Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
Đang lúc Quan Oánh phát điên vì hot search, Phó Thời Xuyên ngồi ăn với khách hàng.
Sáng nay, theo kế hoạch thì bọn họ sẽ tới một tập đoàn về điện nổi tiếng trên cả nước để khảo sát và giao lưu. Cả quá trình bầu không khí rất tốt, thành quả cũng không tồi, đối phương đưa ra nhiều yêu cầu khiến cho Phó Thời Xuyên có thêm nhiều ý tưởng mới với app. Hai bên còn hẹn ngày hôm sau sẽ tiếp tục gặp mặt để bàn về phương án thực hiện.
Buổi tối mọi người vui vẻ ăn cơm với nhau.
Phó Thời Xuyên làm chủ, dẫn theo Jonson và một số lãnh đạo khác cùng với một số nhân viên dưới quyền, mời các lãnh đạo và quản lý của công ty đối tác ăn tối tại một nhà hàng ẩm thực Quảng Đông.
Bữa ăn linh đình, cả chủ và khách đều vui, đến khi kết thúc cũng là 10 giờ tối.
Đầu tiên anh tiễn khách đi, sau đó lại xử lý bên mình.
Jonson là người mời rượu nhiệt tình nhất, bây giờ anh chàng cũng là người say nhất. Phó Thời Xuyên sắp xếp cho mấy đồng nghiệp lái xe đưa Jonson về trước. Chờ sau khi nhìn họ lái xe rời đi, anh mới nới lỏng cổ áo sơ mi của mình nhưng không gọi xe về luôn.
Chỗ ăn không cách khách sạn quá xa, trên bàn anh cũng uống khá nhiều rượu. Bây giờ anh thấy đầu hơi nặng. Nghĩ một chút rồi anh quyết định đi bộ về.
Những người còn lại thấy anh nói vậy thì ai cũng bảo cùng đi với anh, vì thế mọi người cùng nhau về khách sạn.
Gió đêm ở Thượng Hải cuối tháng 5 hơi lạnh. Gió thổi vào mặt làm người ta không còn thấy mặt mình nóng nữa.
Phó Thời Xuyên thở dài một hơi, Rayray đang đi cạnh bỗng nhiên đi tới gần, nói: “Trent, em có thể hỏi anh chuyện này không?”
Rayray là cô gái duy nhất đêm nay, ai cũng chăm sóc cô cẩn thận, không ai để cô uống rượu nhưng vừa rồi cô cũng đi về cùng nhóm họ.
Phó Thời Xuyên không nhìn cô, anh hỏi một cách tùy ý: “Chuyện gì vậy?”
Rayray: “Vậy anh phải chắc chắn mình không giận trước.”
Rayray cũng giống Jonson, hai người đi cùng Phó Thời Xuyên từ Mỹ về. Nhưng cô nàng là đàn em của hai người họ, lúc ở nước Mỹ cũng không làm cùng họ. Sau khi cô nàng tốt nghiệp đại học xong thì Phó Thời Xuyên rủ cô nàng về nước.
Cũng bởi vậy bình thường họ nói chuyện với nhau thoải mái hơn so với cấp trên cấp dưới bình thường đôi chút.
Phó Thời Xuyên: “Được, em nói đi.”
Rayray lấy hết can đảm hỏi: “Có phải anh đang yêu không?”
Phó Thời Xuyên cũng không thấy ngạc nhiên về vấn đề này, tối qua lúc anh với Jonson nói chuyện, Rayray ngồi đằng trước hẳn cũng nghe được đôi chút. Với trí thông minh của cô thì cô có thể đoán được một cách dễ dàng.
Anh dừng một chút nhưng không phủ nhận, “Đúng vậy.”
Thấy anh đồng ý trả lời, Rayray vui vẻ, “Thế đó có phải là cô Quan trước đó chơi mật thất cùng chúng ta không?”
Trước đó Rayray đã từng gặp Quan Oánh rồi, đoán được chuyện này cũng chẳng phải chuyện lạ. Phó Thời Xuyên nói: “Ừ.”
“Hai người đang cãi nhau hả?”
Lúc này, cuối cùng Phó Thời Xuyên cũng nhìn Rayray, “Rốt cuộc em muốn hỏi gì?”
