Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
10 giờ 10 phút tối Quan Oánh về nhà.
Sau khi vào cửa, cô đá giày một cách tùy ý, ném chiếc túi Channel xuống đất rồi mới nằm lên ghế sô pha. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhớ lại ngày kỳ lạ như trong giấc mơ này của mình.
Cô vừa mới ăn tối với Phó Thời Xuyên xong, anh giữ đúng lời hứa, đích thân nấu cho cô ăn. Hơn nữa hôm nay anh nấu rất nhiều món, chủ yếu là món ăn Trung Quốc cùng món súp kiểu Tây, thêm cả sườn heo nướng tỏi ngon hết sức.
Khi nhìn mấy món đó, Quan Oánh còn hỏi có thể kết hợp các nguyên liệu như vậy được luôn à? Phó Thời Xuyên trả lời với vẻ mặt đương nhiên, “Chỉ cần cậu muốn thì thích kết hợp như nào cũng được.”
Mà vị của các món ăn vẫn ngon như bình thường. Trên bàn ăn, hai người nói chuyện rất nhiều, cả hai cùng chia sẻ những sở thích của bản thân, Phó Thời Xuyên nói một chút về cuộc sống của anh khi ở Mỹ, Quan Oánh cũng nói về một số điều thú vị mình gặp được trong công việc viết, thỉnh thoảng cả hai bị đối phương chọc cười.
Sau đó thì ăn xong, Quan Oánh còn ở đấy chơi với Phó Bác Văn một lát rồi mới chào Phó Thời Xuyên để về nhà.
Nói tóm lại là không khí rất tốt.
Công bằng mà nói thì chỉ số thành công của bữa tối hôm nay còn vượt qua bữa tối ba người với Lạc Ninh lần ấy và lần đầu cô với Phó Thời Xuyên hẹn nhau đi ăn. Có thể nói từ khi cô theo đuổi Phó Thời Xuyên thì đây là bữa ăn thành công nhất.
Hơn nữa ban ngày còn có mấy việc siêu bất ngờ ở trong mật thất nữa, ngày hôm nay thuận lợi tới mức cô không thể tin được.
Dư vị cảm xúc trong lòng của Quan Oánh ngập tràn, cuối cùng cô bò dậy, ngựa quen đường cũ lặp lại động tác quen thuộc lần thứ n: Mở máy tính lên đăng nhập vào douban.
Qua nhiều bài cập nhật liên tục, hiện tại cô đã khá nổi tiếng trong nhóm rồi. Nhưng vì đây không phải nhóm quá lớn nên cũng chỉ có mấy nghìn người. Vì thế nhìn chung thì tình hình vẫn khá ổn.
Vì lần trước bận tránh Phó Thời Xuyên nên thời gian này cô chưa cập nhật gì mới. Vốn tưởng rằng độ hot sẽ giảm đi một ít, kết quả vừa vào nhóm thì cô thấy độ hot không chỉ không giảm mà còn tăng lên khá nhiều!
Bài đăng đầu tiên đã có tới hơn 3000 bình luận!
Quan Oánh kinh ngạc bấm vào thì thấy rất cả đều đang kêu gào giục cô, “Tiểu G! Tiểu G, cô đâu rồi? Sao cô lặn lâu thế, vẫn còn đang emo* sao?”
* emo: Theo mình hiểu ở đây cư dân mạng đang hỏi Quan Oánh rằng có phải cô đang tự buồn, tự sầu, tự đắm chìm trong cảm xúc cá nhân của mình, đang thiếu động lực không.
“Không phải cô bỏ cuộc rồi đấy chứ? Đừng mà! Tôi còn đang chờ xem cô theo đuổi nam thần đó!”
“Xỉu mất thôi, tôi không đen tới vậy chứ? Nửa đêm qua mới thấy post này, thức cả đêm đọc xong thì mới phát hiện chủ thớt lặn luôn rồi! Tôi là sao chổi trời sinh đúng không vậy trời?”
“Không được! Không được bỏ cuộc! Càng không thể bỏ giữa chừng được! Tôi không cho phép!”
