Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Quan Oánh nhìn một lát rồi nói với thầy giáo: “Thầy ơi, tới đoạn này là em biết đường rồi ạ, thầy không cần dẫn bọn em nữa đâu, thầy cứ đi làm việc đi ạ!”
Thầy giáo hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ thì hẳn là hai cô muốn đi dạo một mình, ông không ép hai người, “Cũng được. Vậy em với đạo diễn cứ đi ngắm đi, có việc gì thì gọi thầy nhé!”
Hai người cảm ơn thầy. Sau khi thầy giáo rời đi, Quan Oánh cất bước đi qua đường mòn nhỏ rồi đi vào khu đất trống trước dãy nhà dạy học.
Đứng ở đâu cô mới thật sự cảm thấy mình đã trở lại. Nhưng đúng là đã rất lâu rồi cô chưa về đây.
Lần trước cô về chính là bốn năm trước. Lúc ấy lớp trưởng tổ chức họp lớp, mọi người về trường cũ thăm giáo viên chủ nhiệm, sau khi kết thúc thì cùng nhau đi quan sát cảnh xưa. Còn lần trước nữa là sáu năm trước rồi.
Mấy năm gần đây cô không về thêm lần nào nữa.
Tuy rằng cô không về nhưng nơi này vẫn sống trong ký ức của cô.
Quan Oánh đưa mắt nhìn về khu dạy học phía trước. Đây là nơi bọn họ ở ba năm, nhìn bên ngoài thì nó chẳng có gì thay đổi, nó có kết cấu lõm như kiến trúc thường thấy ở cách ngôi trường. Hai dãy nhà dạy học đứng sừng sững, ở giữa là có hành lang nằm trên không nối hai dãy với nhau.
Nhưng lúc trước khi xây lại thì người ta đã chọn gạch màu đỏ đẹp đẽ kết hợp với mái vòm màu trắng, mang theo một chút phong cách của châu Âu. Lan can của hành lang ở giữa được trồng một dãy dây leo xanh bên ngoài, bây giờ đang là tháng năm, hoa của chúng vừa độ đang nở, nhìn trông rất giàu sức sống.
Vừa rồi đạo diễn Tôn chẳng nói lời nào. Giờ phút này, cô đứng cạnh Quan Oánh, cùng Quan Oánh nhìn về phía trước mà cảm thán: “Hoàn cảnh đi học năm ấy của mấy cô cũng tốt thật, khu nhà dạy học này mà lên hình thì đẹp lắm.”
Đúng là năm đó, khu nhà dạy học này đẹp nhất Giao Châu. Tuy rằng bây giờ nó đã cũ hơn nhiều nhưng nó làm tăng thêm nét cổ kính của dãy nhà.
Có hơi thở của thời gian.
Trước đấy thầy giáo cũng đã giới thiệu với hai người, bây giờ khu nhà dạy học này được dùng để dạy học sinh lớp 10. Kể ra cũng tiện. Thời gian nghỉ của học sinh lớp 10 là dài nhất, nếu họ phải quay ở trường THPT số 7 thật thì có thể liên hệ tới quay lúc học sinh đang nghỉ đông hoặc nghỉ hè.
Phải biết nếu bọn họ nhìn trúng khu nhà dạy học của học sinh lớp 12 thì đến hè cũng chẳng có phòng trống cho họ dùng!
Quan Oánh: “Cô chốt quay ở chỗ này rồi hả?”
Đạo diễn Tôn hỏi lại: “Cái này phải hỏi cô chứ, cô thấy sao? Về thăm lại chốn xưa có cảm nhận gì?”
Trong mắt cô gái là sự tò mò, còn cả sự tìm tòi nghiên cứu làm Quan Oánh không khỏi chớp mắt.
Thật ra cô có thể cảm nhận đạo diễn đang cố làm thân với cô, đồng thời cũng rất muốn được cô kể cho nghe chuyện năm đó. Mà mục đích của cô ấy cũng dễ đoán: Như cô viết tiểu thuyết, nếu mà có nguyên mẫu thì cô sẽ đi tìm hiểu về cuộc đời của nguyên mẫu đó, cố gắng hiểu được cảm nhận của đối phương. Đạo diễn như người cầm lái của bộ điện ảnh, cũng rất muốn được nói chuyện với cô thêm một chút về nguyên mẫu của nữ chính – kiêm biên tập là cô.