Đối diện với ánh mắt của anh, Rayray hơi căng thẳng, cô vội nói: “Anh đừng trách em xen vào chuyện của người khác, chỉ là em hơi lo cho anh một chút…”
Rayray nghĩ tới chuyện hôm qua mình vô tình nghe được thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Việc Trent yêu đương, người Trent yêu là cô Quan là chuyện trong dự đoán của cô nên cô không thấy ngạc nhiên lắm.
Nhưng lời Jonson nói cùng ý khác của anh làm cô sốc.
Cái gì mà “Nếu cậu thật sự không muốn mất cô ấy thì chắc chắn cậu có thể nghĩ được cách”?
Vì thế Trent đang có nguy cơ bị đá sao? Thế mà có người đá Trent được thật!
Cô nàng không thể tin được. Lúc còn ở CMU, Trent chính là đàn anh nổi tiếng của họ, mặt mũi điển trai, năng lực hơn người, trong giới du học sinh người Hoa, ai cũng lấy anh làm hình mẫu lý tưởng, tài sản của anh tăng vọt lên theo cấp số nhân chỉ trong mấy năm.
Cũng là do ngưỡng mộ anh, tin tưởng anh nên cô mới theo anh về nước.
Thế mà một Trent như thế lại bị đá!
Một mặt Rayray giơ ngón cái với cô Quan kia, mặt khác, cô thấy hơi đồng cảm với Phó Thời Xuyên, cô nghiêm túc nói: “Em thấy Jonson nói không đúng. Anh ấy chỉ thích hóng với tám chuyện tình cảm của người khác chứ thật ra chuyện tình cảm của bản thân anh ấy cũng không hiểu lắm, nếu không trước đó không bị bạn gái cũ đơn phương chia tay. Em sợ anh ấy cho anh mấy ý tưởng vớ vẩn. Vì thế, nếu anh cần giúp thì em có thể cho anh ý kiến. Cái khác không nói nhưng em với cô Quan đều là con gái, chắc chắn sẽ hiểu tâm trạng cô ấy hơn Jonson…”
Nghe ý của Jonson thì Trent đang tìm cách cứu lại mối quan hệ này!
Đáng thương thật đó. Cả một công ty to như vậy nhưng trong chuyện này, người đàn ông nào cũng kém cả, chỉ có mình Rayray cô có thể giúp anh thôi!
Nhưng đối diện với sự nhiệt tình của Rayray, Phó Thời Xuyên im lặng mấy giây rồi nói: “Cảm ơn em nhưng không cần đâu.”
Rayray chỉ nghĩ anh không quen chia sẻ chuyện này với con gái, cô vội nói: “Em bảo thật, anh không cần ngại đâu. Thỉnh thoảng suy nghĩ con gái tụi em mấy người đàn ông các anh không hiểu thật. Nếu cứ vớ vẩn có khi cãi nhau cả nửa ngày anh cũng không biết vấn đề ở đâu đấy…”
“Anh biết.” Phó Thời Xuyên ngắt lời cô nàng, “Anh hiểu rất rõ vấn đề của bọn anh ở đâu. Thật đấy!”
Thật, thật vậy hả?
Rayray chần chờ rồi gật đầu, “Vâng được rồi… Thế sau này nếu anh cần giúp gì thì cứ tìm em nhé!”
Hai người không nói thêm lời nào.
Một lát sau, Rayray kiếm cớ chạy chậm lên đi cùng với Leo đằng trước.
Phó Thời Xuyên nhìn bóng dáng cô nàng, anh thấy hơi có lỗi.
Anh biết ý tốt của cô, nhưng anh không nói sai.
Đúng là anh hiểu rất rõ vấn đề giữa anh và Quan Oánh.
Nghĩ tới đây, Phó Thời Xuyên lấy điện thoại ra mở WeChat lên.
Tin nhắn gần nhất của anh với Quan Oánh trong khung thoại của hai người là tin nhắn tối qua anh gửi cho cô báo bình an sau khi tới khách sạn. Nhưng hai người chỉ nói ngắn gọn với nhau hai câu, sau đó cô không trả lời anh nữa. Trong lòng Phó Thời Xuyên có suy nghĩ nên anh cũng không nói tiếp.
