Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bí Mật Mà Anh Không Biết
  3. Chương 65: Mất ngủ
Trước /85 Sau

Bí Mật Mà Anh Không Biết

Chương 65: Mất ngủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Chín giờ tối, Quan Oánh về khách sạn. Chuyện đầu tiên cô làm là gọi điện cho Phó Thời Xuyên.

Hai ngày nay, cô làm đúng như những gì mình đã hứa, sớm hay muộn cô cũng đều nhắn cho Phó Thời Xuyên. Hôm qua cô vừa xuống máy bay đã nhắn tin báo mình hạ cánh an toàn cho anh, buổi tối tới khách sạn cô cũng chụp cho anh xem ảnh bữa tối của mình. Hôm nay trước khi ra ngoài cô còn chụp cho anh xem mình chưng diện như nào nữa.

Cũng vì thế mà sáng sớm Phó Thời Xuyên đã biết hôm nay hai người các cô đi trường THPT số 7 tham quan.

“Cảm giác như nào?” Ở đầu kia điện thoại, anh hỏi cô, “Từ sau khi tốt nghiệp xong, anh không về đó nữa. Nghe nói trường có rất nhiều thay đổi.”

“Là rất nhiều. Nhưng mấy khu dạy học hay sân thể dục hồi ấy mình học vẫn còn ở đó, bọn em chủ yếu đi dạo ở đấy.”

“Thế chẳng phải còn nhiều kỷ niệm được lưu giữ lắm à?”

“Vâng ạ, em nhớ lại nhiều chuyện năm đó lắm!”

Không chỉ có vậy, sau khi kết thúc hai người còn ăn cơm tối ở quán nhỏ chỗ cổng trường. Ban giám hiệu trường vốn định mời hai người một bữa, nhưng Quan Oánh nhìn thấy mấy quán nhỏ ở cổng trường hồi cô còn đi học vẫn mở thì lập tức không rời bước nổi. Cuối cùng bữa tiệc lớn ở khách sạn biến thành bữa bún thịt hầm của cô cùng đạo diễn.

Cô ở giữa đám học sinh cấp ba, nghe tiếng ồn ào xung quanh mà ăn bữa tối mười mấy năm trước từng ăn. Vào khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác mình vẫn chưa tốt nghiệp, không biết bây giờ là bao giờ.

Rõ ràng anh hỏi trước nhưng tới khi nghe được sự hoài niệm và cảm thán trong giọng cô gái, Phó Thời Xuyên vẫn không khỏi nghĩ: Thế hả?

Chuyện năm đó là chuyện gì?

Về… ai?

Dừng một chút, anh bỏ qua chủ đề này, hỏi: “Thế cuối cùng hai người quyết định chưa? Quay ở chỗ này hả?”

“Vâng, về cơ bản thì em với đạo diễn chốt như vậy rồi.” Quan Oánh nói.

Quyết định này là sau khi ăn bún xong, trên đường đi từ trường về khách sạn, đạo diễn đã chốt, còn Quan Oánh thì không có ý kiến gì.

“Nhưng lần này bọn em chỉ đi khảo sát sơ bộ thôi, sau đó vẫn còn nhân viên của đoàn làm phim tới khảo sát chính thức, Lạc Ninh cũng cần phải tới trao đổi về việc hợp tác chi tiết với trường. Nếu mà ổn hết thì sẽ chính thức quay ở đây!”

Nghe xong, Phó Thời Xuyên không biết diễn tả tâm trạng của mình như nào. Một lúc sau, anh mới nói: “Thế chúc mừng em nhé!”

Không chờ Quan Oánh trả lời, anh lại hỏi: “Nếu đã chốt rồi thì mai em về hả?”

Quan Oánh lập tức chần chờ: “Chắc là chưa được đâu ạ.”

“Sao thế? Không phải các em khảo sát xong rồi à?”

“Xem trường xong rồi nhưng đạo diễn muốn đi nhìn cả những nơi khác nữa. Bởi nếu tới trường THPT số 7 để quay thì ngoại cảnh cũng sẽ quay ở Giao Châu luôn. Vì thế chúng em phải đi công viên, sân vận động, bờ sông nữa.”

