Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Mà Anh Không Biết
  3. Chương 63: Khảo sát địa hình
Trước /85 Sau

Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 63: Khảo sát địa hình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Vì về cũng không có việc gì khác nên hôm ấy Phó Thời Xuyên ở lại công ty tăng ca tới 8 giờ tối mới về. Sau khi về đến nhà, anh phát hiện đèn ở phòng khách đang sáng. Hóa ra Lạc Ninh cũng ở nhà.

Phó Thời Xuyên hỏi: “Sao ông ở đây?”

“Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?” Lạc Ninh ngồi trên ghế sô pha, một tay anh cầm bò khô cho Phó Bác Văn ăn, anh hỏi lại, “Hay ý ông là do đêm nào ông với bạn gái cũng ngồi ở đây yêu đương nên tôi không có quyền về nhà trước 8 giờ tối?”

Lạc Ninh biết thời gian này, vào buổi tối cứ tới giờ này là Phó Thời Xuyên và Quan Oánh lại hẹn hò ở đây. Có hai lần anh về sớm xong đụng phải hai người họ. Như trước đó thì anh còn vào góp vui trêu hai người họ, nhưng bây giờ hai người đó rải cơm chó ý như buổi sáng hôm ấy vậy, thấy anh về họ cũng chẳng thèm để anh vào mắt, tiếp tục anh anh em em với nhau.

Anh không muốn bị cay mắt nên dứt khoát về nhà muộn. Dù sao thời gian gần đây anh cũng bận chết đi được.

Nhưng đây không phải lý do để hai người kia không cho anh về nhà! Lại nói, hôm nay Quan Oánh cũng không ở đây!

Phó Thời Xuyên: “Tôi tưởng ông phải tăng ca cơ.”

“Ngày thường làm thêm nhiều quá rồi, tốt xấu gì nay cũng là cuối tuần, thỉnh thoảng cũng phải cho tôi nghỉ chứ!” Nói xong, Lạc Ninh mới nhận ra, “À, ý ông là sao tôi không về Giao Châu với Quan Oánh hả?”

Đúng là khi nghe Quan Oánh bảo đi khảo sát địa hình, Phó Thời Xuyên cho rằng Lạc Ninh cũng đi cùng cô theo bản năng. Nhưng nghĩ lại thì lúc ấy cô cũng chỉ bảo là cô đi cùng đạo diễn thôi.

Phó Thời Xuyên: “Em ấy bảo đi khảo sát địa hình, tôi tưởng như bình thường thì nhà làm phim như ông cũng đi cùng cơ.”

Lạc Ninh: “Hai hôm nay tôi còn việc khác, không rời khỏi Bắc Kinh được. Đạo diễn thì sốt ruột nên tôi để hai cô ấy đi trước. Dù sao đi khảo sát cũng phải đi nhiều lần, nếu hai người họ thấy ổn thì tôi đi sau khảo sát sau cũng được.”

Dừng một chút, anh bổ sung thêm, “Hơn nữa lần này đạo diễn Tôn cũng không muốn tôi đi cùng lắm. Cô ấy với Quan Oánh, hai cô gái đi với nhau thì tiện kéo gần khoảng cách, giao lưu tình cảm, nói chuyện với nhau dễ hơn. Ông không biết đâu, đạo diễn Tôn muốn được đào sâu vào câu chuyện của biên kịch hơn đấy, cô ấy cảm thấy cơ hội lần này là cơ hội rất tốt để nghe chuyện xưa của Quan Oánh tại ngôi trường cấp ba của cô ấy.”

Đây cũng là một mục đích quan trọng khác của đạo diễn ngoài việc đi khảo sát địa hình. Là nhà làm phim, đương nhiên Lạc Ninh phải phối hợp cùng rồi.

Phó Thời Xuyên im lặng mấy giây, sau đó anh nói: “Vì thế ông cũng tán thành việc quay bộ phim kia ở trường THPT số 7?”