Nhưng cả ngày nay anh không nhắn cho cô, cô cũng không chủ động tìm anh. Điều này làm Phó Thời Xuyên không khỏi nghĩ: Cô đang bận việc khác nên mới không nhắn cho anh, hay là do cô không muốn nhắn cho anh?
Rõ ràng là anh trốn cô chạy tới Thượng Hải trước, mà bây giờ, khi cô làm theo ý muốn của anh, không nhắn cho anh nữa, anh lại không khỏi lo lắng.
Cô đang nghĩ gì?
Trong thời gian yên lặng này, có phải cô đã đưa ra quyết định rồi không? Có phải anh cũng bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để níu cô lại.
Anh ngơ ngẩn nhìn điện thoại thì chợt chiếc điện thoại trong tay anh rung lên.
Trên màn hình hiển thị là Quan Oánh.
Phó Thời Xuyên sửng sốt, anh bấm nút nghe theo bản năng, “Alo?”
Ba giây sau, tiếng của Quan Oánh mới truyền tới ở đầu kia điện thoại, “… Alo.”
Giọng cô rất miễn cưỡng, còn mang theo sự bất ngờ.
Điều này tạo cho Phó Thời Xuyên cảm giác cô không muốn gọi cuộc gọi này…
Thực tế đúng là Quan Oánh không muốn gọi cuộc gọi này thật.
Cả ngày nay cô đều băn khoăn chuyện của bài đăng kia. Buổi chiều cô định nhắn tin cho tài khoản Weibo có tick V kia, xin người ta xóa bài nhưng phản ứng của mọi người trước việc cô xóa douban làm cô không dám manh động nữa.
Nếu xóa nữa thì chẳng phải khẳng định đó chính là chuyện có thật sao?!
Cô cứ chần chừ, cuối cùng buổi tối bài đăng ấy nhảy lên hot search luôn.
Lúc nhìn thấy hot search kia, Quan Oánh đau đớn nhắm mắt lại.
Được rồi, ít nhất bây giờ cô không cần băn khoăn nữa.
Đến mức này rồi, có xóa bài hay không cũng không còn quan trọng!
Sau đó cô nghĩ: Lên cả hot search rồi, thế Phó Thời Xuyên có thấy không?
Nếu thấy thì anh sẽ nghĩ gì.
Cô sợ Phó Thời Xuyên thấy bài đăng kia, ngoài việc cô không muốn anh biết những chiêu trò cô đã dùng để tiếp cận anh thì cũng là vì nếu Phó Thời Xuyên thấy bài đăng ấy, chắc chắn anh cũng sẽ biết anh chính là người cô yêu thầm nhiều năm.
Anh chính là ‘Tạ Thành Văn’.
Mà trong suy nghĩ của cô, cô không định nói cho anh biết bằng cách này.
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Nghĩ đến đây, Quan Oánh vừa thấp thỏm vừa căng thẳng, cô vô cùng ảo não. Thậm chí cô còn lấy điện thoại ra, nghĩ, chẳng bằng trước khi anh tìm tới cửa, cô chủ động thẳng thắn với anh trước!
Đến lúc phải đối mặt thì chắc chắn phải đối mặt, tự thú tốt hơn là để người ta hỏi tội nhiều!
Nhưng đến lúc cô tìm tên Phó Thời Xuyên trong danh bạ thì mãi cô không bấm được nút gọi.
… Nghĩ vậy thôi chứ cô không có dũng khí để nói hu hu hu hu hu!
Cứ như vậy năm phút, cuối cùng Quan Oánh quyết định từ bỏ. Nhưng người xui xẻo là thế, vào lúc cô quyết định như vậy, giây tiếp theo tay cô run lên, không cẩn thận bấm thẳng vào nút gọi.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì bên kia đã bắt máy.
Quan Oánh sốc.
Phó Thời Xuyên đang xem điện thoại hả, vừa gọi cái đã bắt máy luôn rồi.
Cô nhắm mắt, chuẩn bị đón chờ bản thân bị xử tử. Lúc cô nói “Alo” xong, cô không dám thở, không dám nói gì nữa mà chờ bên kia nói.
Anh sẽ nói gì? Anh sẽ… hỏi chuyện kia sao?