Bởi vì hiểu nên cô không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, có lẽ do đều là các cô gái trẻ làm ngành nghệ thuật nên hai người có rất nhiều chỗ nói chuyện hợp nhau. Trước đấy lúc chỉ bàn về bộ phim thì không thấy mấy, nhưng hôm qua, lúc ngồi trên máy bay, hai người nói truyện với nhau suốt dọc đường, từ tác giả đến âm nhạc, thậm chí tới cả manga, anime, hai người cũng có rất nhiều điểm thích chung, tới tận buổi tối khi tới khách sạn rồi vẫn còn tâm sự tiếp.
Một đêm trôi qua, hai người không còn sự khách sáo như trước khi xuất phát nữa mà thoải mái, cởi mở hơn với nhau rất nhiều.
Giờ phút này, nghe câu hỏi của đạo diễn, Quan Oánh không vội trả lời mà nhìn xung quanh.
Bây giờ là tiết hai của buổi chiều. Ánh mặt trời đẹp đẽ chiếu vào đất trống trước khu dạy học. Ở ngoài, ngoài hai người ra thì chẳng có ai khác. Qua cửa sổ có thể thấy được trong mỗi phòng học là rất nhiều người, giáo viên trên bản thì liên tục viết lách, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng đọc bài.
Cảnh tượng ấy chẳng khác gì mười mấy năm trước cả.
Quan Oánh chớp mắt, dường như giây tiếp theo cô có thể nhìn thấy bản thân năm 16 tuổi đeo cặp sách ra khỏi phòng học.
“Cảm nhận của tôi à?” Cô cười nhẹ, “Về thăm chốn cũ, đúng là làm người ta thấy ấn tượng. Cảm giác chỗ nào cũng có thể thấy được những việc ngốc nghếch mà năm đó tôi đã làm…”
Không chỉ mỗi khu nhà dạy học này mà sân thể dục, nhà ăn, thư viện, những viên gạch ngói, mỗi cái cây, mỗi ngọn cỏ đều ngập tràn ký ức của cô.
Quay đầu thấy đạo diễn Tôn đang chờ mong cô nói tiếp, Quan Oánh thở dài, nhún vai: “Được rồi. Không phải cô muốn nghe tôi kể chuyện ấy sao? Được thôi, chẳng có gì là không nói được cả.”
Bị vạch trần ý đồ, đạo diễn Tôn cười, “Tôi bị nhìn ra ý đồ rồi hả? Xem ra là tôi chưa ngụy trang tốt rồi!”
Nói vậy nhưng cô nàng chẳng hề xấu hổ chút nào cả, bởi cô cũng chẳng định giấu Quan Oánh.
Lần đi khảo sát này, tới cả trợ lý cô cũng không dẫn đi theo, chỉ có hai người đi với nhau. Từ đấy cũng có thể đoán được ý đồ của cô rồi.
“Cô muốn quay bộ phim này thật tốt, tôi cũng thế. Ở điểm này, chúng ta giống nhau. Vì thế tôi mong cô có thể tin tưởng tốt hơn.” Tôn Ảnh nói một cách nghiêm túc.
Mục tiêu giống nhau.
Vì thế Quan Oánh cũng không hoàn toàn cảm thấy bất ngờ trước hành động của đạo diễn Tôn. Lúc quyết định về trường THPT số 7 khảo sát, cô cũng chuẩn bị trước tinh thần rồi.
Hơn nữa cũng đã nhiều năm rồi cô chưa từng kể lại những chuyện đó. Không chỉ đạo diễn muốn được nghe cô kể mà cô cũng rất muốn tìm người để bày tỏ nỗi lòng.
Hai người lại đi dạo quanh trường. Nhưng lúc này, chỉ có một mình Quan Oánh nói.