“Cũng tàm tạm.” Lạc Ninh nói, “Trước đấy tôi chưa xem xét tới phương án này thật, đến lúc đạo diễn Tôn đề xuất tôi mới thấy đó là một ý kiến hay. Thật ra chẳng cần về khảo sát, trường THPT số 7 của mấy ông như nào tôi cũng biết qua qua rồi, nếu đạo diễn và Quan Oánh thật sự hài lòng thì quay ở đó cũng khá ổn. Lúc quay, không chỉ tôi với Quan Oánh có thể về quê làm việc mấy tháng mà còn kiếm được chủ đề rất hay: Đó chính là trường THPT số 16 thật sự!”

Hơn nữa trước đó, anh với đạo diễn mãi không thống nhất được địa điểm quay là do sợ phong cách của thành phố không hợp với phong cách của bộ điện ảnh. Nhưng sau khi nảy ra ý tưởng quay ở trường THPT số 7, anh nghĩ thì thấy phong cách tổng thể của Giao Châu cũng rất thích hợp với câu chuyện này, anh cũng có luôn rất nhiều cốt truyện ở ngoài trường trong đầu.

Đương nhiên điều này cũng là dễ hiểu. Dù sao đây cũng là nguyên mẫu thành phố trong truyện, chẳng có nơi nào hợp hơn nó cả!

Không tính còn được, càng tính Lạc Ninh càng cảm thấy về trường THPT số 7 quay phim là một ý kiến hay. Gần như chẳng đợi hai cô gái khảo sát địa hình xong, anh đã bỏ phiếu tán thành đầu tiên.

Vừa ngẩng đầu thì anh thấy biểu cảm của Phó Thời Xuyên không đúng lắm, “Ông sao thế? Hình như tâm trạng ông không tốt thì phải?”

Thật ra từ khi Phó Thời Xuyên vừa về nhà anh đã thấy rồi, biểu cảm của anh bình tĩnh nhưng môi anh mím lại. Ẩn trong đôi mắt đen nhánh của anh hình như có giấu tâm sự gì đó.

Lúc ấy anh chỉ nghĩ là do bạn gái bảo bối của anh đi công tác, tối không hẹn hò cùng anh nên anh mới không vui.

Nhưng bây giờ xem ra thì hình hình không phải…

Nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, đột nhiên Lạc Ninh nảy ra suy đoán, “Không phải do chúng tôi định quay phim ở trường THPT số 7 nên ông mới không vui đó chứ?”

Anh chỉ hỏi bừa nhưng từ biểu cảm của Phó Thời Xuyên thì anh đã đoán đúng.

Lạc Ninh lập tức ngạc nhiên, “Tại sao? Sao ông lại không thích quay ở đó?”

Sự thắc mắc của bạn tốt quá chân thành, Phó Thời Xuyên im lặng một lát rồi bỗng nhiên anh cười nhẹ, hỏi lại: “Ông nói xem, tại sao lại vậy? Ngày nào bạn gái tôi cũng hồi tưởng lại câu chuyện thanh xuân của cô ấy với mối tình đầu của mình, bây giờ lại còn về trường cũ của họ để ôn lại chuyện cũ, “giao lưu tình cảm, đào sâu vào câu chuyện” với đạo diễn, chẳng lẽ tôi không được khó chịu?”

Lạc Ninh: “…”

Bốn mắt hai người nhìn nhau. Cuối cùng Lạc Ninh cũng nhận ra mình đã xem nhẹ một vấn đề vô cùng quan trọng!

Có lẽ do đây là công việc của anh nên từ trước đến nay, anh luôn ôm tâm lý xử lý mọi chuyện theo việc công, hoàn toàn đối xử với chuyện này như với một tác phẩm văn nghệ. Vì thế anh hoàn toàn quên mất việc anh với Quan Oánh đang ngày ngày cân nhắc, trao đổi, tham khảo, sáng tác câu chuyện tình yêu của cô với mối tình đầu của mình… ngay dưới mí mắt bạn trai cô.

Thử nhập vai một chút. Nếu anh mà là Phó Thời Xuyên, khả năng anh sẽ có nhiều suy nghĩ lắm…

Lạc Ninh ho nhẹ hai tiếng, anh chàng lúng túng: “Cái này là lỗi của tôi. Tôi sơ xuất rồi.”

Phó Thời Xuyên ngó lơ anh chàng.

Ngoài miệng Lạc Ninh xin lỗi, nhưng trong lòng anh không khỏi có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa.

