Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Giữa trưa, khoảng một giờ hai mươi, cách giờ hẹn chừng 10 phút, Quan Oánh vẫn còn đang đứng trước gương.
Trong gương, cô gái đang mặc một cái áo khoác len MiuMiu màu trắng, bên trong mặc một cái áo sơ mi màu lá bạc hà, bên dưới thì mặc chiếc váy dài màu nâu nhạt. Ở chân thì cô đi đôi giày da màu đen nho nhỏ, lộ ra cái chân thẳng tắp. Cô đeo một cái túi Channel, nhìn như một cô bé ngập tuổi xuân đầy tinh nghịch.
Từ trước đến nay mùa xuân ở Bắc Kinh đều rất ngắn, chỉ tầm một hai tuần gì đó, vì thế năm vừa rồi Quan Oánh lười không mua quần áo mùa xuân. Bởi trạch nữ như cô đôi khi hai tuần chẳng ra cửa nổi hai lần, mua đồ xong cũng để nó mốc meo trong tủ quần áo.
Nhưng năm nay, thể theo nguyện vọng theo đuổi của mình, cô đã mua thêm mấy bộ quần áo thời trang mùa xuân đẹp đẽ từ trước. Vốn dĩ mong muốn to lớn nhất của cô là mặc tới nhà Lạc Ninh sau đó cho Phó Thời Xuyên xem, hoặc là cùng anh dắt Phó Bác Văn đi dạo trong tiểu khu, không ngờ trời ném miếng bánh ngon vào mặt cô: Phó Thời Xuyên lại hẹn cô chơi trốn thoát khỏi mật thất!
Bây giờ nghĩ lại, Quan Oánh vẫn thấy không thể tin được. Phó Thời Xuyên hẹn cô thì thôi, lại còn hẹn cô ra ngoài chơi với đồng nghiệp của anh. Vậy chẳng phải cô có thể thực hiện được mục tiêu mà vì chuyện ngoài ý muốn lần trước ở công ty anh chưa thực hiện được: Giới thiệu bản thân với bọn họ.
Quan Oánh hơi kích động, nhưng cô lại thấy hơi bối rối. Cuối cùng thì Phó Thời Xuyên nghĩ gì? Chẳng lẽ chỉ vì cô bảo mình muốn lấy tư liệu mà anh đồng ý đưa cô tới những dịp như vậy sao?
Nhưng cô không thể từ chối được, thậm chí Quan Oánh hoàn toàn quên rằng trước đó mình còn muốn tránh mặt anh.
Trời ơi, đó là chính miệng Phó Thời Xuyên hẹn cô ra ngoài chơi đấy, ai từ chối được cơ chứ?
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy tới gần giờ hẹn, Quan Oánh hít một hơi thật sâu, đi tới huyền quan mở cửa nhà.
Phó Thời Xuyên đã chờ sẵn ở ngoài. So sánh với cô thì nay anh vẫn ăn mặc đơn giản, Quan Oánh tinh tế phát hiện hôm nay anh còn mặc thoải mái hơn bình thường khi đi làm một chút. Anh mặc áo hoodie màu xám kết hợp với quần jean, chân đi giày thể thao. Điều này làm anh bớt đi sự sắc bén, có thêm khí chất của thiếu niên.
Thấy Quan Oánh ra ngoài, đầu tiên anh nhìn cô, cười, sau đó ánh mắt anh dừng trên người cô một lát.
Quan Oánh hơi căng thẳng, hỏi: “Sao thế?”
Phó Thời Xuyên thu ánh mắt lại, nói: “Không có gì. Chỉ là thấy hôm nay cậu rất đẹp.”
Mặt Quan Oánh đỏ bừng lên ngay lập tức, nai con chạy loạn trong lòng cô. Nhưng sợ anh chỉ khen vì phép lịch sự, cô mím môi, nhịn sự ngượng ngùng lại, nói: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Phó Thời Xuyên: “Thế chúng ta đi luôn nhé?”