Làm cô bất ngờ là Phó Thời Xuyên im lặng vài giây rồi nói, “Hôm nay anh đi thăm công ty của khách hàng, giờ mới ăn xong nên chưa liên lạc với em.”
Quan Oánh sửng sốt.
Không phải vì nội dung anh nói mà là giọng điệu của anh.
Rất tự nhiên, rất bình thường, chẳng khác gì cuộc trò chuyện bình thường của cô với anh cả. Nghe qua thì anh chẳng giống một người mới biết một tin gì đó động trời.
Anh chưa đọc được hả?
Đúng rồi, anh bảo ngày nay anh đi thăm công ty người ta, tối thì tiếp khách, hẳn là anh còn chưa có thời gian lên Weibo.
Trong lòng Quan Oánh dâng lên cảm giác sung sướng, cô nhịn sự kích động xuống, thử nói: “Ý anh là cả ngày nay anh làm việc hả?”
“Ừ.” Phó Thời Xuyên nói, “Anh không liên lạc với em, em có giận không?”
Quan Oánh nghe vậy, cô trả lời như phản xạ có điều kiện: “Đương nhiên là không rồi.”
Nói rồi cô phát hiện mình kích động quá nên bổ sung thêm: “Anh đang đi công tác mà, anh bận cũng là điều dễ hiểu.”
Đùa chứ giờ cô chỉ ước cả 24 tiếng trong ngày anh đều làm việc, sao có thể giận anh vì chuyện này được!
Ý của cô là mong Phó Thời Xuyên bận để anh không có thời gian lên mạng đọc mấy tin kia, nhưng vào trong tai Phó Thời Xuyên, nó lại thành một ý khác.
Cô không để ý xem anh có liên lạc với cô không, thậm chí đối với việc hai người bận, không có thời gian liên lạc với nhau cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Từ trước đến nay cô không như vậy.
Gió đêm thổi qua má, lúc này, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo của nó.
Lời Jonson nói vang lên bên tai anh, “Sao cậu biết là không còn cách nào nữa? Cậu chưa thử đã kết luận rồi.”
“Nếu cậu thật sự không muốn mất cô ấy thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách.”
Anh nói với Rayray rằng anh biết vấn đề giữa họ.
Đương nhiên anh biết.
Anh thấy mình như biển hồ yên lặng, không thể chứa nổi ánh mặt trời.
Nhưng đối với biện pháp giải quyết vấn đề này, anh như biết như không.
Bác sĩ tâm lý của Phó Thời Xuyên ở Mỹ từng bảo anh rằng, xét cho cùng thì bệnh tâm lý của anh là sống quá ít sở thích, thiếu đi niềm yêu cuộc sống.
Vì thế bác sĩ kiến nghị anh đi cảm nhận thú vui cuộc sống nhiều hơn.
Do đó, Jonson tặng Phó Bác Văn cho anh, anh cũng bắt đầu nấu ăn. Anh có thói quen tập thể dục từ trước đó, sau này thì cứ tiếp tục duy trì thói quen ấy.
Sau khi về nước, anh không thuê nhà một mình mà ở chung với Lạc Ninh, cũng là do bác sĩ bảo ở chung sẽ tốt hơn cho anh so với việc ở một mình.
Vì thế anh không hoàn toàn mặc kệ bệnh của mình, anh cũng có cố gắng.
Nhưng anh đối xử với nó như với công việc kiếm cơm của mình vậy, sự cố gắng đó đều là do lý trí bảo anh làm nên anh mới làm.
Còn có cần thiết không thì anh không biết. Thậm chí anh còn chẳng biết bản thân anh có hy vọng tình trạng của anh sẽ tốt hơn không.
Nhưng giờ phút này, cảm nhận được Quan Oánh đang dần rời xa mình, bỗng nhiên Phó Thời Xuyên cảm thấy niềm hy vọng trong lòng vô cùng mãnh liệt.
Nếu những cách đó thật sự có ích. Nếu giống như Jonson bảo, anh ngày càng giống một người bình thường. Có lẽ nào anh sẽ không phải hoảng loạn như lúc này không?
Nếu anh có thể làm biển hồ kia sống lại thêm lần nữa, có phải anh sẽ có thể tiếp tục có được cô không?
Có phải anh sẽ không phải mất đi cô không?