Phó Thời Xuyên đang ghen đó!

Không uổng công anh phải chịu đựng cái cảnh Phó Thời Xuyên ngọt ngào với bạn gái trong phòng lâu đến thế, vậy mà anh có thể thấy mặt này của Phó Thời Xuyên.

Anh giả vờ thông cảm: “Ái chà, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông. Nhưng chuyện tới nước này rồi, không còn cách nào khác. Cùng lắm thì sau này tôi sẽ chú ý, ít nhắc tới bộ phim này trước mặt ông ha? Tôi cũng sẽ bảo Quan Oánh để ý. Ông coi như không biết việc này, nha?”

“Ông đừng nói với cô ấy cái này.” Phó Thời Xuyên lập tức nói.

“À, được. Không nói, không nói.” Lạc Ninh thỏa hiệp.

Sau đó anh lại nói: “Còn về việc quay phim ở trường THPT số 7, ông cũng đừng để tâm quá. Dù cuối cùng chúng tôi quyết định như nào thì đây cũng chỉ là công việc mà thôi. Hơn nữa đây không phải đề nghị của Quan Oánh mà là đề nghị của đạo diễn. Nếu việc lớn ông nhịn được, thì sao việc nhỏ lại tính toán cơ chứ? Phải biết là dù không đi trường THPT số 7 thì bộ phim này cũng chắc chắn phải quay.”

Đương nhiên Phó Thời Xuyên hiểu điều này.

Anh dừng một chút rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy Quan Oánh về trường THPT số 7 sẽ càng nhớ ‘Tạ Thành Văn’ kia hơn.”

Giọng điệu của người đàn ông làm biểu cảm của Lạc Ninh hơi đổi. Anh quan sát Phó Thời Xuyên, “Ông nghiêm túc hả? Ông thật sự để ý người kia đến vậy ư?”

Lần này Phó Thời Xuyên không giấu nữa, anh bình tĩnh trả lời, “Đúng, tôi hơi để ý.”

Cuối cùng Lạc Ninh cũng thu lại biểu cảm vui đùa.

Anh nhìn Phó Thời Xuyên. Anh chợt nhớ ra, đây không phải lần đầu tiên. Trước đó có lần Phó Thời Xuyên cũng như đang ghen, cũng là do ‘Tạ Thành Văn’ kia.

Anh cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghieemm túc với Phó Thời Xuyên một chút, “Nhưng lần trước tôi đã bảo với ông rồi, cô Quan Quan là tác giả, có cảm xúc dồi dào trong lòng. Cô ấy viết truyện cho một người đàn ông, điều đó chỉ có thể chứng minh lúc ấy cô ấy rất yêu người đó, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ mãi yêu người đó. Điều này chẳng chứng minh cái gì cả. Hơn nữa, đối với tác giả thì cuộc sống của cô ấy hoàn toàn có thể trở thành tư liệu sống, có khi cô ấy viết được cho mỗi người bạn trai cũ của mình một quyển sách ý. Về sau hai người chia tay, có khi cô ấy cũng viết cho ông một quyển!”

Câu cuối làm Phó Thời Xuyên nhìn Lạc Ninh. Lạc Ninh nhún vai, “Ông hiểu ý tôi mà.”

Phó Thời Xuyên: “Chẳng có “mỗi người bạn trai cũ” đâu. Cô ấy chưa yêu đương bao giờ.”

Quan Oánh chưa từng yêu đương?

Lần này là Lạc Ninh ngạc nhiên.

“Ông bảo cô ấy chưa yêu đương bao giờ? Cũng chưa từng yêu ‘Tạ Thành Văn’ kia hả?”

Phó Thời Xuyên không trả lời.

Thật ra trong thời gian này, anh vẫn luôn né vấn đề này. Bởi anh không muốn làm mình trở nên hẹp hòi, thích ghen tuông.

Nhưng anh không thể nào quên được sự kinh ngạc của mình vào buổi tối hôm ấy khi Quan Oánh bảo mình chưa yêu đương bao giờ.

