Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Đúng là Phó Thời Xuyên!
Không chỉ vậy, anh còn phát hiện ra cô!
Quan Oánh lập tức hoảng loạn, cô lắp bắp: “Ừm. Là, là em.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Em vừa về nhà, thấy WeChat của anh nên qua đây tìm anh. Nhưng vào không thấy ai, là do Phó Bác Văn bảo em anh ở đây…”
Ý cô là tất cả đều do Phó Bác Văn, không liên quan tới cô!
Phó Thời Xuyên: “Anh biết rồi. Nó gây chuyện mà, đương nhiên nó biết rõ nhất.”
Cái gì?
Quan Oánh khó hiểu.
Phó Thời Xuyên biết cô không hiểu, “Nó làm đổ nước trái cây vào người anh nên giờ anh mới phải đi tắm. Trước khi vào đây anh phạt nó.”
Thảo nào. Vừa rồi cô còn đang nghĩ buổi tối không ra ngoài mà, sao giờ này tự dưng Phó Thời Xuyên tắm?
Vì thế Phó Bác Văn tích cực dẫn đường cho cô là để chuộc tội với anh ư?
Quan Oánh quay đầu lại nhìn thì thấy chú chó mở to đôi mắt đen nhánh ngây thơ vô tội của mình.
Nhưng Quan Oánh biết hết! Nó đang giả vờ.
Phó Thời Xuyên dừng một chút rồi nói, “Đúng rồi, em có thể vào phòng anh lấy giúp anh quần áo không?”
Lấy giúp anh quần áo hả?
Quan Oánh không ngờ anh lại nhờ mình việc này, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô không nhịn được mà nhìn vào bóng dáng mơ hồ qua cánh cửa.
Anh… lúc đi tắm không mang quần áo à?
Lại còn bảo cô đưa anh nữa…
Trong phòng, cách cánh cửa, Phó Thời Xuyên cũng bất đắc dĩ.
Thật ra mọi chuyện vốn không tới mức như này. Tuy rằng bị Phó Bác Văn làm bẩn người nhưng phòng ngủ anh cũng có phòng tắm, vào đó tắm cũng được. Chỉ có thể nói là trùng hợp, mấy hôm trước vòi sen phòng anh vừa hỏng, còn chưa kịp sửa, thế nên mấy ngày nay anh đều tắm ở phòng tắm ngoài.
Dù sao thì ở ngoài cũng chẳng tiện bằng trong phòng, trước đấy có lần anh đi tắm quên mang quần áo, nay cũng quên luôn. May là anh và Lạc Ninh là hai người đàn ông ở chung với nhau, có một số thứ không cần quá để ý. Hơn nữa lúc này Lạc Ninh cũng chẳng ở nhà, anh quấn khăn tắm ra ngoài là được.
Không ngờ tắm xong, đang định mở cửa ra thì thấy tin nhắn qua WeChat của Quan Oánh, đồng thời anh cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Cô đang ở bên ngoài.
Động tác mở cửa của anh chững lại. Anh do dự trong một giây ngắn ngủi giữa việc trực tiếp ra ngoài và nhờ cô lấy quần áo hộ. Sau đó anh chọn cái sau.
Sợ hành động của mình làm cô hiểu lầm, anh giải thích: “Ừ, vòi sen ở phòng tắm của anh bị hỏng, đi tắm quên lấy quần áo, may là em qua đây. Em vào tủ quần áo của anh, lấy bừa một bộ cho anh là được rồi.”
Nói tới đây, anh không khỏi cảm thấy may mắn vì đã cầm quần lót theo.
Ra là vậy.
Quan Oánh hiểu ra vấn đề, đồng thời cô cũng cắn môi, thầm mắng mình bị điên.
Vừa rồi, cô dường như lập tức cho rằng trưa mình nghĩ gì chiều nó đã xảy đến, Phó Thời Xuyên đang ám chỉ cái gì đó thật…
Làm người ta khổ não hơn là sau khi cô có suy nghĩ đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là may hôm nay cô đã đi mua đồ lót mới!