Có lẽ do anh im lặng quá lâu nên ở đầu kia điện thoại, Quan Oánh hơi lo lắng, cô hỏi: “Phó Thời Xuyên?”
Phó Thời Xuyên chợt phản ứng lại, anh nói: “Quan Oánh, chỗ anh còn chút việc, anh ngắt máy trước.”
Anh nói quá đột xuất nên Quan Oánh không phản ứng kịp. Cô sửng sốt nói: “À vâng, thế anh đi làm việc của mình đi.”
Sau đó anh ngắt máy thật.
Quan Oánh ngồi ở mép giường. Cô nhớ lại chuyện vừa rồi mà vẫn còn ngơ ngác.
Nhưng không lâu sau, cô nắm chặt hai tay. Tốt quá! Phó Thời Xuyên chưa thấy! Anh chưa biết cái gì cả!
Cô vui được ba giây thì nghĩ tới chuyện khác.
Từ từ, tuy bây giờ Phó Thời Xuyên chưa thấy nhưng không chắc là sau này anh không thấy!
Hot search vẫn còn lù lù ở đó. Lúc nào nó còn chưa biến mất thì lúc đó cô chưa an toàn.
Thế cô phải làm sao bây giờ? Chả lẽ giờ đi Thượng Hải, cướp điện thoại của Phó Thời Xuyên, không cho anh lên mạng ư? Hay là cô bỏ vốn to đi đè hot search xuống nhỉ?
Nhưng đè hot search kiểu gì? Nhờ ai làm việc này, Lạc Ninh ư?!
Cô càng nghĩ càng thấy phiền, cuối cùng than một tiếng, ngả mình xuống giường, tự từ bỏ: Thôi, cứ mặc cho số phận!
Bên kia, Phó Thời Xuyên cầm điện thoại đứng ven đường.
Vừa rồi lúc nói chuyện anh vừa đi vừa nói, vì thế khách sạn đang ở trước mặt anh. Có người vào trước, có người quay đầu lại xem anh như nào.
Phó Thời Xuyên không nhìn bọn họ mà ánh mắt dừng lại trên một chiếc xe đẩy nhỏ ở cạnh khách sạn.
Người đẩy xe là một bà lão, bên trên có bốn năm thùng nước cắm đầy những bông hoa có màu sắc, chủng loại khác nhau. Hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa linh lan, hoa sơn chi, hoa nhài. Chúng được cắm sát nhau, trong đêm, chúng trở nên đẹp một cách lạ thường.
Bà lão đang bán hoa.
Phó Thời Xuyên đi qua đó, nhìn Tulip vàng trong một cái thùng.
Chính là loài hoa này.
Trước đấy Quan Oánh từng tặng anh nhưng cuối cùng, do anh không chấp nhận được nên bỏ nó ra chỗ khác.
Anh không biết tại sao mình lại làm vậy. Từ sau khi bị bệnh, anh không thể hiểu nổi rất nhiều hành động quái lạ của mình.
Mà lần nào những hành động đó cũng nhắc anh rằng: Anh không giống người bình thường.
Phó Thời Xuyên nhìn hoa, bỗng nhiên anh nghĩ, nếu giờ anh thử làm lại chuyện đó, anh có thể chấp nhận nó không?
Trước đấy anh dửng dưng không mong đợi gì.
Nhưng lúc này, anh mong tình trạng của mình có thể tốt hơn.
Như có một ngọn lửa bốc cháy trong lòng anh, anh trực tiếp rút một bó tulip từ trong thùng ra, nói: “Cháu thích bó này, bà bó giúp cháu với ạ.”
Bà lão cười lấy một tờ báo ra bó hoa cho anh.
Anh nhớ lại trước đấy mỗi tuần sau khi hoa của Quan Oánh được đưa tới nơi, cô đều chụp ảnh đăng Weibo.
Anh nghĩ một chút rồi cũng lấy điện thoại ra chụp ảnh chiếc xe đẩy nhỏ rồi đăng lên Weibo.
Bấm vào mục đăng bài trên Weibo, chọn ảnh, không gõ caption, đăng thẳng lên luôn.
Sau khi đăng xong, anh nhìn bức ảnh ở đầu trang cá nhân của mình.