Anh nhớ lúc ấy, điều hiện lên trong đầu anh là: Cô chưa từng có đoạn tình cảm nào mới, chỉ đơn giản là do chưa gặp được người mình thích hay do trước sau không thể nào quên được người ấy…

Đợt này, lúc buổi tối cùng làm việc với nhau, rất nhiều lần anh nghĩ rằng cô đang viết kịch bản, viết lai chuyện xưa của cô và ‘Tạ Thành Văn’.

Nói cách khác, cô đang không ngừng nhớ lại đối tượng cô từng yêu thời cấp ba. Hơn nữa còn là người duy nhất cô từng yêu sau rất nhiều năm.

Cô đang không ngừng ôn lại quá khứ của mình với người đó.

Mà bây giờ, cô còn phải về trường cấp ba cũ của mình để quay bộ phim này.

Dù anh tự bảo với mình rằng mọi chuyện đều qua rồi nhưng anh rất khó tự thôi miên bản thân.

Hơn nữa, mọi chuyện đều qua thật rồi sao?

Lạc Ninh nhìn Phó Thời Xuyên, cuối cùng anh cũng hiểu Phó Thời Xuyên để ý chuyện gì.

Với điều kiện của Quan Oánh, việc cô chưa từng yêu đương làm người ta bất ngờ thật. Mà nếu từ trước đến nay cô chưa từng yêu đương thật, thì đúng là ‘Tạ Thành Văn’ trong tiểu thuyết kia có địa vị rất lớn trong cuộc đời cô.

Cô thích anh ta, nhưng lại chưa từng có được anh ta. Sau khi hai người rời xa nhau, cô vì anh ta mà viết một quyển sách, biến chuyện xưa của họ trở nên thân quen với mình hơn.

Nhiều năm sau, quyển tiểu thuyết ấy được chuyển thể thành phim truyền hình, bây giờ lại được chuyển thể thành bộ phim điện ảnh, còn do đích thân cô làm biên kịch nữa…

Fuck! Sao càng nghe càng thấy điên thế?

Nhưng trước mặt Phó Thời Xuyên, chắc chắn Lạc Ninh không thể nói lời nào. Anh lựa lời rồi nói: “Ờm, chưa từng yêu đương à… Cũng không có gì… Ông ở Mỹ lâu rồi, chắc thấy chuyện này rất lạ, rất hiếm thấy, nhưng trong nước bây giờ có rất nhiều cô gái tới tận hai, ba mươi tuổi vẫn chưa từng yêu đương bao giờ, cũng có cả rất nhiều chàng trai nữa cơ. Trên mạng gọi đây là “độc thân từ trong trứng”, trend mới thời nay.”

Thật à? Phó Thời Xuyên nhìn anh.

“Thật! Tôi thấy cô ấy lười ra khỏi nhà lắm, có khi chỉ đơn giản là không có cơ hội gặp người mới mà thôi. Hơn nữa, cứ cho là ông không tin tôi đi, nhưng ông cũng phải tin Quan Oánh chứ?”

Nói tới đây, cuối cùng anh cũng tự tin vỗ vai Phó Thời Xuyên, “Dù cho trước đó cô ấy thích ai đi chăng nữa, nhưng tôi nhìn ra bây giờ cô ấy rất thích ông. Vô cùng thích ông luôn.”

Hai người im lặng.

Một lát sau, Phó Thời Xuyên “xùy” một tiếng, “Còn cần ông bảo nữa à?”

Hôm ấy 5 giờ chiều Quan Oánh và đạo diễn Tôn xuống máy bay về Giao Châu.

Từ lần trước về tới nay còn chưa tới ba tháng, nhưng Quan Oánh về đến quê mình vẫn cảm thấy thoải mái.

Nhưng lần này do cô đi với đạo diễn, còn đi chuyện công việc nữa nên cô không về nhà ở mà hai người cùng vào khách sạn 5 sao tốt nhất Giao Châu (tiền do Lạc Ninh trả).

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, hai người đi trường THPT số 7.

Bây giờ học sinh trong trường vẫn còn đang học, người ngoài trường không được tự tiện đi vào, nhưng điều này không làm khó được Quan Oánh. Là tác giả nổi tiếng, cô đã sớm được treo lên bảng vinh danh của trường. Trước đấy vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, trường còn mời cô về diễn thuyết, nhưng tiếc là Quan Oánh lại từ chối.