Quan Oánh gật đầu, “Ừ, đi thôi!”
Hôm nay Phó Thời Xuyên vẫn mượn xe của Lạc Ninh như bình thường. Sau khi lên xe, Quan Oánh ổn định xong trái tim đập loạn vì câu nói kia của Phó Thời Xuyên, quay đầu thấy Phó Thời Xuyên còn chưa vội đi mà anh như đang nhắn tin với ai.
Cô hỏi: “Sao thế?”
Phó Thời Xuyên ngẩng đầu, cất điện thoại đi, cười nói: “Không có gì.”
Anh không giải thích nên Quan Oánh đoán anh đang nói chuyện công việc, vì thế cô cũng không hỏi thêm gì.
Hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng có tư cách gì để quản anh. Mắt Quan Oánh nhìn về phía trước, ngón tay nắm chặt lấy dây an toàn theo bản năng, nhưng cô không nhịn được sự căng thẳng đang dần tăng lên trong lòng mình.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Phó Thời Xuyên ra ngoài chơi đó, cảm giác này hoàn toàn khác với bữa cơm chuyển nhà hay lần đi tham quan công ty cùng anh.
Chín bỏ làm mười, đây là đi hẹn hò rồi!
Để kịp thời ngăn chặn suy nghĩ có thể làm cô mất khống chế, Quan Oánh hắng giọng, chủ động tạo chủ đề, “Cái đó, hôm nay những người cùng chúng ta ra ngoài chơi đều là đồng nghiệp của cậu hả?”
Phó Thời Xuyên lái xe, gật đầu, “Ừ, có hai người là đồng nghiệp từ Mỹ cùng về đây với tôi, còn đâu tất cả đều là người nước mình.”
Còn có cả người nước ngoài cùng anh về nước, hẳn là quan hệ giữa họ rất tốt.
Quan Oánh nói: “Tôi chưa từng tham gia team building ở công ty bao giờ, cứ tưởng rằng sẽ giống như người ta diễn trên TV, một nhóm người đấu với nhau, hô khẩu hiệu ‘We are family!’, không ngờ team building còn có thể chơi mật thất với nhau được.”
“Thật ra cũng có kiểu này, nhưng mà tôi không thích.” Phó Thời Xuyên nói, “Thật ra hôm nay là Jonson – một trong hai người từ Mỹ về đây cùng tôi, bây giờ đang là người phụ trách bộ phận kỹ thuật đề xuất. Cậu ấy rất thích chơi mật thất, vì thế cuối tuần cậu ấy rủ thêm mấy người cũng thích trò này, tiện thể gọi thêm tôi nữa.”
“Nói nghiêm túc thì đây cũng không hẳn là team building nhỉ?” Tới một cách tự nguyện, chơi trò mà mình thích, nghe qua giống một nhóm bạn tụ tập chơi với nhau hơn.
“Với tôi mà nói thì là phải.” Mặt Phó Thời Xuyên vô cảm, “Tôi cũng có hứng thú với mật thất. Bọn họ gọi tôi chủ yếu là để tôi đi trả tiền, với cả tối mời cơm nữa.”
Đáng thương thật đó! Quan Oánh không nhịn được mà cười trộm.
Rõ ràng chẳng hứng thú lắm nhưng vì gắn kết tình cảm của các nhân viên mà phải đến. Có lẽ đây chính là chỗ hơn người của ông chủ!
Đột nhiên cô nhớ tới việc khác, “Thế anh chàng Jerry kia thì sao?”
Anh ta chính là người thấy cô và Phó Thời Xuyên giả vờ không quen nhau trong thang máy. Nếu người đó thấy hai người đi chơi với nhau, chỉ sợ sẽ nói linh tinh với người khác.
Phó Thời Xuyên liếc nhìn cô một cái, hiểu được cô đang lo điều gì, anh cười nhẹ, “Yên tâm, nay anh ta không đến đâu.”