…
Bởi lần trước khi đăng bài mới, cô bảo với mọi người rằng mình cũng đang rất băn khoăn và khó xử, sau đó biến mất một thời gian dài nên làm nhiều người nghi ngờ rằng cô đã từ bỏ. Mỗi ngày đúng giờ sáng trưa chiều tối đặt báo thức an ủi, cô vũ cô, dẫn tới từ sáng đến tối bài đăng của cô đều hiện lên hàng đầu, thu hút thêm không ít người đọc mới, cuối cùng mới tạo ra cục diện như này.
Không ngờ tới trong lúc vô tình, cô đã tạo ra Marketing bỏ đói*!
*Marketing bỏ đói: một thuật ngữ không chính thức trong marketing, nhưng nó có thể được hiểu là một chiến lược marketing chủ động làm giảm mức độ tiếp cận hoặc cung cấp thông tin về sản phẩm/dịch vụ để tạo sự thiếu hụt và kích thích sự tò mò, từ đó thúc đẩy nhu cầu hoặc sự quan tâm của khách hàng.
Quan Oánh lập tức xốc lại tinh thần, mười ngón tay bay nhanh trên bàn phím: “Tôi không emo! Tiểu G không emo! Không chỉ không emo mà hôm nay còn cùng nam thần và đồng nghiệp chơi mật thất nữa, có thu hoạch cực lớn nha cả nhà!!!”
Cô nói như thật về những chuyện mới xảy ra, từ chuyện hôm ấy Phó Thời Xuyên đột nhiên hẹn cô đi chơi mật thất cho tới vài lần tiếp xúc thân mật ở mật thất buổi chiều nay, còn cả việc kỳ diệu là cô lúc nào cũng “cầu được ước thấy” với cả bữa tối hai người đêm nay nữa. Sau khi nói xong một mạch, cô chờ mong nhìn mọi người phản hồi.
Kết quả sau khi cô không nhịn được làm mới trang năm lần, mãi mới thấy phản hồi đầu tiên thì thấy người đó viết: “… Vì thế cuối cùng cô có đi mua vé số không?”
Quan Oánh: “…”
Mấy người trâu bò thật đấy!
Cô vứt vé số lên bàn, chụp một tấm ảnh sau đó mới giận dữ trả lời: “Mua mua mua! Sướng phát điên luôn rồi! Nếu trúng 100 triệu thật tôi lập tức dừng cập nhật chủ đề này! Không thèm theo đuổi ai nữa!”
Đùa chứ, Quan Oánh cô là người như nào? Nói là làm được! Bảo mua vé số thì trên đường về cô bảo Phó Thời Xuyên dừng ở ven đường thật, sau đó tự xuống xe tiêu 30 tệ để duy trì sự nghiệp cá độ của nước nhà.
Nhưng tôi nói nhiều như thế, mấy người chỉ để ý tới vé số thôi à?
Những người bên dưới cười ha hả, “Mấy người bắt trọng điểm buồn cười thế? Cười chết tôi rồi, nhìn tiểu G của chúng ta giận kìa!”
“Nếu trúng 100 triệu thật thì cô có thể không theo đuổi nam thần nữa, nhưng nhất định phải chia cho chị em trong nhóm một chút đấy! Chúng tôi đều là những người chứng kiến, khi nào giàu sang nhớ đừng quên chúng tôi!”
“Tôi hết chịu nổi mấy người rồi, còn quan tâm gì vé số 100 triệu nữa? Tôi sắp bị bài mới hôm nay làm cho ngất luôn rồi!”
Quan Oánh nhìn thấy phản hồi cuối cùng ấy thì lập tức gật đầu phụ họa.
Đúng rồi, từ trước đến nay cô chỉ tiện tay kể cái gì đó, mọi người toàn bảo là “Ngọt ngào quá”, “Ngất mất thôi”, thế mà hôm nay cô bị sự ngọt ngào đó dọa sợ không lấy lại được tinh thần mà tại sao bọn họ còn quan tâm những thứ khác vậy?
ID hỏi vé số kia phản hồi trước, “Là rất ngọt ngào. Nhưng nói thật, bởi vì quá ngọt ngào nên tôi đang nghĩ tới một chuyện khác.”
“Đúng là tôi cũng đang suy nghĩ, có ai có cùng suy nghĩ với tôi không?”
“Bạn nghĩ gì? Làm sao tôi biết được tôi với bạn có cùng suy nghĩ với nhau không?”