Vì thế cô không chỉ phải nhớ lại chuyện xưa ở trường mà còn phải nhớ lại ký ức ẩn trong cả thành phố.

Phó Thời Xuyên im lặng.

Quan Oánh thấy Phó Thời Xuyên không nói lời nào, cô sợ anh lại không vui. Dù sao trước đấy cô bảo mình muốn về thăm trường, thăm xong là về, bây giờ lại thêm lịch trình đột xuất, rời lại thời gian trở về.

Haiz, vừa nghĩ thôi mà đã thấy cô như một người bạn trai hư hỏng, vì công việc mà mặc kệ bạn gái của mình!

Đang định giở lại bài “làm nũng thần chưởng” thì Phó Thời Xuyên lại nói, “Được, thế em cứ đi công tác đi. Anh chờ em về.”

Anh chờ em về.

Quan Oánh bị lời này của anh làm cho tan chảy trái tim. Cô dừng một chút rồi nói: “Anh tốt quá! Anh yên tâm, em về sẽ đền cho anh!”

“Đền hả? Em định đền như nào?”

Quan Oánh nghĩ tới quyết định khác mình đưa ra vào buổi chiều. Lúc chưa đưa ra quyết định còn được, một khi hạ quyết tâm, cô thấy mình không thể chờ nổi nữa, muốn xem biểu cảm của anh khi biết chuyện này.

Anh… sẽ vui sao?

Quan Oánh cắn môi, cô nhịn sự sung sướng và lo lắng trong lòng mình xuống, “Bây giờ em chưa thể nói anh biết được. Nhưng em bảo đảm với anh đây sẽ là sự đền bù anh không thể ngờ được!”

Gọi điện thoại xong, Phó Thời Xuyên ngồi tại chỗ một lát.

Hôm nay Lạc Ninh không về nhà, Phó Bác Văn cũng trốn ở góc nào đó rồi. Phòng khách rộng rãi chỉ có mình anh.

Anh cứ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách mà thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đầu anh như có suy nghĩ gì đó, lại như chẳng có suy nghĩ gì. Không biết bao lâu sau anh mới thở dài một cái.

Phó Thời Xuyên xoa thái dương, anh nghĩ chắc mình nên đi làm. Tuy rằng vì Quan Oánh không ở nhà, anh có thể làm xong việc ở công ty rồi mới về nhưng muốn tăng ca thì lại chẳng phải việc khó, chỉ cần muốn là tìm được việc.

Song, Phó Thời Xuyên phát hiện lúc này mình cũng không muốn tăng ca. Anh nghĩ rồi lên Weibo lướt.

Trùng hợp thật, anh vừa vào thì phát hiện Quan Oánh đăng bài mới trên Weibo vào một phút trước.

Là hai bức ảnh. Một cái là cổng trường THPT số 7, một cái khác là ánh nắng mặt trời trên sân thể dục.

Mà dòng caption của cô cũng rất đơn giản:

@Đêm nay Quan Quan cũng muốn đi ngủ sớm: Hi, đã lâu không gặp!

Đương nhiên fans của cô cũng nhận ra điều này, khu vực comment bên dưới lập tức bùng nổ.

“Wow, nếu tôi không nhầm thì đây là trường THPT số 7 Giao Châu đúng không? Quan Quan à, cô cũng về trường ‘THPT số 16’ check in đó hả?”

“Sao tự dưng cô lại về vậy? Không phải tin đồn trước đấy là thật đó chứ?”

Từ khi Quan Oánh còn chưa đồng ý làm biên kịch của “Bí mật” bản điện ảnh, đã có tin bản điện ảnh của bộ phim sắp được quay. Tuy rằng mấy tháng nay, theo bản truyền hình, độ hot của nó dần giảm xuống, ít người thảo luận về nó hơn nhưng vẫn có người nhớ tới.

Hơn nữa gần đây còn có tin rằng bản điện ảnh sẽ mời tác giả nguyên tác – cô Quan Quan tới làm tổng biên kịch, đích thân chấp bút cải biên câu chuyện.

