Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Mà Anh Không Biết
  3. Chương 50: Công khai
Trước /85 Sau

Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 50: Công khai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Phó Thời Xuyên không ngờ mình sẽ nhận được đáp án như vậy, anh sửng sốt, “Em nói gì?”

Quan Oánh lấy lại tinh thần, cô nhận ra mình đã lỡ miệng, vội vàng che giấu, “Không, không có gì!”

Nhưng Phó Thời Xuyên đã nghe thấy.

Anh nhìn Quan Oánh, hơi không tin những gì mình nghe thấy.

Ý của cô là cô không cố ý muốn lừa Lạc Ninh, chỉ đơn giản là cô chưa kịp phản ứng rằng bây giờ cô là bạn gái của anh, có thể quang minh chính đại nắm tay, thân mật với anh?

Chỉ thế thôi ư?

Cảm nhận được sự ngạc nhiên của Phó Thời Xuyên, Quan Oánh càng xấu hổ hơn.

Trời ạ, người bình thường làm sao quên những chuyện này được? Phó Thời Xuyên sẽ nghĩ như nào đây? Thảo nào sáng anh cứ nói là lạ, hóa ra ý anh là vậy, lúc ấy cô chưa hiểu được ý của anh!

Đều tại cô chưa yêu đương bao giờ, chẳng có xíu kinh nghiệm nào nên mới làm mọi chuyện rối tung như vậy!

Nhìn cô gái xấu hổ không biết nên làm gì, Phó Thời Xuyên không nhịn được mà cười.

Anh lại giữ chặt tay Quan Oánh, dưới cái nhìn căng thẳng và chăm chú của cô, anh nói: “Giờ phản ứng lại cũng chưa muộn. Không sai, em là bạn gái của anh. Vì thế em muốn nói chuyện này cho ai cũng được.”

Em muốn nói chuyện này cho anh cũng được…

Mấy lời này làm Quan Oánh choáng, đến cả tên cô cũng không muốn bắn nữa.

Có lẽ Phó Thời Xuyên cũng cảm thấy cô cần thời gian tiêu hóa nên không dạy cô bắn tên nữa mà về chỗ của mình bắn tên tiếp.

Lạc Ninh cũng quay lại rất nhanh. Quả nhiên anh đi toilet, sau khi phát hiện Quan Oánh ngồi ở ghế mà không bắn tên nữa, anh nhướng mày, nói: “Cô cũng bỏ cuộc quá nhanh rồi đó!”

Quan Oánh đang ôm rất nhiều tâm trạng phức tạp, cô lười phản ứng anh chàng, chỉ nói một cách đơn giản và thô bạo: “Bắn tên của anh đi, nói nhảm lắm thế!”

Lạc Ninh giơ tay lên làm động tác đầu hàng sau đó nghe lời về bắn tiếp.

Anh cùng Phó Thời Xuyên là người yêu vận động, lâu rồi chưa chơi nên hai người vô cùng tập trung. Trước đó còn phải để ý tới Quan Oánh, sau khi cô bỏ cuộc thì hai người nhanh chóng nhập tâm vào trò chơi, thậm chí còn bắt đầu đấu với nhau.

Sau khi qua giai đoạn khởi động, làm quen, hai người ngày càng bắn tốt hơn. Về cơ bản đều được 9 điểm mỗi lần, còn có hai lần được 10 điểm.

Sau khi Lạc Ninh bắn được vào vòng 10 điểm thêm một lần nữa, anh vênh váo hỏi Quan Oánh đang xem hai người bắn, “Như nào? Giỏi chứ?”

Quan Oánh đã gọi một cốc trà sữa sau đó vui vẻ ngồi uống ở chỗ của mình. Từ vận động tới uống trà sữa, sự sa đọa này chẳng phải là nhỏ đâu.

Cô nhìn không quen dáng vẻ vênh váo này của Lạc Ninh, cố ý nói: “Cũng được, tàm tạm thôi.”

“Tàm tạm? Cô chắc chứ?”

Quan Oánh thở dài, “Về lý mà nói thì tôi biết với hai tuyển thủ không chuyên nghiệp như hai người bắn vậy là giỏi rồi. Nhưng từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, một phần thi đấu hấp dẫn không chỉ có vậy.”

Phó Thời Xuyên cũng dừng động tác lại, tò mò hỏi: “Thế phải đấu như nào mới đủ hấp dẫn?”

Quan Oánh nhìn về phía bia giấy. Tuy rằng Phó Thời Xuyên và Lạc Ninh đều bắn trúng vòng 10 điểm, nhưng theo thiết kế của bia giấy này thì vòng 10 điểm chưa phải là khó nhất. Ở trong vòng 10 điểm còn có một vòng tròn nhỏ hơn nữa, đây cũng chính là phần tâm chính giữa của bia giấy, mà mũi tên của hai người chưa bắn tới chỗ này.