Tiện thể nói luôn, đến cả Phó Thời Xuyên cũng không được vinh dự “treo lên tường” này đâu!

Sau khi chào chủ nhiệm lớp năm ấy xong, nói rõ ý định hai người đến thì hai người được trường đặc biệt cho phép vào trong tham quan.

Thậm chí trường còn giao cho một giáo viên tới tiếp đón hai người. Người đó là một thầy giáo, nhìn qua chừng 40 tuổi, thầy cười, nói: “Mọi người định quay bản điện ảnh bộ phim “Bí mật” ở trường chúng tôi ư? Thay mặt trường, tôi vô cùng chào đón mọi người!”

Quan Oánh tò mò: “Thầy cũng biết bộ “Bí mật” ạ?”

“Đương nhiên. Lúc ăn Tết thầy xem cùng con gái bộ phim đó đấy, con bé thích lắm. Nếu biết hôm nay thầy được gặp em thì chắc con bé hâm mộ chết mất! Nói đến cái này, tí nữa cô Quan Quan ký tên cho thầy được không, để về thầy cho con bé!”

Quan Oánh cười đồng ý, thầy giáo lại nói thêm: “Hơn nữa không chỉ con gái thầy mà cả trường cũng thích luôn. Em không biết đâu, mấy tháng nay, có nhiều cô gái tới cổng trường mình chụp ảnh lắm. Nghe nói trường chúng ta là nguyên mẫu của trường THPT số 16, ai cũng thích. Phó hiệu trưởng còn bảo cô Quan Quan đã xuất rất nhiều sức lực để tuyển sinh cho trường đó!”

Quan Oánh nghe thầy khen mà xấu hổ, “Việc tuyển sinh của trường chúng ta nào đến lượt em giúp ạ? Nhớ năm ấy để thi đỗ vào trường mình, em học mất ăn mất ngủ mà còn suýt không đỗ. Giờ chắc phải khó thi vào hơn chứ ạ? Với cả em cũng chưa phải học sinh tốt nghiệp nổi tiếng nhất trường mình đâu ạ, cái này phải dành cho Tiêu Nhượng cơ!”

Tiêu Nhượng mà Quan Oánh đang nói đến là một nam diễn viên đang nổi tiếng sinh sau năm 2000, xuất thân là ngôi sao nhí. Sau khi lớn thì anh cũng thay đổi hình tượng thành công. Năm 19 tuổi, anh tốt nghiệp trường THPT số 7, đỗ vào khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Trung ương, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu học sinh tốt nghiệp nổi tiếng nhất ở trường THPT số 7.

Thầy giáo cười ha hả, “Đúng, đúng vậy. Không bỏ qua Tiêu Nhượng được.”

Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đi dạo trong trường.

Lúc này là giờ các bạn học sinh lên lớp, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Chờ tới khi đến trước một con đường có bóng râm, Quan Oánh nhìn thấy cảnh vật quen thuộc từ xa thì bước chân cô dừng lại.

Thầy giáo nói: “Phía trước là khu vực năm đó các em đi học. Thầy đoán các em đi chủ yếu là muốn thăm thú chỗ này đúng không?”

Đúng là nơi này.

Thật ra vừa rồi trên đường đi, Quan Oánh cảm thấy khá xa lạ. Nguyên nhân hẳn do cô đã tốt nghiệp 10 năm, trường THPT số 7 cũng đã thay đổi rất nhiều.

Cô nhớ bọn họ tốt nghiệp chưa được hai năm, trường đã có một đợt trùng tu cải tạo lớn. Hơn nữa mấy năm nay, trường không ngừng xây mới nên diện tích hiện tại hơn cả gấp đôi diện tích hồi cô còn đi học.

To thì to thật nhưng với học sinh năm đó học ở trường mà nói thì nó làm người ta có cảm giác ký ức bị thay đổi.

May là những tòa nhà năm đó họ học vẫn còn tồn tại. Giờ chúng nằm ở phía nam của trường, cũng chính là vị trí lúc này của họ.

Ánh mắt Quan Oánh nhìn qua phía trước, thấp thoáng sau tán lá cây là tòa nhà quen thuộc.

Đó là khu năm đó họ học.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cha Chó

Copyright © 2022 - MTruyện.net