Các fan đều bán tín bán nghi, vì thế lúc này, thấy Quan Oánh đăng ảnh lên, rất nhiều người lập tức nghĩ tới tin đồn kia.

“Thật vậy hả? Quan Quan sẽ làm biên kịch của bộ điện ảnh sao? Thế thì tôi chờ mong chết mất!”

“Nhưng cũng chưa chắc. Nhỡ cô ấy về quê rồi tiện đường đi chụp ảnh thôi thì sao?”

“Tôi không nghĩ vậy. Quan Quan đăng rất ít bài đăng liên quan tới “Bí mật”, lần gần nhất là buổi mừng công của bộ phim truyền hình. Bây giờ cô ấy lại đột nhiên đăng ảnh trường THPT số 7, chắc chắn phải có nguyên nhân. Tôi tán thành việc quay bản điện ảnh của “Bí mật”!”

“Dù là lý do gì đi chăng nữa, thấy Quan Quan đăng cái này tôi thấy vui lắm! Cảm giác như Quý Thư về trường cũ ý!

“Tôi cũng thế, tôi cũng thế! Tôi vẫn luôn canh cửa để ngắm Quý Thư đó! Kekeke, chẳng biết lần này về thăm chốn cũ, Tạ Thành Văn có đi cùng cô ấy không…”

Ánh mắt Phó Thời Xuyên dừng ở bình luận cuối cùng. Bàn tay cầm điện thoại của anh đột nhiên nắm chặt lại.

Tạ Thành Văn.

Thật ra trong thời gian này, Phó Thời Xuyên thường xuyên lướt Weibo của Quan Oánh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ lên mạng tìm hiểu một chút thông tin về cô. Vì thế anh biết rất nhiều độc giả coi “Bí mật” là cuốn tự truyện của cô. Tuy bởi cô luôn độc thân, không yêu đương, không phù hợp với chi tiết yêu ‘Tạ Thành Văn’ trong truyện nhưng mọi người cũng giống như anh và Lạc Ninh trước đó, nghĩ rằng hai người này từng yêu xong chia tay, hoặc từ lúc bắt đầu chuyện thật cũng khác trong sách, nhưng chắc chắn ‘Tạ Thành Văn’ có tồn tại.

Phó Thời Xuyên đã sớm quen với việc xem mọi người thảo luận về chuyện này. Nhưng giờ phút này, anh lại thấy cái tên kia vô cùng nhức mắt.

Cũng tới tận giờ phút này, anh mới chợt phát hiện vào lúc mình chưa nhận ra, cái tên này đã xuất hiện với tần suất ngày càng cao trong thế giới của anh.

Như ai cũng đều nhắc tới “anh ta” trước mặt anh, mà anh cũng không thể ngừng nghĩ về “anh ta”.

Đúng rồi, nếu lần này cô về thăm chốn cũ, nhớ lại thanh xuân, có phải cô cũng sẽ gặp lại ‘Tạ Thành Văn’ kia không?

Anh vẫn chưa từng hỏi cô, bây giờ người ấy ở nơi nào, quê người đó ở đâu? Hay người đó sống ở thành phố khác?

Bọn họ có còn liên lạc với nhau không?

Cuộc trò chuyện vào buổi sáng từ rất lâu trước đó của anh với Lạc Ninh đột nhiên lại hiện ra trong trí óc anh.

‘Tạ Thành Văn’ đó là ai?

Lạc Ninh nói có khả năng Quan Oánh tự gắn thêm bộ lọc đẹp đẽ cho người đó. Cô cũng thừa nhận với anh là lúc viết tiểu thuyết cô có chỉnh sửa một số chi tiết.

Nhưng những chi tiết mấu chốt nhất hẳn là cô vẫn không thay đổi nhỉ?

Vì thế người kia đúng là bạn cùng khóa năm đó của họ, cùng trường với họ.

Hơn nữa, hẳn là người đó cũng rất xuất sắc, có lẽ trông cũng đẹp trai nữa…

Một lát sau, Phó Thời Xuyên phát hiện anh đang bắt đầu nhớ tới các bạn cấp ba của mình.