“Từ tiểu thuyết mà nói thì một màn so tài bắn tên hấp dẫn thì đương nhiên người đầu tiên bắn trúng hồng tâm, người thứ hai bắn trúng hồng tâm, đến lần bắn thứ ba không còn chỗ nào để bắn nữa, mũi tên trực tiếp xuyên qua hai mũi tên trước đó, chém hai mũi tên phía trước thành hai nửa, thành công thay thế chúng cắm vào chính giữa hồng tâm!”

“Hoặc là bịt mắt người bắn, sau đó bắn liền năm mũi tên, tất cả đều trúng hồng tâm. Ít nhất phải thế thì cốt truyện mới đủ kích thích. Với trình độ so đấu vừa rồi của hai anh thì chẳng so được với tiểu thuyết đâu!”

Bắn nửa ngày mà chẳng trúng hồng tâm nổi một lần.

Lạc Ninh bị cô chọc giận phát cười, “Cô đọc tiểu thuyết huyền huyễn hay đọc tiểu thuyết võ hiệp đấy?”

Quan Oánh xòe tay, “Là do anh hỏi mà, đừng có thẹn quá hóa giận!”

Lòng hiếu thắng của Lạc Ninh bị kích thích, “Tôi không chơi bịt mắt được nhưng cô thích hồng tâm chứ gì? Được, cô cứ chờ đấy! Hôm nay tôi nhất định phải bắn được cho cô một cái hồng tâm!”

Phó Thời Xuyên: “Tôi cũng nhập hội. Đánh cược đi, anh bắn vào hồng tâm trước thì thắng, người thua mời khách tối nay.”

Quan Oánh lập tức háo hức, “Thế để em làm trọng tài nhé!”

Cô bỏ trà sữa xuống, đứng ra cạnh khu vực bắn tên.

Chỗ bắn của Phó Thời Xuyên và Lạc Ninh vốn ở ngay sát nhau. Quan Oánh đứng ở bên Phó Thời Xuyên Phó Thời Xuyên thấy cô, nhỏ giọng nói: “Cô Quan Quan đứng đây quan sát. Mong lát nữa màn trình diễn của anh sẽ làm em vừa lòng.”

Lúc này Quan Oánh mới nhớ ra. Chết rồi, vừa khịa Lạc Ninh không cẩn thận lôi luôn cả Phó Thời Xuyên vào!

Cô lập tức nhỏ giọng giải thích, “Em cố ý chọc giận Lạc Ninh chứ không có ý nói anh gì đâu.”

“Nhưng em cũng không nói sai. Đúng là anh chưa bắn trúng hồng tâm.”

Anh chưa bắn được vào hồng tâm thật nhưng vừa rồi cô vẫn nhìn lén anh suốt, dáng vẻ bắn tên của Phó Thời Xuyên đẹp chết đi được!

Cơ thể anh cao lớn, dáng người đĩnh bạt, lúc anh nhắm bắn, ánh mắt bình tĩnh, sắc bén. Lúc bắn tên thì tư thế của anh vừa dứt khoát vừa thoải mái.

Lúc trước trong tưởng tượng của cô, vị tướng quân làm nam chính kia bắn tên cũng như vậy.

Đương nhiên là xác suất trúng cao hơn Phó Thời Xuyên một chút. Ví dụ như chi tiết xẻ đôi mũi tên vừa rồi cô nói cũng là cốt truyện cô từng viết trong sách…

Quan Oánh càng xem càng hăng, cô cảm thấy xem Phó Thời Xuyên bắn tên thú vị hơn cô tự bắn nhiều.

Nhưng nghĩ lại thì có dáng vẻ nào của Phó Thời Xuyên xấu mà cô không thích ư?

Haha, không có.

Cô cảm thấy mình nên an ủi tâm hồn tổn thương của bạn trai mình một chút, lập tức bày tỏ tấm lòng son, “Em tin anh phát đầu trúng ngay hồng tâm, hạ gục Lạc Ninh!”

Cô làm động tác lấy dao giết người thì thấy Phó Thời Xuyên cười, “Anh sẽ cố gắng.”

Lạc Ninh bên kia còn không biết mình đã bị người ta chém một lần, anh hỏi: “Trọng tài, bắt đầu được chưa?”

Quan Oánh lập tức tiến vào trạng thái, giơ tay vung chiếc cờ trong tưởng tượng xuống. Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Hai người đều nín thở tập trung. Một tay cầm cung một tay cầm nên. Giữa sân bắn trống trải có thể nghe được âm thanh vèo vèo vang lê.