Trong bóng đêm, giữa muôn vàn màu sắc, nó sáng chói, giàu sức sống, cứ như sinh mệnh ngoan cường vươn lên.
Thế mà hình ảnh này không làm anh cảm thấy khó chịu.
Phó Thời Xuyên nhìn ảnh, anh không khỏi cong môi lên.
Hoa được gói xong. Anh nhận lấy hoa, đang định thoát khỏi Weibo thì ánh mắt dừng ở bảng hot search.
Mục thứ hai bên trái hiện “Cùng mối tình đầu đã yêu thầm 13 năm…”. Do quá dài nên nội dung phía sau không được hiện ra.
Ánh mắt Phó Thời Xuyên dừng ở hai chữ “yêu thầm”, anh dừng lại ba giây, sau đó lại nghĩ tới một số chuyện làm anh vô cùng để ý.
Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu để bản thân không nghĩ tới nó nữa rồi thoát Weibo.
…
Quan Oánh thấp thỏm chờ ba ngày.
Vào đêm khuya cùng ngày, hot search kia tụt xuống. Sau mấy ngày, độ thảo luận trên mạng của nó cũng giảm mạnh.
Phó Thời Xuyên vẫn không chủ động tìm cô.
Trong thời gian này, cô không yên tâm, thử đi thăm dò vài lần. Từ giọng của Phó Thời Xuyên, cô thấy anh không có gì khác thường.
Cái gì cũng đều bình thường.
Cuối cùng Quan Oánh không thể tin được rằng số cô lại tốt tới thế, đến cả vụ này cũng thoát được!
Tìm được đường sống trong chỗ chết. Cô vừa cảm ơn ông trời, vừa không thể tin nổi.
Còn một lần nữa thì cô không chắc số mình đỏ tới vậy đâu!
Nhưng chuyện lần này đã đặt cho cô câu hỏi rằng: Nếu muốn nói cho Phó Thời Xuyên, cô phải nói như nào với anh? Tất cả những thứ anh cho là trùng hợp thật ra đều do cô trăm phương ngàn kế sắp đặt ư?
Có lẽ nào anh sẽ cảm thấy cô rất biến thái, rất tâm cơ, chỉ biết nói dối không?
Quan Oánh không nghĩ ra đáp án, cô đành phải chuyển trọng tâm chú ý của mình sang vấn đề trước đó.
Vấn đề tâm lý của Phó Thời Xuyên.
Mấy ngày nay, Quan Oánh cũng tìm hiểu lại bệnh tim rỗng kia một lần nữa.
Bác sĩ Từ không nói sai, căn bệnh này được phát hiện ở rất nhiều người thành công. Nói đúng hơn là nó được phát hiện ở rất nhiều sinh viên tốt nghiệp Thanh Hoa Bắc Đại. Thậm chí khái niệm ban đầu của bệnh tim rỗng cũng do một giảng viên ở Bắc Đại đưa ra.
Điều này làm Quan Oánh không khỏi nghĩ, có lẽ cô có thể lại đi tìm kiếm sự trợ giúp ở một người.
Đương nhiên người này vẫn là Lạc Ninh.
Nhưng cô không định nói về bệnh của Phó Thời Xuyên cho Lạc Ninh biết. Nếu Phó Thời Xuyên vẫn luôn giấu Lạc Ninh chuyện này, cô cũng sẽ không tự tiện nói cho Lạc Ninh. Chỉ là theo số liệu, có rất nhiều sinh viên ở Thanh Bắc mắc bệnh này thì có lẽ nào có bạn cùng trường của Lạc Ninh cũng gặp phải tình trạng tương tự không?
Có khi cô có thể xin được một chút kinh nghiệm.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghĩ thầm: Sao cũng là Thanh Hoa mà Lạc Ninh chẳng mắc bệnh này nhỉ?
Xem ra người vô lo vô nghĩ là người có phúc!
Cô muốn gặp Lạc Ninh, nhưng thời gian gần đây anh đang bận rộn cho việc chiếu bộ phim “Cô gái không hoàn hảo”, ngày nào cũng tăng ca tới tận đêm khuya mới về nhà nên cô không gặp được anh.
Mãi tới 9 giờ tối hôm nay, cô nhắn tin cho Lạc Ninh, hỏi anh ở đâu thì anh trả lời: “Ở nhà.”