Nhưng giây tiếp theo cô chợt nhớ ra cô chưa kịp thay đồ lót mới!
Từ từ, bỗng nhiên Quan Oánh nhận ra một vấn đề.
Anh không mặc quần áo, thế nên bây giờ anh đang nói chuyện với cô mà không mặc quần áo ư?
Lúc này, mặt cô mới thật sự đỏ bừng lên ngay lập tức!
Cô bỏ lại câu, “Được, em biết rồi. Quần áo hả? Em đi lấy ngay đây!”
Nói rồi cô chạy như trốn vào trong phòng ngủ của Phó Thời Xuyên.
Sau khi vào trong xong, Quan Oánh chống cửa hít sâu năm giây mới làm trái tim đang đập như điên của mình bình tĩnh lại.
Không được! Cô nhìn về phía trước tự nói cho mình. Không được nghĩ vẩn vơ nữa! Cứ như vậy thêm mấy lần thì chết mất!
Vứt hết mấy suy nghĩ dơ bẩn đó đi!
Lấy quần áo. Đúng, cô phải đi lấy quần áo cho anh!
Tuy rằng mấy tháng nay, gần như ngày nào Quan Oánh cũng tới nhà đối diện nhưng cô chưa từng vào phòng ngủ của Lạc Ninh hay Phó Thời Xuyên. Người trước thì bỏ qua, cô chẳng có hứng vào, nhưng từ lần đầu tiên tới nhà hàng xóm, cô đã tưởng tượng về phòng ngủ của Phó Thời Xuyên, còn suýt nữa bị anh bắt được…
Nhưng có lẽ do bây giờ tình huống hơi xấu hổ nên tuy có được cơ hội vào phòng Phó Thời Xuyên, Quan Oánh lại không dám nhìn kỹ. Cô chỉ đảo mắt nhìn qua xung quanh, cảm thấy phong cách phòng anh rất giống phong cách ở phòng khách, không có quá nhiều đồ. Nhìn qua rất rộng rãi và sạch sẽ.
Cô đi tới trước cửa tủ quần áo, mở tủ ra, suy nghĩ xem nên lấy cho anh cái gì. Với thời tiết lúc này, cuối cùng cô chọn một chiếc hoodie màu xám và một cái quần dài.
Lấy xong, Quan Oánh đang định đóng cửa tủ lại thì bỗng nhiên cô phát hiện điều không bình thường. Cô quay đầu nhìn chằm chằm vào quần áo trong tủ thêm mấy lần nữa.
…
Phó Thời Xuyên ở trong đợt ba phút, cuối cùng cũng chờ được Quan Oánh mang quần áo qua cho anh, đưa cho anh qua khe cửa.
Anh mặc quần áo xong rồi đi ra ngoài, thấy Quan Oánh đã ngồi hẳn hoi trên ghế sô pha, vỗ tay chơi với Phó Bác Văn ở trước mặt.
Phó Thời Xuyên đang sợ chuyện vừa rồi làm cô xấu hổ, hiện tại xem ra cô đã bình tĩnh lại rồi. Anh thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống ôm lấy vai cô.
“Cảm ơn cô Quan Quan đã giúp anh.” Anh cười nói một cách tự nhiên về chuyện đó.
Quan Oánh quay đầu lại nhìn anh, cô quan sát anh từ trên xuống dưới rồi nói: “Em thích anh mặc như này lắm.”
“Thế hả?”
Cô gật đầu, “Hôm mình đi mật thất anh cũng mặc như này.”
Anh mặc như này có thêm hơi thở của thiếu niên làm cô không khỏi nhớ tới Phó Thời Xuyên từ rất nhiều năm trước. Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến vừa rồi cô chọn bộ đồ này.
Phó Thời Xuyên không còn nhớ chuyện lần ấy. Nghe cô nói vậy, anh gật đầu, “Được, thế mai anh mặc cái này đi làm.”