Nhưng có lẽ do vận may khoogn tốt, hơn nữa cung bọn họ chọn cũng không quá hoàn hảo nên độ khó cao hơn bình thường. Vì thế bắn năm sáu mũi tên rồi vẫn chưa tới hồng tâm, thậm chí có lần còn bắn vào vòng 7 điểm.

Rõ ràng Quan Oánh là trọng tài nhưng cô cảm thấy mình còn căng thẳng hơn các tuyển thủ. Nhìn từng mũi tên được bắn ra vèo vèo, trái tim cô cũng nhảy cả lên, sợ Phó Thời Xuyên bắn trượt, lại sợ Lạc Ninh bắn trúng.

Những vị khách còn lại cũng nhanh chóng phát hiện ra phía bên đó có người thi đấu, lại còn là hai vị soái ca nữa. Nhìn qua tình hình thi đấu của hai người khá kịch liệt, họ cũng nhanh chóng tò mò chạy qua góp vui, có cô gái cười nói: “Anh trai ơi cố lên nhé!”

Cái này càng làm Quan Oánh căng thẳng hơn.

Làm ơn đi, Phó Thời Xuyên nhất định phải thắng nhé!

Bị nhiều người nhìn như vậy, cô không thể làm tổn thương lòng tự trọng của bạn trai mình vào ngày đầu yêu nhau!

Do lo quá nên lần sau, lúc Phó Thời Xuyên suýt bắn trúng hồng tâm nhưng lại bị trượt ở phút cuối, Quan Oánh phát ra âm thanh tiếc nuối, “Ối…”

Sau đó cô nhìn ngay qua Lạc Ninh, thấy anh cũng suýt bắn trúng thì không nhịn được mà sung sướng reo lên: “Oa!”

Giây tiếp theo, ánh mắt sắc bén của Lạc Ninh bắn qua, “Cô có ý gì? Sao cậu ấy không bắn trúng thì tiếc, tôi không bắn trúng thì hoan hô. Vì thế vừa rồi cô vẫn luôn đang chờ mong tôi thua chứ gì?”

Ý đồ của Quan Oánh bị vạch trần nhưng cô vẫn còn giả ngu, “Hả? Gì cơ? Làm gì có đâu?”

“Cô đừng làm trò trước mặt tôi! Tôi nghe thấy hết rồi!” Lạc Ninh giận, “Cô làm trọng tài thì hẳn hoi lên giùm tôi cái! Hơn nữa Phó Thời Xuyên thắng thì cô được gì? Cô nên hiểu rõ, tôi với cô mới là người hợp tác với nhau!”

Quan Oánh không cãi được, cô chơi xấu luôn, “Tôi không hiểu anh nói gì. Tuyển thủ số 1 xin lưu ý, bây giờ còn đang thi đấu, không được làm phiền trọng tài, nếu không tôi sẽ rút cho anh thẻ đỏ!”

Phó Thời Xuyên nghe hai người nói chuyện với nhau, anh chẳng nói lời nào, chỉ cầm cung nhịn cười.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, chỉ thấy mũi tên xuyên qua không khí, bắn thẳng vào chính giữa của vòng tròn. Tuy rằng vị trí hơi lệch một xíu, nhưng đúng là nó thuộc phạm vi của vòng tròn nhỏ nhất chỗ tâm.

Quan Oánh thấy lòng mình lạnh đi, rồi gần như là cùng lúc ấy, Phó Thời Xuyên ở cạnh cũng bắn một mũi tên vào giữa trung tâm. Hơn nữa anh bắn gần tâm bia hơn Lạc Ninh, bắn vào chính giữa chữ thập ở bia, là trung tâm của trung tâm bia ngắm.

Lúc này Quan Oánh không nhịn nổi nữa, cô vui sướng: “Oa! Phó Thời Xuyên thắng rồi!”

Lạc Ninh đang vui vì mình bắn trúng, giây tiếp theo thấy Phó Thời Xuyên bắn sát tâm hơn mình, anh đang buồn trong lòng thì nghe thấy Quan Oánh nói, lập tức như bắt được chứng cứ phạm tội, “Cô nói đi, lần này còn định cãi như nào?”

Thắng bại đã định, Quan Oánh ngả bài, không thèm giả vờ nữa, “Làm sao? Tôi mong ai thắng thì liên quan gì đến anh? Tôi chẳng thèm hạ bệ anh xuống, chính anh kỹ thuật thấp hơn người ta đấy!”

Nói xong, cô sung sướng lôi điện thoại ra chụp ảnh Phó Thời Xuyên.

Trời ơi, bắn phải bắn như này mới giống nam chính tiểu thuyết!