“Thế bạn nói trước đi!”
“Không, bạn nói trước đi!”
Cuộc đối thoại này cứ đẩy qua đẩy lại, hiện lên mấy cái liền, Quan Oánh nhìn mà chẳng hiểu gì. Cô thầm nghĩ, không phải định bảo cô kể chuyện cô tự chế lên nhóm chứ? Cuối cùng mới thấy một người hảo tâm nói: “Thôi mấy người đừng nói nữa, để tôi nói cho. Tôi cảm thấy… Hình như nam thần đang theo đuổi cô đó!”
Quan Oánh nhìn thấy lời này xong, cô quên cả thở.
Một lúc lâu sau, cô mới run tay, khó khăn đánh từng chữ một: “Nói linh tinh! Mấy người đừng nói quá lên! Lần trước thì bảo anh ấy thích tôi, lần này còn bảo anh ấy đang theo đuổi tôi nữa, làm sao có chuyện đó được?”
Cô kích động nhưng phần bình luận càng kích động hơn cô: “Xin cô đó! Anh ấy còn chủ động hẹn cô ra ngoài chơi, hơn nữa còn đi cùng với đồng nghiệp của anh ấy nữa, chơi còn chơi trò mà những đôi trai gái đang mập mờ thích chơi với nhau nhất – mật thất! Không phải đang theo đuổi cô thì là gì?”
“Đúng thế. Như tôi thì không có chuyện tôi đưa người tôi mập mờ đi tham gia những dịp cùng đồng nghiệp. Thậm chí tôi còn chẳng đưa những đối tượng mập mờ chưa xác định quan hệ đi gặp bạn bè của tôi. Cô không hiểu ý nghĩa của những chuyện này sao? Cái này tương đương với việc ra mắt cô với vòng bạn bè của anh ấy đấy!”
“Hơn nữa, đến cả cô cũng nói còn gì? Biểu hiện của anh ấy hôm nay không hợp lý, vô cùng chủ động, lại còn bế công chúa, lau nước mắt, chăm sóc cho cô nữa, rõ tới mức không thể rõ hơn được rồi. Tôi thấy từ lúc hẹn cô đi mật thất là anh ta đã lòng dạ Tư Mã Chiêu*, đến cả người qua đường cũng biết. Thế mà cô còn chậm hiểu, tới giờ còn chưa hiểu được!”
* lòng dạ Tư Mã Chiêu: là một thành ngữ trong tiếng Trung, dùng để chỉ những người có âm mưu, mưu mô, và thủ đoạn. Thành ngữ này bắt nguồn từ một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, Tư Mã Chiêu (司马昭), người là con trai của Tư Mã Ý và là một trong những nhân vật quan trọng trong thời kỳ Tam Quốc.
“Chẳng bằng cô lấy cho tôi một lý do để anh ấy làm như vậy đi? Không phải cô thật sự chỉ cảm thấy đây là ngày may mắn của cô đó chứ? Chúng ta sống trong quốc gia xã hội chủ nghĩa, không tôn thờ mê tín thời phong kiến nha!”
“Mọi người nói hết lời tôi muốn nói rồi, thế thì để tôi tổng kết lại nhé. Tuy rằng tôi chưa từng yêu đương nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình 12 năm của tôi, tôi cam đoan rằng anh ấy đang theo đuổi cô đó!”
Mọi người cứ tôi một câu, anh một câu, cứ như mười mấy người đang ở trước mặt Quan Oánh tổ chức hội nghị bàn tròn vậy.
Quan Oánh nhìn những bình luận ấy, mặt cô ngày càng đỏ lên. Người cô cũng không nhịn được mà lạnh đi, cô đang bị dọa sợ.
Phó Thời Xuyên đang theo đuổi cô.
Đây là chuyện có nằm mơ cô cũng không dám ảo tưởng, vì thế sau khi nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của cô là phủ nhận, mạnh mẽ phủ nhận.
Cô nhìn bình luận nói lên lý do cá biệt kia, tay đặt trên bàn phím định gõ ra chữ.
Bởi cô không tiết lộ nghề nghiệp của mình trong nhóm, cũng không nói rằng cô với Phó Thời Xuyên đi với nhau do cái cớ là cô muốn tìm hiểu nghề nghiệp của anh, vì thế mấy người kia mới thấy Phó Thời Xuyên chẳng có lý do gì để rủ cô đi chơi cùng đồng nghiệp anh cả!
