Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Quan Oánh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định sẽ thử một lần.
Đương nhiên là cô không hỏi trực tiếp, như vậy thì đường đột quá. Nhưng cô sẽ thử cách khác để xem anh có đồng ý nói cho cô biết không.
“Thật ra hôm qua lúc em vào phòng anh, em quan sát kỹ cả phòng để xem anh có thích cái gì không.”
Lúc nói chuyện, cô vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Phó Thời Xuyên. Vì thế cô thấy được sự căng thẳng của anh khi nghe cô nói vậy, “Đồ anh thích hả? Sao em muốn tìm hiểu cái này?”
“Vì em muốn tặng quà lại cho anh đó! Làm gì có chuyện anh tặng em chiếc túi xịn như vậy mà em chỉ tặng lại anh một bó hoa thôi được?” Quan Oánh nói, “Nhưng em nhìn kỹ lắm rồi mà chẳng thấy anh thích gì. Vì thế em muốn hỏi, anh có cực kỳ thích cái gì không?”
Thấy Phó Thời Xuyên không trả lời, cô lại nói: “Phó Thời Xuyên, anh biết mà, em rất tò mò, đồng thời cũng rất muốn được hiểu anh. Vì thế nếu anh có cái gì mà mình thích, hoặc có chuyện gì muốn kể cho em thì em đều sẵn lòng nghe anh chia sẻ.”
Cô mở to hai mắt, nhìn anh một cách vô cùng tập trung, hy vọng anh có thể hiểu sự ám chỉ cùng sự thật lòng trong mắt mình.
Nhưng dường như Phó Thời Xuyên chẳng cảm nhận được gì. Hoặc có thể nói anh vốn chẳng có ý định hiểu ý nghĩ của cô. Sau khi nghe cô nói xong, anh kháng cự theo bản năng. Phó Thời Xuyên tránh ánh mắt của cô, nói một cách gượng gạo: “Không. Anh chẳng đặc biệt thích cái gì cả.”
Lòng Quan Oánh trùng xuống, cô không cam lòng hỏi tiếp: “Thật hả?”
“Thật. Trước đó anh đã bảo rồi, anh là một người không có thú vui trong cuộc sống, cũng chẳng có gì mình vô cùng mong muốn. Vì thế em không cần nghĩ quà cho anh đâu.” Phó Thời Xuyên nói, “Thực tế, chỉ cần em đồng ý nhận quà của anh là anh rất vui rồi. Nếu lần sau em đeo nó ra ngoài, anh càng vui hơn.”
Nói rồi anh liếc mắt nhìn túi của cô.
Hôm nay Quan Oánh xách một chiếc túi màu xanh lam nhạt, không đeo chiếc Birkin anh tặng cô.
Cô sửng sốt một lát rồi nói: “Chiếc túi anh tặng quý quá, em sợ đeo hỏng.”
“Hỏng thì mua cái mới.” Phó Thời Xuyên nói, “Mua túi về là để đeo, anh muốn nhìn em đeo nó. Hơn nữa nó có hỏng dễ tới vậy đâu?”
Quan Oánh mím môi, cuối cùng cô gật đầu, “Được, thế lần sau em sẽ đeo nó.”
Lúc này Phó Thời Xuyên mới nở nụ cười vừa ý.
Quan Oánh nhìn anh, cô cũng cười nhưng không nhịn nổi sự buồn bã trong lòng.
Anh không muốn nói.
Dù anh có vấn đề thật không, có vấn đề gì đi chăng nữa, anh cũng chẳng muốn nói cho cô biết.
Không khí lúc sau trở nên vô cùng trầm lặng.
Hai người ở trong Happy Valley nhưng chẳng ai nói lời nào, bầu không khí yên lặng tới nỗi tách biệt với thế giới xung quanh.
Phó Thời Xuyên chỉ nghĩ cô đang thấy chán, anh sợ cô mệt nên thấy phía trước có ghế dài thì đưa cô đi qua rồi hai người cùng ngồi xuống. Nhìn dòng người đông đúc, nhộn nhịp trước mặt, anh nói: “Nếu biết em muốn đi công viên giải trí chơi thì nay chúng ta nên đi vòng quanh trái đất luôn mới phải.”
Lúc này trong lòng Quan Oánh vẫn đang nghĩ vẩn vơ. Nghe vậy, cô nghĩ: Đi vòng quanh trái đất như nào?
Chẳng lẽ khi cây đũa thần của Harry Potter hạ xuống, anh sẽ đồng ý mở lòng với em ư*?
* Minh An: Mình nghĩ đoạn này hiểu là khi đũa thần của Harry Potter hạ xuống, có phép thuật xảy ra, sau đó Phó Thời Xuyên thay đổi cách nghĩ, mở lòng ra nói chuyện với Quan Oánh (kiểu hiện tại ổng không đồng ý nói cho Quan Oánh, phải có phép màu gì đó ổng mới nói ý)
Cô nói: “Cũng được, nay chơi cũng khá đủ rồi. Ở đây cũng vui lắm.”
Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, “Hơn nữa nhìn công viên giải trí này, em lại nhớ tới một công viên tương tự ở Giao Châu. Ngày trước hồi mình học cấp ba, em hay cùng bạn bè tới đó chơi. Ở đấy to, chơi vui lắm. Anh thì sao? Anh từng đi chưa?”
Phó Thời Xuyên cũng biết tới công viên giải trí mà cô nhắc tới. Nó ở Thành Nam, là công viên giải trí lớn nhất dưới quê hai người. Anh cũng từng tới đó rồi.
Nhưng nghe cô nói, anh không nhịn được mà nghĩ: Người bạn cô nói là ai? Là ‘Tạ Thành Văn’ sao?
Không lẽ nơi đó cũng có ký ức của cô cùng “anh ta”?
Anh dừng một chút rồi nói: “Anh chưa.”
Đúng là Quan Oánh không biết năm đó Phó Thời Xuyên có từng tới công viên kia chơi chưa. Nghe vậy, cô “Ồ” một tiếng, “Cũng đúng, học sinh giỏi xuất sắc như anh làm sao giống mấy đứa học sinh dốt chúng em được. Chắc anh thấy tới công viên giải trí chơi trông trẻ con lắm nên sau khi tốt nghiệp tiểu học không thèm đến đó nữa rồi!”
Vì tâm trạng không tốt nên giọng điệu Quan Oánh cũng không khỏi trở nên quái gở. Phó Thời Xuyên nghe ra được, anh nhướng mày, “Nghe qua thì cô Quan Quan không đánh giá cao bản thân mình thời cấp ba nhỉ?”
Quan Oánh nhún vai: “So với anh thì thời cấp ba của em vô cùng bình thường, bình thường tới mức nhạt nhẽo chẳng có ánh sáng. Dù sao cũng chẳng phải ai cũng giống như bạn học Phó Thời Xuyên, từ nhỏ tới lớn đều tỏa sáng lấp lánh.”
Phó Thời Xuyên hỏi lại: “Em biết anh từ nhỏ tới lớn đều sáng lấp lánh à? Nhưng trước đấy lúc gặp nhau, cô Quan Quan còn chẳng nhớ anh nữa là.”
Quan Oánh chưa phản ứng kịp, cô ngơ ngác nhìn anh.
Phó Thời Xuyên nhìn cô ba giây, thấy cô đã quên thật thì anh cười thản nhiên, “Thôi.”
Lúc này Quan Oánh mới hiểu anh nói gì. Từ từ, ý anh không phải là đêm giao thừa hôm đó, cô ở dưới nhà anh giả vờ không quen anh đó chứ?
Cô không ngờ anh còn nhớ chuyện này, cô không biết giải thích như nào, chỉ biết nói ậm ờ: “Em… Lúc ấy do em không phản ứng kịp, nhưng trước đó thời đi học, em cũng nghe qua tiếng tăm của bạn Phó Thời Xuyên lớp 1 đấy!”
“Thế à?”
“Đúng rồi!” Quan Oánh thấy câu hỏi của anh rất kỳ lạ, “Anh không biết ngày trước mình xuất sắc tới mức nào à? Lấy độ nổi danh của anh thời đi học, hẳn là không ai trong khối chưa từng nghe qua tên anh.”
Phó Thời Xuyên im lặng mấy giây, anh bỗng cười nhẹ nhàng, “Đúng là anh không biết thật.”
Quan Oánh sửng sốt.
“Hoặc có thể nói thời đi học, anh không thấy anh giỏi tới vậy. Dù anh từng nghĩ tới nhưng bây giờ cũng không cảm thấy thế.”
Quan Oánh vô cùng ngạc nhiên, “Tại sao? Tại sao anh lại không thấy vậy?”
Phó Thời Xuyên không trả lời mà hỏi lại cô: “Vậy em thì sao? Sao em lại thấy anh xuất sắc?”
Quan Oánh bị hỏi mà cứng họng.
Lại còn vì lý do gì nữa? Bởi… anh rất xuất sắc mà!
“Vì anh học giỏi, lần nào thi cũng tốp đầu, cuối cùng lại thi được thủ khoa trong kỳ thi đại học. Với em, như vậy là xuất sắc đúng không?”
Quan Oánh chần chờ rồi gật đầu.
Phó Thời Xuyên nói: “Vậy em cảm thấy thời cấp ba của mình nhạt nhẽo bình thường là do thành tích học thời đó của em không tốt?”
Đúng. Tuy rằng lúc ấy cô học không tới nỗi là dốt nhưng không thể nói là giỏi được. Hơn nữa mặt mũi cô trông cũng bình thường, giữa dàn học sinh giỏi ở trường THPT số 7 thì cô giống như người vô hình không thu hút sự chú ý.
Phó Thời Xuyên nói: “Nhưng định nghĩa đó của em có đúng không?”