Lúc Phó Thời Xuyên bắn trúng tâm chữ thập của bia ngắm thì những vị khách xung quanh cũng phát ra tiếng hít hà, lúc này họ cũng đi qua chụp ảnh, tới cả nhân viên công tác cũng qua chụp một cái. Vào giây phút ấy, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Chờ mọi người ồn ào xong, Quan Oánh cũng chụp xong ảnh, sung sướng quay lại thì thấy Lạc Ninh vẫn đang ung dung, anh từ từ nói: “Chỉ sợ cô mừng quá sớm rồi.”

“Cái gì?”

“Ai bảo cậu ấy thắng? Chúng ta đã nói từ trước là ai bắn trúng tâm trước thì thắng. Tôi bắn trúng trước cậu ấy. Tuy rằng cậu ấy bắn chuẩn hơn tôi nhưng bắn trúng trước là bắn trúng trước. Vì thế, tôi vẫn thắng.”

“Anh chơi bẩn!” Quan Oánh tức giận.

“Là tôi chơi bẩn hay cô chơi bẩn vậy?” Lạc Ninh hỏi lại.

Quan Oánh phồng má, giận không nói được lời nào. Tuy rằng theo quy tắc thì hình như là vậy thật, nhưng cô không chấp nhận chuyện Phó Thời Xuyên thua. Nhất là hôm nay!

Lúc này, Phó Thời Xuyên mỉm cười, nói: “Lạc Ninh nói đúng, là anh thua rồi.”

Lạc Ninh hài lòng, “Không tồi, vẫn là lão Phó hiểu chuyện hơn. Đã nói rồi đấy, hôm nay ông mời nhé!”

Quan Oánh tủi thân nhìn Phó Thời Xuyên, cứ như đang hỏi anh sao lại nhận thua dễ đến vậy.

Phó Thời Xuyên thấy thế thì cười, anh thản nhiên đáp: “Dù sao tôi cũng chẳng để bụng tới mấy việc thắng thua nhỏ nhặt này. Hôm nay tôi để tâm tới việc khác hơn.”

Lạc Ninh nghe nửa vế trước, vẻ mặt anh chàng thấu hiểu, “Tôi hiểu tôi hiểu, đương nhiên người thua sẽ bảo mình không để bụng, không thì sao tự an ủi chính mình được?”

Nhưng anh chàng nghe không hiểu vế sau, hỏi lại: “Một việc khác? Việc gì vậy?”

Phó Thời Xuyên chỉ cười mà không nói, anh nhìn Quan Oánh đứng đối diện.

Lạc Ninh thấy thế thì nhìn Phó Thời Xuyên, lại nhìn sau Quan Oánh, đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, “Không đúng. Sao tôi thấy nay hai người có gì đó sai sai. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Vẻ mặt anh khó hiểu, “Hai người sẽ không giấu tôi làm chuyện gì đó chứ? Sao hôm nay Quan Oánh lại cổ vũ cho ông?”

Anh vẫn luôn biết Quan Oánh có ý với Phó Thời Xuyên, nhưng không phải Phó Thời Xuyên không có cảm xúc gì với Quan Oánh sao?

Trước đấy có một thời gian hai người này còn tránh mặt nhau. Nhưng nhìn trạng thái của hai người họ hôm nay thì khác với đợt trước một chút…

Từ từ, hôm qua hai người họ đi xem phim với nhau, không phải là… Nhưng lúc ấy Phó Thời Xuyên bảo là đi để ủng hộ doanh thu của anh mà!

Quan Oánh thấy Lạc Ninh hỏi từng vấn đề một, cô nhìn Phó Thời Xuyên.

Trong mắt anh đong đầy ý cười, như đang hỏi cô rằng: Giờ phải làm sao đây?

Cô nhớ tới lời anh vừa mới nói, anh để ý tới một việc khác.

Cô biết anh đang ám chỉ cái gì.

Trên thực tế, từ sau khi anh nói câu kia xong, vừa rồi lúc anh thi bắn tên, tuy bề ngoài trông cô khá bình thường nhưng trong đầu cô luôn nghĩ về điều đó.

Chuyện mà lúc trước chiều nay cô chưa kịp phản ứng, chuyện mà cô không ngờ mình cũng có quyền làm như vậy.

Thật ra thì không phải cô không muốn làm.

Bỗng nhiên cô có thêm dũng khí. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lập tức đi tới bên cạnh Phó Thời Xuyên, kéo tay anh qua nắm chặt lấy.

Tiếp theo, cô xoay người nhìn Lạc Ninh. Dưới ánh mắt khiếp sợ, nghi ngờ và không thể tin được của đối phương, cô khẽ nâng cằm, nói: “Tôi cổ vũ cho bạn trai tôi, có vấn đề gì không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gả Vào Hào Môn - Trác Du Hiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net