Thấy bạn trai ngoan ngoãn nghe lời, Quan Oánh lại không cười. Cô nhìn chằm chằm anh, mím môi lại, đột nhiên nói: “Đúng rồi, em có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Cái gì?”
“Vừa rồi lúc em lấy quần áo giúp anh, em thấy quần áo của anh… Sao anh có lắm bộ quần áo giống nhau như đúc vậy?”
Phó Thời Xuyên sững người.
Quan Oánh nhìn anh, cô không giấu nổi sự hoang mang trong mắt.
Cô không cố ý nhìn lén, chỉ là vào lúc cô đóng cửa, bỗng nhiên cô phát hiện tại sao trong ngăn tủ còn chiếc hoodie khác giống như đúc cái cô chọn.
Chờ sau khi cô quan sát lại cẩn thận thì phát hiện không chỉ có áo hoodie mà trong tủ còn có áo sơ mi, áo gió, quần, đến cả áo khoác cũng giống nhau như đúc.
Quan Oánh sốc nặng.
Một người mua một kiểu trang phục, một hai bộ giống y đúc nhau còn có thể hiểu là người ấy rất thích bộ đồ đó, nhưng sao anh mua lắm thế?
Cô nhìn chằm chằm anh như thấy người ngoài hành tinh. Dưới sự quan sát của Quan Oánh, Phó Thời Xuyên hơi mất tự nhiên, anh cười miễn cưỡng: “Sao thế? Anh mua quần áo giống nhau thì sao? Do anh lười chọn đấy!”
“Thế cũng hơi nhiều quá rồi đó. Cũng chẳng phải tủ quần áo của Crayon Shin-chan, bộ nào cũng giống bộ nào.”
“Có phải tất cả bộ quần áo của anh đều giống nhau đâu.”
Đúng là không phải bộ nào cũng giống nhau, nhưng phong cách cơ bản chẳng khác nhau là bao. Do lặp lại quá nhiều nên làm người ta cảm giác rằng chủ nhân tủ đồ chỉ mua quần áo để hoàn thành nhiệm vụ được giao, sau đó cứ mua mà chẳng có cảm xúc.
Quan Oánh nhớ trước đó cô từng cảm thấy Phó Thời Xuyên rất có mắt thẩm mỹ, không hổ là người ở nước ngoài nhiều năm. Hiện tại cô bỗng nhận ra chỉ là do anh đẹp, vóc người cũng đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Trên thực tế, dù anh có mặc bao tải đi chăng nữa thì cũng đẹp hơn Lạc Ninh thích mặc hoa hòe hoa sói nhiều!
Biểu cảm của cô gái thể hiện rõ cô chưa bị thuyết phục. Phó Thời Xuyên nhìn cô một lát rồi bỗng anh cầm điện thoại lên bấm bấm mấy cái.
Quan Oánh thấy máy mình kêu “đinh” một tiếng.
Cô cầm lên xem thì thấy Phó Thời Xuyên chuyển tiền qua Alipay cho cô, hơn nữa số tiền ấy rất lớn, phải chừng mười vạn!
Quan Oánh sốc: “Anh chuyển em nhiều tiền như này làm gì vậy?”
Lúc này Phó Thời Xuyên mới cười rộ lên, anh xoa mặt cô, nói: “Nếu em thấy anh ít quần áo, vậy em đi mua giúp anh nhé?”
Cô mua giúp anh hả? Quan Oánh hơi chần chừ.
Phó Thời Xuyên nhướng mày, “Em không muốn hả? Nhưng anh thấy bạn gái người khác toàn mua quần áo cho bạn trai thôi!”
Đúng rồi!
Không phải trên mạng thường nói nếu bỗng nhiên một người đàn ông mặc đẹp, trở nên ngầu lòi, có gu ăn mặc tốt thì hơn nửa là anh ta có một người bạn gái biết cách ăn mặc!
Quan Oánh nghĩ tới việc mình có thể chỉnh trang cho Phó Thời Xuyên như cô gái khác chỉnh trang cho bạn trai mình, cô lập tức cảm thấy hưng phấn, “Thật hả? Anh muốn em giúp anh chọn quần áo thật hả?”