Vấn đề này hơi sắc bén, Quan Oánh không biết nên trả lời như nào. May là Phó Thời Xuyên không có ý hỏi cô thật, anh tự trả lời câu hỏi của mình: “Lúc đi học, học giỏi thì có thể đỗ vào trường cấp hai, cấp ba, đại học chất lượng. Chờ sau khi tốt nghiệp, được nhận vào làm ở một công ty tốt, có được chức vị tốt, kiếm được nhiều tiền, như vậy là giỏi đúng không?”
Quan Oánh hỏi: “Anh không cảm thấy như vậy sao?”
“Có lẽ anh từng cảm thấy vậy là đúng. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy định nghĩa ấy không khỏi hơi phiến diện quá.” Phó Thời Xuyên nói, “Trên đời này, những người có tiền, có địa vị coi những người không có thứ đó là thất bại, vậy tiêu chuẩn đó có phải là do những ‘người thành công’ kia tự định nghĩa không?”
Quan Oánh bỗng cảm thấy cuộc đối thoại này hơi quen thuộc. Cô nhớ lại, trước đấy có một lần, lúc hai người cùng xem phim, anh từng nói: “Thành công là gì? Có tiền, có địa vị là thành công hay sao? Đó đều là tiêu chuẩn đánh giá của người bình thường, nó luôn đúng ư?”
Và cả buổi tối hôm ấy, anh cũng nói, “Với anh thì tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Cô cảm nhận một cách mơ hồ rằng cô đã nghe được một số suy nghĩ chân thật của Phó Thời Xuyên.
Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, cô thử hỏi: “Vì thế anh cảm thấy mình không xuất sắc, cũng chẳng thành công đúng không?”
Phó Thời Xuyên không nói gì.
Anh biết, dựa theo tiêu chuẩn bình thường thì hẳn là anh xuất sắc, cũng rất thành công.
Nhưng bây giờ, anh ngày càng nghĩ về điều này nhiều hơn. Chúng thật sự là những thứ anh muốn ư?
Từ bé đến lớn, anh vẫn luôn đi trên con đường tiêu chuẩn của một học sinh xuất sắc. Nhưng rốt cuộc là anh thật sự muốn chúng, hay bị cuốn theo dòng đời, bị sự mong chờ của những người khác đẩy đi trên con đường ấy?
Có lẽ những lời này đã ở trong lòng anh lâu rồi nên giờ phút này, đối diện với Quan Oánh, anh không nhịn nữa mà cười tự giễu, “Anh chỉ cảm thấy mình không tốt như em nói.”
“Cái gì mà ‘từ nhỏ đến lớn đều sáng lấp lánh’ chứ? Thực tế anh chẳng có bất kỳ sự lưu luyến gì với thời cấp ba của mình, cũng chẳng cảm thấy hồi đó có việc gì là ý nghĩa, đáng để nhớ với anh.”
Quan Oánh không ngờ anh sẽ nói vậy.
Anh của thời cấp ba là anh của thời mà cô thích, cũng là anh của thời cô thân thuộc nhất.
Thời thiếu nữ tự ti, mẫn cảm, bình lặng không chút ánh sáng. Bởi vì thích một người xuất sắc như vậy, cô như bóng tối được ánh sáng chiếu vào. Anh làm cô có mong đợi, cũng làm cô có động lực phấn đấu.
Đương nhiên quá trình đó có nỗi buồn, nhưng có vô số ký ức làm nhiều năm sau khi cô nghĩ lại thì tim vẫn đập thình thịch, không thể ngừng rung động khi nhớ về.
Cô thích anh nhiều năm tới vậy, dõi theo anh nhiều năm tới vậy rồi. Trong lòng cô, anh là người xuất sắc nhất, hoàn hảo nhất trên đời này.
Nhưng giờ phút này, anh lại nói những thứ từng làm cô rung động, những điều làm cô nhớ mãi không quên nhiều năm đều vô nghĩa, không đáng để nhớ.
Cô hoàn toàn quên ý định thử lòng anh ban đầu của mình. Cô hơi kích động nói: “Em không đồng ý!”
Phó Thời Xuyên ngạc nhiên nhìn cô.
Lúc này, Quan Oánh mới nhận ra mình mất kiểm soát, nhưng cô không biết nên giải thích như nào. Vì thế vào lúc ấy, cô cứ im lặng, sững người ở chỗ đó.
Mà dường như Phó Thời Xuyên cũng lấy lại tinh thần, anh cười trừ, “Anh chỉ nói bừa thôi, em không cần coi là thật.”
Hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng, cùng nhau ngồi trên ghế dài xem chiếc đu quay siêu lớn đang hoạt động ở phía đối diện.
Quan Oánh kìm nén rất lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn anh, nói ra nỗi băn khoăn trong lòng mình, “Anh bảo anh cảm thấy những thứ kia không có ý nghĩa, nhưng anh vẫn luôn làm rất tốt chúng.”
Không chỉ trước kia mà tới giờ anh vẫn rất tốt.
Phó Thời Xuyên nghe vậy thì im lặng. Chẳng biết anh nghĩ gì mà cứ nhìn về phía trước. Một lúc lâu sau, anh mới cười nhẹ, “Có lẽ là vì không làm như vậy thì anh không biết nên làm gì nữa.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");