Phó Thời Xuyên học ở lớp 1, phòng học của anh ở sát góc trái của tầng một. Quan Oánh học lớp 13, phòng học ở sát góc phải của tầng hai. Cứ tới lúc tan học hoặc xuống tầng, cô đều như vô tình đi qua cửa lớp của anh, sau đó nhanh chóng nhìn trộm, chỉ mong chờ có thể được thấy anh qua cửa kính.
Nhưng cơ hội kiểu đó cần rất nhiều vận may và sự tinh mắt. Vì thế, cơ hội được đến lớp 1 với lý do chính đáng vô cùng quý giá. Có một lần, giáo viên chủ nhiệm có việc cần tìm lớp trưởng lớp 1 mà lại không có thời gian đi qua, vì thế tiện tay bảo Quan Oánh ngồi gần đó tới lớp 1 truyền lời.
Quan Oánh nhớ lúc đó, khi mình tới lớp 1, trái tim cô vẫn đập thình thịch. Mà tới lúc cô tới cửa lớp 1, nhìn cô như nói chuyện với lớp trưởng nhưng thật ra ánh mắt cô lại đảo quanh trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy được Phó Thời Xuyên đang ngồi ở chỗ của mình nói chuyện với bạn.
Liếc mắt một cái thôi mà làm cả ngày hôm đó trái tim cô rộn rạo.
Mỗi tuần, vào buổi chiều thứ sáu khi tổng vệ sinh, Phó Thời Xuyên đều cùng bạn đi chơi bóng rổ. Khi đó, lúc nào cũng có các bạn nữ đi theo. Tuy rằng không khoa trương như Slam Dunk* nhưng cũng rất náo nhiệt.
* Slam Dunk: tên một bộ truyện manga của Nhật Bản về đội bóng rổ của trường trung học Shohoku.
Nhưng Quan Oánh không dám đi. Dù chẳng ai biết cô nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ. Chỉ có mấy lần không nhịn nổi nữa, cô mới cầm thêm quyển sách chính trị ngồi ở cạnh sân bóng rổ, lật sách vờ như đang đọc, trong miệng cứ lẩm bẩm chế độ chính trị của đất nước nhưng mỗi lần tiếng hoan hô vang lên, cô đều nhìn trộm anh.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh sau khi nhận được bóng, cô nghĩ: Hẳn là anh thích chơi bóng rổ lắm. Cô nhớ lần đầu họ gặp nhau là anh đi đánh bóng rổ xong về nhà.
Ngoài cái này, anh có còn thích cái gì nữa không? Cô không biết. Nhưng cô rất muốn biết.
Vì thế, mỗi lần ăn cơm ở căng tin của trường, Quan Oánh đều giả vờ nói chuyện phiếm với các bạn, chia sẻ đồ ăn cho nhau nhưng ánh mắt của cô lẳng lặng vượt qua dòng người đông đúc, nhìn lén Phó Thời Xuyên đang ngồi ăn cơm chỗ khác.
Cô nhìn anh, cũng xem những món mà anh ăn. Hôm nay anh ăn món gì thì ngày mai cô đi lấy món đó để ăn. Bởi vậy, cô nhớ rõ anh thích ăn thịt bò, không thích ăn thịt gà, thích ăn khoai tây, ghét cà chua, không thích ăn gừng.
Cô vừa bắt chiếc vừa nghĩ thầm trong lòng: Không thích ăn gừng thì thôi, sao đến cả cà chua cũng không thích nhỉ? Chẳng ngờ trên đời này lại có người ghét ăn cà chua thật!
…
Cứ như cảnh tượng trong trò chơi khơi dậy cảm xúc, tới chỗ nào Quan Oánh cũng kể cho Tôn Ảnh nghe những chuyện từng xảy ra ở đó.
Gió chiều thổi vào má, giọng cô mang theo sự hồi tưởng, Tôn Ảnh cứ yên tĩnh lắng nghe.
Thật ra phần lớn những chuyện này cô đều đã viết trong sách rồi, trước đấy Tôn Ảnh cũng đã đọc. Nhưng đứng ở nơi xảy ra chuyện ấy, nghe chính miệng Quan Oánh nói ra, nó lại tạo cho người ta cảm giác khác.