Nhưng thực tế, anh làm vậy là có lý do!
Nhưng giây tiếp theo, động tác của cô dừng lại.
Không phải nhớ tới không được tiết lộ thân phậm của mình mà trước những bình luận này, không hiểu sao lý do cô vốn không nghi ngờ gì hết kia lại có một lỗ hổng.
Dù cho cô muốn lấy tài liệu sống thì cho cô chơi cùng đồng nghiệp của anh liên quan gì? Mọi người cũng có làm việc trong khi chơi mật thất đâu?
Hơn nữa, cô vẫn không thể giải thích được những biểu hiện khác thường của anh khi chơi mật thất hôm nay.
Trong đầu cô lại hiện lên tất cả những việc buổi chiều, lúc ấy cô sướng lâng lâng, đều cảm thấy do mình may mắn.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ còn có một cách giải thích khác…
Cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia. Cô chưa bao giờ dám nghĩ như vậy.
Nhưng nhỡ như thế thì…
Cô trừng mắt ngây ngốc nhìn máy tính ba phút rồi mới đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ cái gì, cô bị dọa dựng đứng cả lên.
Điên rồi, điên rồi, điên rồi!
Thế mà cô lại thật sự đang tự hỏi về khả năng Phó Thời Xuyên theo đuổi mình!
Cô không rảnh để quan tâm xem sau đó mọi người thảo luận cái gì, cô gõ linh tinh, “Tôi không biết, tôi không nghĩ được lý do, mấy người bên trên quá quá đáng rồi đó! Tôi không muốn nói chuyện với mấy người nữa!”
Có lẽ do thấy phòng tuyến tâm lý của cô đã tới bên bờ vực sụp đổ, người đầu tiên bảo Phó Thời Xuyên đang theo đuổi cô đại diện cho hội chị em đang ngồi hội nghị bàn tròn nói: “Được thôi, nếu cô không tin chúng tôi, chúng tôi có một cách.”
“Cách gì?”
“Dễ thôi, cô thử anh ấy một chút.”
Không biết đêm nay đã có bao lần trái tim Quan Oánh lỡ nhịp, “Thử như nào?”
“Như bây giờ cô đăng một bài lên vòng bạn bè, nói linh tinh bảo là mình không thoải mái ở đâu, đau đầu, đau chân hoặc đau bụng gì đó, thử xem anh ấy có hỏi tình hình của cô không.”
Quan Oánh nhìn câu kia thì ngây ra một lát, đến cả cô cũng không biết mình có nên thử không.
Sau đó cô như bị ma xui quỷ khiến, lấy điện thoại mở vòng bạn bè ra, soạn một dòng đăng cho chỉ mình Phó Thời Xuyên xem: “Khổ quá, nửa đêm đau bụng, chắc đêm nay tôi mất ngủ rồi!”
Sau khi gõ xong, cô hít thở sâu, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên.
Sau đó cô nín thở, mở to mắt nhìn điện thoại.
Năm giây trôi qua.
Mười lăm giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
Bỗng nhiên vào lúc này, thời gian trôi rất chậm, thậm chí Quan Oánh còn có thể nghe được tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.
Chờ tới ba phút sau, anh vẫn chưa có động thái gì, đột nhiên Quan Oánh cảm thấy hối hận.
Cô tin vào mấy cái kiến nghị linh tinh gì vậy, lại còn đăng vòng bạn bè để thử anh, cái này chứng minh được gì chứ?
Anh phản hồi tức là thích cô, còn không phản hồi tức là không thích hả?
Nhỡ anh ngủ rồi thì sao? Hoặc không ngủ nhưng trùng hợp anh đang không lướt vòng bạn bè nên không thấy thì sao?
Cô đang định xóa bài đăng ngớ ngẩn lúc nửa đêm trên vòng bạn bè kia thì bỗng nhiên nhìn thấy có một dấu chấm có số 1 đỏ tươi xuất hiện ở mục tin nhắn bên dưới.
Có người mới nhắn tin cho cô.
Nhịp thở của cô trở nên gấp gáp, ba giây sau cô mới run tay bấm vào số 1 kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");