Ở lớp của anh à? Hay ở lớp bên cạnh nhỉ? Những học sinh nam khá xuất sắc học ở lớp chọn ban tự nhiên anh đều biết hết. Dù sao thì phòng học của các lớp gần nhau, hơn nữa bình thường vì mấy cuộc thi mọi người cũng muốn trao đổi với nhau nhiều hơn.

Nhưng anh đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, bây giờ anh đã quên rất nhiều người, nhớ lại cũng hơi quá sức.

Hơn nữa nếu người kia không học ban tự nhiên mà học ban xã hội như Quan Oánh thì sao? Thế thì anh lại càng không biết.

Phó Thời Xuyên ngồi nghĩ một lát nhưng vẫn chưa nghĩ được gì. Lại thấy phần bình luận ngày càng có nhiều người hỏi Quan Oánh có gặp ‘Tạ Thành Văn’ không, hai người có cùng nhau về thăm trường cũ không, tình hình hiện tại của hai người là như nào thì anh thấy ngực mình nóng lên.

Cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, thoát ra khỏi Weibo rồi tìm vé máy bay về Giao Châu.

Màn hình hiển thị chuyến bay gần nhất là 9 giờ 17 phút đêm nay. Chuyến kế tiếp là 11 giờ. Sáng mai cũng có hai chuyến.

Phó Thời Xuyên chọn chuyến bay lúc 11 giờ đêm nay. Anh đặt trước vé, sau đó giao diện hiện ra chỗ chọn người đi cùng.

Phó Thời Xuyên dừng ở phần nhập thông tin hành khách.

Vài phút sau, anh thoát khỏi app, dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

Đúng là nóng đầu rồi.

Đêm ấy Phó Thời Xuyên không ngủ ngon, 3 giờ sáng anh vẫn còn trằn trọc, uống 2 viên melatonin cũng không ổn hơn.

Anh không còn quá xa lạ với chuyện này. Thực tế là giấc ngủ của anh không hề tốt chút nào. Trước đấy Quan Oánh bảo cô không cần ngủ sớm, nhưng anh cần ngủ sớm. Tuy nhiên, cô không biết là sau khi cô rời đi vào 11 giờ tối, sớm nhất cũng phải 1 giờ anh mới ngủ được.

Nhưng đêm nay vẫn khác bình thường. Như thường lệ thì nếu 1 giờ đêm anh uống thuốc, lên giường nằm thì kiểu gì 2 tiếng sau cũng ngủ được.

Anh biết rõ nguyên nhân là gì. Phó Thời Xuyên cười tự giễu.

Người mất ngủ lúc nào cũng thấy chán. Trong đầu anh chẳng nghĩ về điều gì cụ thể cả, cứ nghĩ linh tinh. Bỗng nhiên anh nhớ lại từ khá lâu rồi, lúc ở Thâm Hải, Quan Oánh nói với anh vài lời.

Đó mới chính là suy nghĩ mà anh thật sự trốn tránh. Dù là lúc khó chịu, để ý nhất đi chăng nữa anh cũng ép mình không được nhớ lại.

Nhưng giờ phút này, vào đêm khuya mất ngủ, chuyện cũ như một du hồn lặng lẽ xâm nhập vào tâm trí anh.

Ngày ấy, ở bên cạnh khung cửa sổ của Thâm Hải, Quan Oánh nhìn anh, nói người ấy là giấc mộng thanh xuân không thể thành hiện thực của cô. Cũng là giấc mộng vĩnh hằng của cuộc đời cô.

Lúc nói lời này, ánh mắt của cô vô cùng rung động và hoài niệm.

Cứ như cô vẫn luôn nhớ tới người ấy.

Cứ như bây giờ cô vẫn còn yêu người ấy…

Phó Thời Xuyên nhìn màn đêm chiếu trong phòng. Ba giây sau, bỗng nhiên anh ngồi dậy, mở ngăn kéo tủ ở đầu giường, lấy thuốc ra uống.

Sau đó anh thở dài một cái, tiếp tục nhắm mắt lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giấc Mộng Ngàn Năm

Copyright © 2022 - MTruyện.net