Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Mà Anh Không Biết
  3. Chương 42: Chủ động
Trước /85 Sau

Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 42: Chủ động

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Anh ấy hỏi, anh ấy hỏi thật kìa!

Quan Oánh muốn nhảy dựng lên, cô vừa kích động vừa hoảng loạn. Vào giây phút ấy, cô không biết nên trả lời như nào cho phải.

Có lẽ thấy mãi cô không trả lời nên Phó Thời Xuyên “vỗ” cô qua WeChat.

* Tính năng vỗ trên WeChat: là một tính năng tương đối mới, cho phép người dùng gửi tín hiệu tương tác nhẹ nhàng với bạn bè trong danh bạ bằng cách vỗ vào ảnh đại diện của họ trong cuộc trò chuyện. Khi bạn “vỗ” vào ảnh đại diện của một người bạn trong cuộc trò chuyện, WeChat sẽ gửi một thông báo hoặc hiệu ứng, thường là một thông điệp vui nhộn hoặc cảm ơn đơn giản.

Nhưng Quan Oánh đã quên tính năng của chức năng “vỗ” này, thấy mới được cập nhật thì cô tiện tay chỉnh, đến khi hết quan tâm rồi thì cũng quên sửa lại.

Chỉ thấy giao diện nhảy ra dòng chữ: ‘Trent’ vỗ bạn, sau đó ném cho bạn một số tiền khổng lồ.

Phó Thời Xuyên: …

Quan Oánh: …

Cô vội giải thích: Cái này tôi để linh tinh từ trước, cậu đừng quan tâm!

Phó Thời Xuyên nhìn dòng chữ kia, anh cười, gửi voice qua, “Đây là tham vọng làm giàu của phú bà còn son sao?”

Quan Oánh thấy hơi xấu hổ.

May là anh không bám theo chủ đề này nữa, anh hỏi lại, “Bụng cậu làm sao vậy?”

Quan Oánh ấp úng, “Tôi, dạ dày tôi khó chịu.”

“Cậu chắc là dạ dày không? Cậu khó chịu như nào?”

Cô cũng chẳng biết mình khó chịu như nào cả, giờ cô khỏe như trâu ý!

Đột nhiên Quan Oánh nhớ ra trước đó Tây Tây có bảo cô rằng cô ấy bị đau dạ dày, nhớ lại những triệu chứng của cô nàng, cô nhắn: “À thì nó hơi trướng bụng, thấy hơi khó chịu một chút…”

Đang nói đột nhiên Quan Oánh nhớ ra, hỏng rồi, bệnh dạ dày thường có do ăn đồ gì bị hỏng, nhưng tối nay cô ăn đồ Phó Thời Xuyên làm, nói vậy chẳng phải cô đang đổ rằng anh làm cho cô ăn cái gì đó linh tinh xong rồi bị đau bụng sao?

Không được nói là đau dạ dày!

Cô lập tức giải thích, “Nhưng hẳn vấn đề không phải là do bữa tối. Cậu xem, cậu ăn xong cũng chẳng sao, đây là do bụng dạ tớ thôi. Thật ra đợt này tớ thường xuyên bị vậy đấy, cứ đến tối là dạ dày lại khó chịu…”

“Bị nhiều sao vẫn còn chưa đi khám? Nhà cậu có thuốc không?”

Quan Oánh cứng họng, cuối cùng cô chột dạ nói: “Không có thuốc. Tôi lười đi mua lắm, cứ bảo đi nhưng mà mãi vẫn chưa đi. Với cả nhịn qua buổi tối, tới sáng là ổn rồi…”

“Gần đây cậu ngủ như nào?”

Sao đột nhiên lại hỏi về giấc ngủ của cô rồi? Nghĩ tới mình đang giả bệnh, Quan Oánh trợn mắt nói dối, “Cũng không tốt lắm. Chắc gần đây bận nhiều việc quá, áp lực hơi lớn nên thỉnh thoảng tôi bị mất ngủ.”

Phó Thời Xuyên dừng một lát rồi nói: “Tôi hiểu qua tình hình của cậu rồi. Chỗ tôi có thuốc, chờ tôi lấy cho.”

Cái gì? Anh biết á? Thật hả?