Quan Oánh biết tâm tư của mình bại lộ, cô mạnh miệng: “Tôi thì không yên tâm cái gì cơ chứ. Tôi chỉ thấy tên tiếng anh của anh ta hơi buồn cười thôi. Jerry, có phải ở đó còn một người tên Tom nữa không?”
Phó Thời Xuyên thở dài, “Giờ tôi lại cảm thấy may mắn thay cho anh ấy.”
“Tại sao?”
“Cậu có biết không? Từ khi vào công ty, ai nghe thấy tên anh ấy cũng hỏi câu này. Anh ấy chết trong tim luôn rồi!”
Khóe miệng Quan Oánh cong lên, cô hơi khó nhịn cười, “Thế đáp án là như nào?”
Phó Thời Xuyên nghiêm túc, “Có, nhưng Tom ở bộ phận khác. Thậm chí hai người còn cố ý đi làm quen đối phương.”
Hai người đối mắt nhìn nhau. Một lát sau, cả hai cùng phì cười.
Nửa tiếng sau, hai người tới địa điểm.
Bọn họ tới chơi ở một mật thất rất nổi tiếng ở phía đông. Tuy nhiên chỗ này cũng không quá lớn, nằm ở tầng dưới trung tâm thương mại. Hai người đi từ thang máy ra thì thấy ở sảnh phía trước có năm người đã đứng chờ sẵn. Những người ấy đều rất trẻ, nhìn qua thì người lớn nhất cũng chưa ngoài ba mươi, trùng khớp với bức họa về nhân viên công ty Internet Quan Oánh phác ra trong đầu.
Một người đàn ông trong đó thấy Phó Thời Xuyên thì lập tức nhổm dậy vẫy tay, “Trent, ở đây!”
Phó Thời Xuyên đi qua, những người còn lại cũng đứng dậy chào anh, “Trent tới rồi!”
“Trùng hợp thật, nhóm trước vừa chơi xong, tiếp theo tới chúng ta đấy!”
Phó Thời Xuyên đập tay một cách tùy ý với người đàn ông vừa rồi chào anh đầu tiên coi như chào hỏi.
Đối phương cười, nói: “Chúng tôi chọn xong chủ đề rồi, anh đến thì mình chơi luôn! À đúng rồi, bạn anh đâu?”
Nói rồi, ánh mắt anh ta lướt qua Phó Thời Xuyên nhìn vào sau anh, trùng hợp đối mặt với Quan Oánh.
Vẻ mặt anh không giấu nổi sự bất ngờ.
Những người còn lại cũng để ý thấy Quan Oánh, ai cũng ngỡ ngàng.
Quan Oánh muốn thể hiện tốt trước mặt đồng nghiệp của Phó Thời Xuyên, cô ra tay trước, cười nói: “Chào mọi người, tôi là bạn của Phó Thời Xuyên, tên là Quan Oánh. Mọi người có thể gọi tôi là Quan Quan.”
Cô gái thoải mái làm đối phương lấy lại tinh thần, cười đáp không ngừng: “À, chào cô, chào cô! Cô Quan phải không? Hoan nghênh, hoan nghênh cô tới chơi cùng chúng tôi.”
Dừng một chút, người đó bổ sung, “Tôi tên là Jonson!”
Hóa ra đây là Jonson!
Thái độ của Quan Oánh càng niềm nở hơn, “Tôi chưa từng chơi mật thất bao giờ, hy vọng hôm nay sẽ không kéo chân sau mọi người.”
Chưa bao giờ chơi mà còn được Phó Thời Xuyên mời tới, Jonson liếc mắt nhìn người đàn ông đứng một bên, vẻ mặt càng kỳ lạ hơn.
Mà biểu cảm này của anh cũng chẳng có lý do gì khác. Là người bạn thân của Phó Thời Xuyên, cũng là người có quan hệ tốt nhất với anh trong công ty, đương nhiên anh biết sau khi về nước, Phó Thời Xuyên ở cùng bạn cùng trường đại học của mình năm ấy.
