể anh phải làm thêm vào ban đêm nên có thể ăn uống sẽ vội vàng.
Mặt khác, cô lại quan tâm đến một việc khác hơn là đi ăn tối với Phó Thời Xuyên…
Thấy cô không nhúc nhích, Phó Thời Xuyên hỏi: “Sao vậy?”
Quan Oánh lại gần nói: “Thật ra tôi không đói, hơn nữa cậu cũng ăn rồi phải không?”
Cô cảm thấy Elaine không ổn, cô ấy chỉ quan tâm đến Phó Thời Xuyên một cách mù quáng chứ không biết cách quan sát. Lúc gặp nhau, Phó Thời Xuyên đã từ bên ngoài trở về, có lẽ anh đã ăn tối rồi, cô ấy còn nhắc nhở anh đừng quên ăn.
Được, cô có thể trục xuất cô ấy khỏi hàng ngũ đối thủ cạnh tranh. Mức độ tấn công này không có gì đáng sợ.
Đúng là Phó Thời Xuyên đã ăn rồi. Anh luôn cảm thấy chán ăn khi làm thêm giờ nên đã mua một chiếc bánh sandwich ở quán cà phê gần công ty.
Quan Oánh biết mình đoán đúng, lập tức cười nói: “Cậu đã ăn cơm rồi, thì đừng ép mình đi ăn cùng tôi nữa. Chi bằng, chúng ta làm việc khác đi.”
“Làm gì?”
“Tôi muốn đến thăm công ty của cậu, được chứ?”
Phó Thời Xuyên hơi kinh ngạc: “Tới đó làm gì?”
Bởi vì cô tò mò mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh, giờ cô đã trở thành hàng xóm với anh và biết anh ở nhà như thế nào, nhưng một nửa thời gian còn lại chiếm trọn cuộc đời của anh, cô chưa bao giờ có thể nhìn thấy anh lúc làm việc.
Nhưng hiển nhiên, lý do này không thể nói ra được. Quan Oánh suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nói: “Bởi vì tôi muốn viết câu chuyện về một công ty Internet trong cuốn sách kế tiếp nên muốn sưu tầm tài liệu thực tế, không biết có được không…”
Lý do này là điều cô đã nghĩ tới. Ý tưởng này nảy ra trong đầu cô khi cô bắt đầu lên kế hoạch làm cách nào để tiếp xúc với công việc của Phó Thời Xuyên.
Điều hiếm gặp ở chiêu này là cô không học nó từ cuốn tiểu thuyết công lược của Táp Táp, mà nó đã được một người bạn tác giả khác của cô đích thân thực hành.
Phong cách của cô gái này khá giống trap girl, cô ấy giỏi nhất trong việc tiếp cận mọi kiểu con trai mà cô ấy thích với lý do tạo ra những chất liệu sáng tạo. Lần kỳ quặc nhất là khi bạn cô yêu một cầu thủ bóng rổ thuộc đội bóng của tỉnh, để tiếp cận anh ta, cô ấy đã đi đường vòng, bạn cô nói với đồng đội của crush rằng cô ấy đang viết một cuốn tiểu thuyết về tình bạn nam giới, huynh đệ tình thâm, nên rất muốn cảm thụ nó ở khoảng cách gần. Trai thẳng đơn bào bị tâng bốc đến quay cuồng, cuối cùng giúp cô ấy đi cửa sau để xem họ luyện tập hàng tuần.
Tuy nhiên, khi cô ấy có được người đàn ông như ý muốn, anh ta và đồng đội cuối cùng cũng phát hiện ra cô ấy đang viết truyện tổng thụ np ở Hải Đường…
Quan Oánh cho rằng phương pháp này tốt, nhưng đồng thời cô cũng có chút lo lắng, bởi vì cô lo lắng rằng lý do này sẽ khiến Phó Thời Xuyên nhớ đến một tác phẩm khác của cô được lưu hành rộng rãi và dựa trên thực tế…
Nhưng nhìn vẻ mặt của Phó Thời Xuyên, có vẻ anh cũng không có suy nghĩ nhiều: “Lấy làm tư liệu sao?”
Anh gật đầu, đưa tay về phía cô: “Chúng ta đi thôi.”
Quan Oánh nhìn thấy động tác của anh, tim bỗng đập nhanh: “Làm, làm gì vậy?”
Càng căng thẳng thì cô càng không dám nhìn Phó Thời Xuyên. Anh, anh, anh… anh không định nắm tay cô đấy chứ?
Phó Thời Xuyên nhìn qua lập tức đoán được cô đang nghĩ gì, im lặng một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Đưa túi xách của cậu để tôi cầm cho.”
Quan Oánh: “… À!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");