Anh còn có thuốc ấy hả?

Cô lập tức đứng dậy, đi tới huyền quan nhìn cửa nhà đối diện qua mắt mèo. Quả nhiên ba phút sau cô thấy Phó Thời Xuyên mở cửa rồi ra ngoài.

Anh đã thay sang áo ngủ. Lúc này, Quan Oánh mới nhớ ra mình vừa về đã vội đăng bài lên Douban rồi tổ chức hội nghị bàn tròn với bạn bè trên mạng nên lúc này cô vẫn mặc đồ đi chơi lúc ban ngày.

Nhưng giờ chẳng còn thời gian thay quần áo. Cô mở cửa ra, vừa lúc Phó Thời Xuyên tới trước cửa. Quả nhiên anh để ý tới cách ăn mặc của cô, hỏi: “Cậu chưa ngủ à?”

Quan Oánh giữ lấy cửa, “Ừ, tôi ngủ muộn lắm…”

Phó Thời Xuyên cầm mấy hộp thuốc nhỏ trong tay, anh vừa đưa cho cô vừa nói: “Hẳn là cậu bị trào ngược dạ dày, với cả có một chút vấn đề về tiêu hóa nữa. Chắc là do gần đây ngủ nghỉ không hẳn hoi nên thế, hơn nữa tối nay cậu cũng ăn hơi nhiều.”

Quan Oánh nghe câu cuối cùng xong thì hai mắt mở tròn xoe.

Nhiều hả? Tối nay cô ăn nhiều lắm sao?

Ừ thì… Hình như do bầu không khí đêm nay quá tốt, hơn nữa đồ ăn anh làm lại quá ngon nên cô ăn sung sướng, ăn hơi nhiều chút, quên mất luôn hình tượng thục nữ có chiếc dạ dày nhỏ của mình!

Anh thấy hết rồi hả?

Quan Oánh như bị sét đánh giữa trời quang, quên cả nhận lấy thuốc Phó Thời Xuyên đưa cho. Phó Thời Xuyên đành phải nắm lấy cổ tay cô, đặt thuốc vào trong tay cô, “Đáng ra cậu đi được bệnh viện là tốt nhất, nhưng giờ muộn thế này rồi, chắc cậu cũng chẳng muốn ra ngoài nữa. Trùng hợp tôi có ít thuốc, cậu uống trước đi.”

Lúc này Quan Oánh mới nhìn vào hộp thuốc trong tay. Một cái là Đạt Hỉ, cái này cô từng nghe rồi, trước đó Tây Tây cũng uống loại này. Cái còn lại thì tên phức tạp hơn nhiều, tên là Omeprazole gì đó, một cái khác là viên nang bọc ruột gì gì đó, không chỉ cô chưa từng nghe mà thậm chí như bị Rayray nhập vào người, chẳng hiểu mấy chữ trong đó.

Phó Thời Xuyên nói: “Dược hiệu của Đạt Hỉ khá nhẹ nhàng, cậu uống cái này trước đi. Nếu vẫn không đỡ thì uống túi thuốc dạ dày. Cái này là tiêu thực, cũng giúp trị trào ngược dạ dày, cậu cứ tùy tình hình, nếu mấy loại trước uống xong mà đỡ rồi thì không cần uống cái này đâu.”

Quan Oánh nghe xong lời dặn dài dòng của bác sĩ thì tò mò hỏi: “Ngủ không ngon cũng ảnh hưởng tới dạ dày hả?”

“Đương nhiên.” Phó Thời Xuyên nói, “Không chỉ ngủ không ngon mà có khi tâm trạng cậu không tốt cũng ảnh hưởng tới dạ dày đấy, vì thế phải thư giãn hơn.”

Quan Oánh chớp mắt, cô nói ra nghi hoặc trong lòng, “Sao cậu lắm thuốc với biết nhiều thế? Chuyên nghiệp thật đó! Cậu cũng bị đau dạ dày hả?”

Nhìn mấy loại thuốc này cũng chẳng giống thuốc dự phòng trong nhà.

Phó Thời Xuyên dừng một chút rồi cười, “Hơi hơi.”