Vì thế, khi anh nghe Phó Thời Xuyên bảo mình sẽ dẫn bạn tới đây chơi cùng thì anh rất hồn nhiên cho rằng đó là bạn cùng nhà của Phó Thời Xuyên. Ai ngờ lại là một cô gái trẻ!
Đúng là quá bất ngờ, làm anh suýt chút nữa nghĩ rằng mình nhìn nhầm!
Từ từ, không phải người bạn cùng phòng đó là nữ đó chứ?
Như muốn giải đáp thắc mắc của mọi người, Phó Thời Xuyên nói: “Quan Oánh là hàng xóm của tôi, cậu ấy cảm thấy khá hứng thú với hoạt động team building của công ty chúng ta nên tôi đưa cậu ấy theo.”
Hàng xóm à. Những người đối diện đồng loạt im lặng.
Đây là lần đầu tiên Trent mang con gái tới chơi cùng họ, trong lòng mọi người khó tránh có nhiều suy nghĩ.
Hơn nữa lý do của anh cũng hơi kỳ lạ, cảm thấy hứng thú với hoạt động team building của công ty bọn họ? Người bình thường sẽ cảm thấy hứng thú với team building của công ty người khác sao? Công ty đó còn chẳng phải công ty của họ nữa.
Trent nói câu cô ấy là người thích chơi trò mật thất nghe còn vừa tai hơn.
Nói như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi…
Nhưng dù sao thì ông chủ chính là ông chủ, mọi người chỉ dám đoán già đoán non trong lòng chứ không ai dám nói gì.
Ngược lại, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh trí đáp: “Cô Quan khách sáo rồi! Cô tới vừa đúng lúc, chủ đề chúng tôi chọn hợp nhất cho nhóm bảy người, như này là vừa đẹp luôn rồi!”
“Đúng rồi đó, may là có cô Quan đây mới tạo ra nhân số đẹp đẽ đến vậy!”
“Gì mà kéo chân sau cơ chứ? Càng nhiều người chơi càng vui!”
“Đúng rồi, đúng rồi!”
Dù sao ai cũng là người trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhẹn, bọn họ cố ý dỗ làm Quan Oánh nhanh chóng nở nụ cười.
Jonson trợn trắng mắt, cạn lời với mấy người nịnh hót này.
Những người còn lại không dám nhưng không có nghĩa là anh không dám.
Thấy không ai chú ý, anh lấy khuỷu tay chọc Phó Thời Xuyên, nhỏ giọng làm mặt quỷ nói với anh: “Không ngờ đó!”
Phó Thời Xuyên không thèm đoái hoài gì đến Jonson, anh ta lại nói tiếp: “Kể với anh em một chút đi, chuyện gì thế này, hửm?”
Phó Thời Xuyên biết bệnh cũ của người này lại tái phát, nhưng hôm nay anh không định thỏa mãn dục vọng hóng chuyện của bạn mình. Trùng hợp lúc này nhân viên công tác cũng mời cả nhóm họ vào chơi, Phó Thời Xuyên cao giọng: “Được rồi, chúng ta mau vào thôi!”
Jonson chỉ đành nhịn sự tò mò của mình xuống.
Mọi người cùng nhau vào phòng chờ, nhân viên công tác đi tới giải thích về luật chơi, đồng thời đưa rổ theo thứ tự để thu hồi túi xách, điện thoại, đồng hồ của mọi người.
Chỉ là khi nhân viên lấy bao đầu gối, găng tay cho mọi người đeo vào, Phó Thời Xuyên nhíu mày, “Trò này có phần leo trèo sao?”
Nhân viên công tác giải thích một cách kiên nhẫn, “Đúng vậy, có một số chỗ cần tham gia hoạt động leo trèo nên để tránh bị thương, đề nghị mọi người đeo trang bị bảo hộ đầy đủ.”