Phó Thời Xuyên gật đầu, “Thật. Anh không mua quần áo vì anh không có hứng thú với mấy cái này lắm. Nhưng anh thấy em rất thích mua sắm, nếu em đồng ý mua giúp anh thì em đã giúp anh được một việc lớn rồi đó!”
Giọng điệu anh chân thành như toát ra từ trái tim làm Quan Oánh cũng lập tức thấy rằng hình như cô đang nghĩ quá nhiều rồi.
Cũng đúng, tuy rằng Phó Thời Xuyên ở nước ngoài nhiều năm nhưng anh cũng chẳng phải là siêu sao thời trang ở Hollywood mà là một anh chàng coder ở Thung lũng Silicon, anh làm sao học được kiến thức thời trang cơ chứ?
So với mấy người như Jack Berg thì Phó Thời Xuyên đã rất ổn rồi!
Còn Lạc Ninh thì… Là cô sai, cô không thể so sánh thẳng nam như Phó Thời Xuyên với bông hoa làm trong giới giải trí tên Lạc Ninh kia được!
Cuối cùng mối nghi ngờ của Quan Oánh cũng vơi đi hết, cô sung sướng nói: “Được rồi, thế để về sau em mua cho anh nhé!”
Thẳng nam không thích chưng diện cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng giờ anh đã có bạn gái rồi, là bạn gái của anh, đương nhiên cô phải giúp bạn trai mình rồi.
Phó Thời Xuyên nghe vậy thì anh thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ghé qua hôn môi cô, “Thế nhé. Anh tin vào ánh mắt của em!”
Hai người ôm nhau, cùng nhau ngồi trên ghế sô pha một lát. Một lúc lâu sau, chẳng ai nói với ai câu gì.
Không biết Phó Thời Xuyên nghĩ gì, Quan Oánh cũng chẳng để ý. Bởi cô đã bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình xem nên chọn bộ đồ như nào cho Phó Thời Xuyên.
Cái đó, cái đó, cả cái đó nữa, hôm qua cô lướt Weibo thấy có trang phục của mấy diễn viên nam mặc lúc ở sân bay, cô đều thấy chúng rất hợp với anh!
Trời ạ, cô muốn dùng người thật để thử quần áo lên người anh! Chính là ma-nơ-canh bạn trai phiên bản đặc biệt!
Đang lúc cô thỏa trí tưởng tượng thì đột nhiên Phó Thời Xuyên hỏi: “Đúng rồi, không phải nay em đi mua sắm à? Em mua được gì thế?”
Đầu Quan Oánh lập tức hiện lên các bộ đồ lót với đủ kiểu dáng, phong cách vô cùng đa dạng mình mua, nụ cười cô cứng đờ lại.
Cái này… Anh đừng hỏi nữa!
…
Tuy rằng một ngày trước do nguyên nhân “không thể cho ai biết” nên phải rời lại lịch hẹn, nhưng chiều hôm sau, Quan Oánh vẫn giữ đúng hẹn với Lạc Ninh gặp đạo diễn Tôn – Tôn Ảnh ở quán cà phê.
Nhắc tới đạo diễn Tôn, lúc trước khi xem tư liệu của những người được đề cử, Quan Oánh đã chú ý tới cô ấy. Là cô gái duy nhất được đề cử, cô ấy lớn tuổi hơn Trịnh Duệ – đạo diễn Trịnh – một chút, năm nay cô ấy 35 tuổi, nhưng tính cách vẫn rất trẻ trung.
Khác với đạo diễn Trịnh, trước đó đạo diễn Tôn chưa từng quay phim thanh xuân bao giờ. Nhưng cô lại có hai bộ phim tình yêu đô thị, một bộ danh tiếng không tồi, doanh thu phòng vé cũng bình thường, một bộ khác thì doanh thu phòng vé tốt nhưng danh tiếng không tốt, không có nhiều tác phẩm đa dạng như hai ứng viên còn lại.