Anh nhìn mắt Quan Oánh, nói một cách nghiêm túc: “Buổi tối tôi không tắt chuông điện thoại, nếu có chuyện gì thì cậu nhớ gọi cho tôi nhé, nhớ chưa?”

Quan Oánh nhìn thẳng vào anh. Một lát sau, cô gật đầu.

Phó Thời Xuyên đưa thuốc xong thì về. Bởi lúc này cũng không phù hợp để vào nhà con gái nhà người ta nên từ đầu anh cũng không định vào.

Không phải Quan Oánh không muốn cho anh vào trong nhà mình, mà là cô rất lo sau khi cho Phó Thời Xuyên vào, anh sẽ tự tay rót nước rồi tận mắt nhìn cô uống thuốc rồi mới về.

Đến lúc đó, cô sẽ không bệnh mà phải uống thuốc, hơn nữa thảm hại hơn là cô còn chẳng dám hét to lên rằng: “Tôi không uống thuốc!”

Bởi do cô tự tìm lấy.

Trong đầu Quan Oánh đã diễn xong một vở kịch nhỏ, thấy Phó Thời Xuyên về nhà, cô cũng đóng sầm cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa hít sâu ba lần liên tục, nhưng vẫn không ngăn được trái tim của mình đập ngày càng nhanh hơn.

Anh thật sự tới hỏi thăm cô, còn đưa cô thuốc nữa. Lại còn bảo cô nếu khó chịu thì nửa đêm cũng có thể gọi điện cho anh, điều này nghĩa là sao?

Là ý kia hả?

Cô không nghĩ nổi, đầu như muốn nổ tung, cô lại vội vọt tới bên máy tính, nhanh chóng gõ chữ: “Tôi đăng rồi, anh ấy cũng thấy rồi! Còn nhắn riêng cho tôi! Nãy còn đưa thuốc cho tôi nữa!”

Để chứng minh, cô còn chụp ảnh thuốc rồi đăng lên, “Mọi người xem, nhiều thuốc chưa này! Tôi cũng không ngờ anh ấy có nhiều thuốc tới vậy đâu! Hơn nữa anh ấy còn dặn tôi nhiều thứ lắm! Giờ phải làm sao đây? Giờ tôi phải làm thế nào bây giờ?”

Mọi người trong nhóm thấy cô mãi không cập nhật gì mới, đang sốt ruột không biết cô đi ngủ hay là bắt tay vào làm việc, chẳng ngờ cô vừa comeback đã thả một quả bom nguyên tử cực lớn. Thế mà cô đã xong xuôi đâu vào đó rồi!

Lúc này hiện trường nổ tung!

Nhóm lập tức loạn lên, “Mẹ kiếp! Vừa rồi ai đưa ra ý tưởng vậy? Liệu sự như thần luôn!”

“Giỏi thật đấy, không ngờ nam thần lại là người theo trường phái hành động! Tôi tưởng chỉ nhắn tin riêng hỏi thăm cô một chút, thế mà anh ấy lại trực tiếp mang thuốc tới cửa, kinh khủng nha!”

“Chốt rồi, anh ấy thích cô thật đấy! Nếu anh ấy mà không thích cô thì tôi cũng không thích nam thần mối tình đầu của tôi, cô liệu mà làm đi!”

Lấy xong thuốc, Quan Oánh đang bay bổng. Nhưng lúc này, nhìn những bình luận ấy, lòng cô ngày càng hoảng hơn, cô làm ngược đời, bắt đầu ép mình đi tìm lý do phản bác, “Nhưng tôi vừa nghĩ một chút, dù nhắn tin riêng cũng không thể chứng minh là anh ấy thích tôi mà? Có thể chỉ là sự quan tâm bình thường giữa bạn bè với nhau thôi. Dù sao bây giờ quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt. Việc đưa thuốc cũng thế. Tôi bị ốm, trùng hợp anh ấy có thuốc, ở đối diện nên tiện đường, đưa thuốc cho tôi. Cái này cũng dễ hiểu mà…”

“Haha, miệng cô cứng thật đấy!” Ai cũng cạn lời, “Tôi thấy trời có sập cô vẫn cãi được!”