Nhưng đến lúc hai người tới khán đài bên cạnh sân thể dục, ngồi xuống thì bỗng nhiên Quan Oánh dừng lại.
Tôn Ảnh khó hiểu: “Sao cô im lặng? Chỗ này có ký ức đáng nhớ gì sao?”
Quan Oánh vẫn im lặng.
Tôn Ảnh quay đầu nhìn về phía trước.
So với khung cảnh yên tĩnh ở khu nhà dạy học, ở sân thể dục náo nhiệt hơn một chút. Hẳn là đang có hai lớp học thể dục, trên đường chạy là một số học sinh đang nô đùa ầm ĩ, ngập tràn sự phấn chấn, bồng bột của tuổi trẻ. Nhìn hai người các cô ngồi phía trên, có người tò mò nhìn qua.
Tôn Ảnh: “À đúng rồi. Tôi nhớ rồi, chỗ này có xảy ra một chuyện! Nó có ý nghĩa hơn những chuyện kia rất nhiều. Cô cầu phúc cho ‘Tạ Thành Văn’ ở chỗ này đúng không?”
Cô nàng đang nói tới cốt truyện trong tiểu thuyết.
Ở học kỳ sau của lớp 11, Tạ Thành Văn bị ốm nên nằm viện, một tuần không tới trường. Không thấy cậu, Quý Thư lo lắng cho sức khỏe của cậu, đồng thời cũng rất nhớ cậu nên ngày nào cô cũng uể oải thiếu sức sống.
Lúc Tạ Thành Văn đi học, cô chẳng thấy gì. Nhưng tới khi cậu nghỉ ốm thì cô mới chợt nhận ra: Hóa ra không có cậu, việc đến trường lại trở nên tẻ nhạt đến vậy.
Cô không còn có thể ngẫu nhiên gặp cậu ở chỗ rẽ nào đó trong trường, cũng không thể tìm cơ hội tới lớp cậu để ngắm cậu. Trưa cùng tối cũng không thể tới căng tin với nhau.
Cô mất đi động lực lớn nhất để đến trường, vì cô biết có đi cũng không thể nhìn thấy cậu.
Tới buổi chiều thứ sáu khi tổng vệ sinh, cô ngồi ở khán đài bên cạnh sân thể dục, nghĩ đến Tạ Thành Văn, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa.
Cô lấy một tờ giấy màu đỏ từ trong túi ra, đặt lên trên đùi, lấy một cái bút dầu ra, nghiêm túc viết từng nét một: Mong Tạ Thành Văn sớm khỏi bệnh và đi học trở lại!
Viết xong, cô cẩn thận gấp nó thành một chiếc máy bay.
Một chiếc máy bay màu đỏ nho nhỏ.
Đây là chi tiết cô thích nhất trong tạp chí tiểu thuyết “Mộng ngôn tình”. Trong tiểu thuyết, có một lần nam chính bị bệnh, nữ chính gấp máy bay cầu phúc cho anh, sau đó nam chính thật sự nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.
Quý Thư đọc mà cảm động phát khóc, sau đó cô quyết định bắt chiếc theo.
Gấp xong máy bay, làm xong thủ tục cầu phúc, cô phải phi nó ra xa, càng xa càng tốt. Nhưng tới lúc ấy, cô lại chần chờ.
Lúc làm không thấy gì, nhưng làm xong cô lại thấy ngốc, biện pháp này dùng được thật hả? Có phải nó lừa những thiếu nữ thích đọc tiểu thuyết không?
Hơn nữa chỗ này còn bao nhiêu người, người đá cầu, người chạy, người nói chuyện phiếm. Nhỡ họ thấy thì sao…
Đang do dự thì một cơn gió thổi qua, cô không giữ chặt lấy máy bay nên nó bay thẳng ra ngoài.
Quý Thư sợ hãi vội đuổi theo nó. Nhưng có lẽ do cô gấp tốt thật, gấp tới mức phù hợp với các định luật về lực trong môn Vật lý nên chiếc máy bay này như được gắn thêm động cơ, bay nhanh vun vút, làm cô đuổi gần 100 mét vẫn chưa bắt được!