Nhưng Quan Oánh biết lý lịch của cô ấy như vậy đã được coi là giỏi rồi. Phải biết mỗi năm trên thị trường điện ảnh có rất nhiều tác phẩm yên lặng chìm xuống, không lỗ đã là tốt rồi. Nếu có thể gây được tiếng vang vào thời điểm công chiếu thì đó chính là tài giỏi. Người được Lạc Ninh đề cử có khác, chẳng ai kém cả.
Gặp mới biết đạo diễn Tôn có cái tên nhẹ nhàng nhưng thực tế lại là một người tài giỏi và cá tính. Bề ngoài của cô cũng y như tính cách của cô vậy, vóc người cao, cắt tóc ngắn, nhìn trông rất ngầu.
Cũng vì bề ngoài của cô ấy nên ban đầu Quan Oánh cũng lo cô nàng không hiểu được tình cảm trong câu chuyện của mình. Không ngờ tới khi gặp mặt mới biết đạo diễn Tôn lại hiểu được suy nghĩ của cô. Hơn nữa khác với quan điểm bất đồng của đạo diễn Trịnh, đạo diễn Tôn lại cho cô thấy sự đồng cảm của phái nữ.
Thấy Quan Oánh ngạc nhiên, cô ấy nhún vai, “Làm sao? Tuy rằng nhìn tôi trông như này nhưng thời học sinh cũng biết yêu thầm đấy!”
Quan Oánh phì cười. Vì thế cô quyết định chọn cô ấy.
Trong thời gian này hai người đã gặp nhau nhiều lần, bình thường cũng liên hệ nhiều với nhau qua WeChat, không còn được coi là lạ lẫm với nhau nữa. Sáng qua lúc đạo diễn Tôn gọi điện cho Lạc Ninh cũng mới bảo anh nếu tiện thì nhờ anh chuyển lời bảo Quan Oánh rằng cô muốn gặp Quan Oánh, không thì cô trực tiếp tìm Quan Oánh.
Còn nguyên nhân gặp nhau thì tới khi ngồi xuống đạo diễn Tôn mới nói cho Quan Oánh. Đúng là cô có ý tưởng mới với bộ phim, nhưng không phải về kịch bản mà là về địa điểm quay phim.
Trước đấy bọn họ vẫn luôn thảo luận về địa điểm quay phim chính thức. Phải biết là phong cách của thành phố cũng sẽ ảnh hưởng tới phong cách của bộ phim. Là nhà làm phim, Lạc Ninh cũng phải suy xét tới thời kỳ phòng chống dịch bệnh đặc biệt như hiện tại. Quay ở những thành phố khác nhau thì cũng sẽ có những chính sách quay phim khác nhau, vì thế sẽ dẫn tới sự chênh lệch về chi phí dự trù khi quay phim.
Lạc Ninh có mấy phương án trong đầu, đạo diễn Tôn cũng có mấy địa điểm đề xuất trong lòng. Ở vấn đề này, hai người họ vẫn chưa thống nhất được với nhau.
Quan Oánh không ngờ cô ấy lại muốn nói chuyện về vấn đề này. Cô hơi tò mò sao đạo diễn Tôn muốn quay ở đâu mà không thuyết phục được Lạc Ninh ư?
Nhưng giây tiếp theo cô lại thấy không hợp lý. Nếu do tranh luận không đi tới phương án thống nhất với nhau thì sao đạo diễn Tôn phải cố ý gọi cô qua? Còn nhấn mạnh là muốn nói với cô?
Phải biết rằng cô chưa từng phát biểu bất kỳ suy nghĩ gì về địa điểm quay phim.
Đạo diễn Tôn giải đáp thắc mắc của cô một cách nhanh chóng, “Câu chuyện này lấy từ trải nghiệm thực tế của cô đúng không? Nếu đã vậy thì tôi nghĩ tại sao chúng ta không về trường cấp ba cũ của cô để quay cơ chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");