So với Quan Oánh thì lãnh tụ trên hội nghị bàn tròn cứng rắn hơn nhiều, “Mọi người đừng vội, tôi vốn cũng không định thử một lần đã kết luận. Biết là cô không tin rồi. Thế này đi, chúng ta làm ba trận hai thắng, thử thêm lần nữa.”

Quan Oánh chần chừ, “Lần này thử như nào? Lại phải đăng cái gì hả?”

“Hôm nay muộn quá, không được. Ngày mai, cô lựa thời gian, làm như này…”

Đêm ấy, Quan Oánh thức tới gần 5 giờ sáng mới ngủ. Cô chỉ ngủ 4 tiếng đã tỉnh rồi.

Vừa mở điện thoại ra thì thấy đồng hồ đã chỉ 9 giờ. Phó Thời Xuyên đã đi làm.

Nhưng tầm 8 giờ 45 anh có nhắn tin cho cô: Cậu tỉnh chưa? Dạ dày như nào rồi?

Quan Oánh vội trả lời: Tỉnh rồi. Dạ dày tôi ổn rồi, cảm ơn thuốc của cậu!

Vốn tưởng anh đi làm, phải chờ lát nữa anh mới đọc được tin nhắn, không ngờ anh trả lời rất nhanh: Thế thì tốt rồi.

Sau đó anh lại nhắn thêm: Nhớ phải ăn sáng. Dạ dày cậu không tốt nên càng phải ăn sáng đầy đủ hơn.

Quan Oánh: Được.

Sau đó anh không nhắn thêm gì nữa. Quan Oánh nghĩ hẳn là giờ anh bận thật, dù sao hôm nay cũng là thứ hai mệt mỏi nhất của những người đi làm công ăn lương.

Cô cũng không làm phiền anh nữa mà ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nằm lì trên giường.

Vì ngủ không đủ nên cô thấy rất đau đầu, tắm rửa sạch sẽ cũng không khá hơn là bao.

Hôm nay ln cũng ra ngoài làm việc, trùng hợp cô chẳng cần phải tốn công kiếm lý do từ chối xem phim cùng anh, bởi hôm nay cô cũng chẳng có tâm trạng thật.

Cả ngày hôm ấy, Quan Oánh cứ mơ mơ màng màng, cô ở nhà, bò từ phòng ngủ ra phòng khách. Cô chẳng làm gì khác, cứ chỉ ngây ngốc, đến cả cơm cũng quên ăn.

Chờ tới 9 giờ tối, cô thấy thời cơ chín muồi, chủ động nhắn tin cho Phó Thời Xuyên: Cậu còn đang ở công ty làm việc không?

Như sáng, Phó Thời Xuyên trả lời rất nhanh: Tôi tan làm rồi.

Tan sớm thế? Ngoài thứ sáu, không phải bình thường đều 10 giờ tối anh mới tan sao?

Quan Oánh thấy hơi bất ngờ, đồng thời cô cắn môi dưới, bởi cô biết thời khắc mình đợi cả một ngày đã đến.

Vì căng thẳng nên răng cô hơi tê. Cô mím môi, hỏi: Thế sáng nay cậu có bận không?

Phó Thời Xuyên: Hơi hơi, buổi sáng khá nhiều việc, phải mở mấy cuộc họp. Buổi chiều thì rảnh hơn chút.

Quan Oánh: Sáng bận thế mà cậu còn có thời gian trả lời tin nhắn tôi hả?

Cô nghĩ rằng Phó Thời Xuyên sẽ nói rằng chỉ tiện tay trả lời vài câu thôi, không ngờ anh lại bảo: Đương nhiên, tôi vẫn chờ tin nhắn suốt đấy!

Quan Oánh sửng sốt: Chờ ai? Chờ tôi hả?

Quan Oánh: Sao lại chờ tôi??

Cô chỉ bị đau dạ dày một xíu thôi, không đến mức phải chờ cô chứ?

Phó Thời Xuyên dừng một lát làm câu chuyện càng trở nên gay cấn hơn rồi mới nói: Chắc do đây là lần đầu tiên tôi tự kê thuốc cho người khác, sợ người ta xảy ra chuyện, phải chịu trách nhiệm.

Quan Oánh bị chọc cười: Thế đúng là cậu chịu nguy hiểm to lớn thật đó. Nhưng vẫn phải cảm ơn thuốc của cậu, nếu không tối qua tôi không ngủ nổi rồi!