Mãi gió mới ngừng, máy bay cũng dừng lại. Nó rơi thẳng xuống đường chạy.
Quý Thư thở phào nhẹ nhõm, cô đang định chạy qua nhặt lên thì có đôi chân dừng ngay trước chiếc máy bay giấy.
Quý Thư sửng sốt ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình là người đã một tuần nay không thấy.
Là Tạ Thành Văn. Cậu đã trở lại.
Cô lập tức ngây ngốc đứng đó, ngơ ngác như bị dính Định Thân Chú, chỉ biết nhìn cậu.
Đây là một sai lầm chết người.
Giây tiếp theo, Tạ Thành Văn khom lưng nhặt chiếc máy bay giấy lên.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Quý Thư kêu inh ỏi, cô nhào qua định đoạt lấy nhưng đã quá muộn.
Dưới ánh mặt trời đẹp đẽ, bạn nam làm trò mở chiếc máy bay ra trước mặt cô. Đọc nội dung trong đó xong, cậu nhướng mày, cười: “Hóa ra tôi không ở đây lại có bạn nào đó nhớ tôi đến vậy!”
Mặt Quý Thư lập tức đỏ bừng lên.
…
Đây là phần kinh điển nhất trong tiểu thuyết, sau này khi được chuyển thể, nó cũng rất được khen ngợi.
Tôn Ảnh cũng rất thích đoạn này, bây giờ, nhìn sân thể dục trước mặt, cô đã tính sẵn trong đầu rằng nếu quay ở đây thì phải đặt máy quay chỗ nào.
Bỗng nhiên Quan Oánh nói: “Thật ra đó không phải là câu chuyện thật sự.”
Tôn Ảnh ngạc nhiên nhìn cô.
Quan Oánh lại nhìn về phía trước. Dường như qua ánh mặt trời tươi đẹp, cô lại thấy buổi chiều hôm ấy, “Đúng là người ấy bị ốm thật, tôi cũng viết cho anh ấy một chiếc máy bay cầu phúc, chiếc máy bay đó cũng bị gió thổi đi thật. Nhưng chuyện sau đó là cơn gió đó quá to, tôi đuổi theo tìm mãi mà chẳng thấy, cuối cùng đành phải buồn bã về nhà. Mà hôm ấy, ‘Tạ Thành Văn’ cũng chẳng về trường mà tới tận thứ ba tuần sau anh ấy mới về. Chiếc máy bay đó cũng chẳng tới được tay anh.”
Lời này ngoài dự đoán của Tôn Ảnh. Cô nhướng mày, thử hỏi: “Ý của cô là…”
“Đúng, đoạn sau là tôi tự nghĩ ra.” Quan Oánh nhìn về phía Tôn Ảnh.
Đây là bí mật của cô. Cô từng ậm ờ thừa nhận trước mặt Phó Thời Xuyên, Tây Tây cũng biết qua một chút nhưng cô chưa từng nói kỹ cho họ biết.
Có lẽ vì Tôn Ảnh mong cô có thể tin tưởng cô ấy nên cô mới cố gắng mở lòng mình. Vừa rồi trong lúc kể lại chuyện xưa, cô cũng thật sự dần bỏ sự đề phòng xuống. Hoặc có lẽ cô đã sớm quyết định phải cho câu chuyện này một kết thúc viên mãn. Nếu đã vậy, cô không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Mà ở nơi này, cô cũng không muốn tự dối lòng.
Vì thế đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn nói sự thật cho một người khác biết.
“Có rất nhiều chuyện trong quyển sách đó như vậy, tôi lấy tư liệu từ những điều mình đã thật sự trải qua, nhưng phần sau chủ yếu là tưởng tượng. Thật ra năm đó tôi với ‘Tạ Thành Văn’ không yêu nhau, thậm chí tôi yêu thầm anh ấy nhiều năm đến vậy mà anh ấy cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi. Chúng tôi chỉ là hai đường thẳng song song thôi.”
Tôn Ảnh nghe xong, đầu tiên cô cảm thấy ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ra mọi chuyện.