Phó Thời Xuyên quay đầu lại nhìn Jonson, “Không phải tôi bảo cậu không chọn trò có phần leo trèo rồi sao?”
“Tôi chọn rồi đó chứ, đây là cái mà phải leo ít nhất. Cậu không muốn leo à?” Jonson hơi khó hiểu, “Vì sao?”
Phó Thời Xuyên không nói lời nào, Jonson liếc mắt nhìn Quan Oánh đứng cạnh anh, đột nhiên anh hiểu ra vấn đề.
À hiểu rồi, cô Quan mặc váy ngắn, nếu mà leo thì có lẽ hơi bất tiện thật.
Anh chàng cũng cảm thấy khó xử, “Thế hả? Tôi không nghĩ ý cậu là như thế, tôi tưởng cậu lười vận động thôi!”
Ban đầu Quan Oánh còn chưa hiểu gì, chờ tới lúc ánh mắt mấy người đàn ông cứ liếc qua váy cô thì cô mới nhận ra trang phục của mình không phù hợp chơi cái này.
Quan Oánh lập tức thấy xấu hổ. Cô nói mình chưa từng chơi mật thất không phải là khiêm tốn, mà đúng là cô chưa bao giờ chơi thật. Hơn nữa những trò trước đây không yêu cầu phải leo trèo, nên cô không nghĩ tới tình huống này.
Từ từ, chẳng lẽ lúc cô ra cửa, ánh mắt Phó Thời Xuyên đảo qua người cô là vì điều này? Mà sau khi lên xe xong anh nhắn tin cũng là để Jonson chọn phần chơi phù hợp với cô hơn?
Quan Oánh chớp chớp mắt, cô cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đang có xu hướng đập nhanh hơn.
Chỗ này không có trò nào không cần leo, mắt thấy Jonson với Phó Thời Xuyên đang thảo luận xem nên chơi tiếp hay đổi chỗ chơi, Quan Oánh vội nói: “Không sao đâu, tôi cẩn thận một chút là được rồi!”
“Thật hả?” Jonson nói, “Cô cũng không cần miễn cưỡng bản thân đâu!”
Haiz, nếu chỗ này cho thay trang phục chơi mật thất thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản, nhưng mấy mật thất này chú trọng việc phân vai các nhân vật, tạo hình cho NPC* hơn nhiều, mà khuynh hướng của họ là giải các câu đố, mật mã trong trò chơi, với lại Trent không thích thay quần áo bên ngoài nên từ ban đầu họ đã bỏ nhà còn lại.
*NPC (Non-player character): là những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được (Nguồn: Wikipedia)
Quan Oánh: “Thật đó!”
Váy của cô cũng không được coi là quá ngắn, hơn nữa cô còn có áo khoác, chú ý một chút là không sao.
Dù sao thì cô cũng không thể để lần đầu tiên gặp nhau đã khiến Phó Thời Xuyên bắt các đồng nghiệp phải đổi chỗ team building vì cô!
Phó Thời Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Rayray, tí nữa cô đi sau cậu ấy, giúp cậu ấy để ý nhé!”
Rayray là cô gái duy nhất ngoài Quan Oánh ở chỗ đó ngày hôm nay. Nghe vậy, cô nàng vội gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Phân công cấp dưới xong, anh lại nói với Quan Oánh: “Tí nữa cậu đi sau tôi, nếu không tiện thì để tôi kéo cậu.”
Anh tự nhiên sắp xếp cấp dưới chăm sóc Quan Oánh, cùng với giọng điệu như coi cô là người của mình, khi nói chuyện thì chăm chú nhìn vào mắt cô làm Quan Oánh không nhịn được mà cắn môi.
Xong rồi, lần này cô không thể nhịn nổi nữa! Trái tim cô lại đập như điên rồi!
Mọi chuyện hôm nay là như nào vậy?
Tuy rằng trước đó Phó Thời Xuyên cũng rất quan tâm cô, nhưng cảm giác đó không giống cái này lắm đâu!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");