Phó Thời Xuyên: Có thể cống hiến sức lực cho nữ nhà văn là niềm vinh hạnh của tôi.

Quan Oánh không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô thấy mình hơi nhẹ nhàng quá, hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu nữa, đột nhiên Quan Oánh nhớ tới, hỏi: Thế giờ cậu đang ở đâu? Vẫn đang trên đường về nhà hả?

Lần này Phó Thời Xuyên không trả lời mà gửi một tấm ảnh qua.

Bấm vào thì thấy Phó Bác Văn đang ngồi xổm ở bậc thang giữa bầu trời đêm bên ngoài. Nhìn bối cảnh thì đó như công viên nhỏ ở gần đó.

Bây giờ Quan Oánh đã rất quen với Phó Bác Văn. Hơn nữa càng tiếp xúc nhiều, cô càng hiểu tại sao trên mạng đều bảo giống chó Border Collies là giống chó thông minh nhất, chỉ số thông minh tương đương đứa trẻ từ 6 đến 8 tuổi.

Từ những tiếp xúc trong khoảng thời gian này, đúng là Phó Bác Văn thông minh hơn những chú chó cô từng gặp nhiều, cô chẳng dám lừa nó một xíu nào.

Như Phó Bác Văn trên ảnh lúc này, tuy rằng vẫn là dáng vẻ bình thường của nó, trắng trắng lông xù xù, đôi mắt long lanh nhưng biểu cảm của nó không bình thường lắm.

Trông hơi nghiêm túc, hơi khó chịu, nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình.

Có thái quá không? Cô lại nhìn được dáng vẻ điều tra trên mặt một chú cún.

Quan Oánh: Cậu về tới nhà rồi hả? Đang đưa Phó Bác Văn đi tản bộ ư?

Phó Thời Xuyên: Đúng rồi, tôi ra rồi.

Quan Oánh: Nhưng biểu cảm của Phó Bác Văn như nào thế này, ai chọc nó giận hả?

Phó Thời Xuyên: Tôi chọc nó đấy.

Quan Oánh: Ủa, sao cậu lại chọc nó?

Phó Thời Xuyên: Bởi vì nó còn chưa chạy đủ, vẫn muốn chạy thêm. Nhưng tôi không muốn chạy nữa.

Quan Oánh lập tức lên lớp, trách móc anh: Cậu làm thế là sai rồi! Nếu nó không chạy đủ thì cậu chạy tiếp cùng nó đi chứ? Cún con thích vận động lắm, cậu muốn là một người ba tốt thì phải thỏa mãn nguyện vọng của con gái.

Phó Thời Xuyên: Tôi cũng muốn thỏa mãn nó nhưng đột nhiên tôi có việc bận, hết rảnh rồi.

Quan Oánh: Chuyện gì? Không phải cậu tan làm rồi à? Còn bận gì nữa?

Lúc nói lời này, cô không nhịn được mà nghiêm túc hẳn lên. Dù sao cô cũng là một người mẹ kế nghiêm khắc đúng chuẩn, đừng hòng qua loa để qua mặt cô!

Dù cho Phó Thời Xuyên bảo anh phải lập tức về nhà tăng ca thì cũng phải chạy với con xong rồi về!

Phó Thời Xuyên: Bận nhắn WeChat với nữ nhà văn.

Trái tim Quan Oánh như ngừng đập.

Cô nhìn dòng tin nhắn kia, mặt cô ngày càng đỏ lên. Chừng mười giây sau, bỗng nhiên cô vứt điện thoại lên sô pha, sau đó quỳ ở thảm bên sô pha, một lúc lâu sau đó cũng không mở ra xem nữa.

Vài phút sau, điện thoại lại rung lên vài cái. Hẳn là anh lại nhắn thêm câu gì đó nhưng cô không đọc nữa.

Trong đầu cô hiện lên kiến nghị của người tối qua: Chủ động nói chuyện phiếm với anh qua WeChat, sau đó nói được một nửa thì cố ý không trả lời anh nữa, giả vờ biến mất.

“Đến lúc đó, chúng ta xem anh ấy mặc kệ hay chủ động tìm tới cô.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net