Nếu là vậy thật thì mối băn khoăn lớn nhất của cô vào lúc nãy khi nghe Quan Oánh kể chuyện đã được giải đáp.
Cô còn đang thấy lạ. Nghe Quan Oánh kể lại thì Quan Oánh và người Quan Oánh thích vẫn luôn giữ khoảng cách với nhau, bảo là hai người xa lạ cũng chẳng quá đáng, nó chẳng giống như hai người trong tiểu thuyết dần tiếp xúc, tới gần nhau sau đó yêu nhau.
Hóa ra là vậy.
Quan Oánh nói xong, cô như tháo được một gánh nặng trong lòng xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm một cái thì phát hiện Tôn Ảnh đứng cạnh im lặng.
Cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện đối phương như có suy tư gì đó. Quan Oánh hỏi: “Sao thế? Có phải sau khi biết sự thật cô sốc lắm không?”
“Không đâu, tôi chỉ hơi cảm thán thôi.” Tôn Ảnh nói, “Cô có nhớ trước đó tôi từng bảo là tôi cũng có người mà mình yêu thầm không?”
Đương nhiên là cô nhớ. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân quan trọng cô bỏ sự phòng bị với Tôn Ảnh. Hai người có điểm chung với nhau.
“Tôi thấy trước đó chúng ta khá giống nhau, còn thầm nhủ là cũng đều là yêu thầm, cô đã làm rất nhiều chuyện tôi đã từng làm, sao cô lại có thể viết được sách kiếm tiền mà tôi thì không được? Ông trời chẳng công bằng chút nào.” Tôn Ảnh nhún vai, “Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, là do tôi yêu chưa đủ sâu đậm đó! Xem ra kiếm tiền từ tình yêu cũng chẳng dễ tới vậy!”
Cô nàng đùa rồi nhận lại cái nhìn khinh thường và tức giận từ Quan Oánh.
“Reng reng reng…”
Vào lúc này, tiếng chuông từ phía xa vang lên.
Đã tan học.
Quan Oánh giật mình, bây giờ cô mới phát hiện hai người họ nói chuyện lâu tới vậy.
Cứ như một chốt mở được ấn xuống. Giây tiếp theo, học sinh vọt từ trong phòng học ra như thủy triều, khuôn viên trường vốn như đang ngủ say bỗng nhộn nhịp hẳn lên.
Hai người ngồi trên khán đài, cảm nhận âm thanh ồn ào này, không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Tôn Ảnh mới vỗ bả vai Quan Oánh.
Quan Oánh cảm nhận được sự an ủi của cô ấy, cô quay đầu lại cười, “Tôi không buồn đâu, thật đó!”
Tôn Ảnh nhướng mày, “Thật hả?”
Cô sợ Quan Oánh cố tỏ ra mình vui, nhưng thực tế là cô không buồn thật.
Quan Oánh từng nghĩ rằng nếu nhớ tới những việc này, cô sẽ thấy buồn. Trước kia lần nào nhớ tới cô cũng thấy buồn.
Mình lại hèn đến vậy, lại yêu một người trong vô vọng nhiều năm đến vậy.
Nhưng có lẽ do bây giờ cô với Phó Thời Xuyên yêu nhau, giờ phút này, so với sự buồn bã thì trong lòng cô cảm thấy thõa mãn và biết ơn nhiều hơn.
Cô vô cùng may mắn nên mười mấy năm sau ấy mới thực hiện được ước muốn trong lòng mình.
Bởi vì bây giờ anh ở cạnh cô nên mới làm sự chờ đợi mười mấy năm nay của cô trở nên ý nghĩa.
Cô bỗng nhớ tới vấn đề mãi chưa quyết định giải quyết như nào kia: Có nên nói cho Phó Thời Xuyên biết hay không?
Trước đấy cô còn rất nhiều băn khoăn, không dám quyết định.
Nhưng giờ phút này, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
Chờ đến khi cô viết kịch bản xong.
Chờ cô vẽ lại câu chuyện xưa này một cách trọn vẹn cô sẽ nói cho Phó Thời Xuyên biết anh chính là Tạ Thành Văn.
Chính là người mà cô đã yêu nhiều năm đến vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");