Quan Oánh lập tức đứng dậy đi sang phía đối diện tìm anh.
Trong phòng khách không có ai. Cô tìm quanh nhà, thấy cửa thư phòng khép hờ, bên trong có âm thanh mơ hồ truyền tới.
Xem ra anh chàng đang ở thư phòng.
Cô đẩy cửa đi vào, do định nói lời khách sáo với anh nên cô thêm cả đoạn mở đầu thân mật, “Bạn học Lạc Ninh thân yêu, hóa ra cậu ở chỗ này!”
Bàn của Lạc Ninh là quay lưng về phía cửa, anh đang ngồi trước bàn, nghe vậy anh ngạc nhiên quay đầu lại, “Sao cô vào đây?”
Quan Oánh không hiểu sao biểu cảm của anh kỳ lạ đến vậy, cô chớp mắt: “Tôi tìm anh có chuyện…”
Nói xong cô mới phát hiện trên bàn anh có giá để điện thoại, trên đó có điện thoại đang được đặt vào. Màn hình hiển thị như đang quay gì đó.
Quan Oánh sửng sốt, “Anh đang làm gì đấy?”
Lạc Ninh im lặng mấy giây, “Tôi đang livestream.”
Gần đây bộ phim “Cô gái không hoàn hảo” được công chiếu, có hoa đán nổi tiếng Chu Dĩnh Khiết làm diễn viên chính, đây là bộ phim hài lãng mạn lấy bối cảnh hiện đại. Nó có thành tích không tồi, doanh thu ổn với mong muốn của phòng bán vé đồng thời cũng không để lại danh tiếng xấu.
Thân là giám chế của bộ phim, thời gian này, Lạc Ninh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn mà còn đóng góp rất nhiều vào công tác truyền thông.
Đáng ra nhiệm vụ livestream hôm nay là của nhà làm phim, nhưng người ấy đã lớn tuổi, không thích ứng được với hình thức livestream ngày nay nên việc rơi vào người Lạc Ninh.
Người ấy bảo: “Chúng ta đứng sau máy quay, em là người đẹp trai nhất, theo lý mà nói thì nên đảm nhận nhiệm vụ này. Cứ coi như là cống hiến cho bộ phim đi.”
Năng lực càng tốt thì trách nhiệm càng lớn. Lạc Ninh thấy lý do này rất ổn, anh rất tán thành.
Hơn nữa đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Vì vẻ ngoài của anh mà trước đây anh làm rất nhiều dự án rồi, những công việc cần lộ diện cũng là anh ra mặt. Vì thế, qua vài bộ phim điện ảnh nổi tiếng trong giới, anh cũng thu được sự chú ý cùng danh tiếng nhất định.
Đêm nay cũng vậy. Anh và đạo diễn, biên kịch trò chuyện vui vẻ với nhau, giao lưu những điều tâm đắc trong việc sáng tác. Tiện thể như lời nhà sản xuất, anh dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ của mình thu hút một lượng lớn người xem phim điện ảnh cùng fan của các diễn viên chính đang xem livestream.
Anh không nghĩ hiệu quả livestream tốt đến thế. Lạc Ninh đang đắc ý, không ngờ vào chính lúc này Quan Oánh đột nhiên xông vào.
Quan Oánh nghe vậy cũng sửng sốt, cô lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh đang livestream. Lúc này cô vào đây, khác nào bị quay vào luôn?
Cô định chạy nhưng đã muộn. Người xem livestream đã để ý tới vị khách không mời mà đến đó. Mọi người bên dưới liên tục bình luận: “Đây là ai vậy? Là nhân viên công tác của đoàn làm phim sao?”
“Bầu không khí cứ có gì đó sai sai, không phải đây là bạn gái của nhà làm phim đó chứ?”
“Không phải vừa rồi nhà làm phim bảo anh ấy ở nhà sao? Người mà giờ này còn tự nhiên đi vào trong thư phòng, dùng giọng điệu thân mật ấy để nói chuyện với anh ấy thì chỉ có thể là bạn gái thôi!”
“Nhà làm phim có bạn gái hả? Trời ơi, tôi vừa mới yêu đã thất tình rồi ư?”
“Trong lúc livestream, bạn gái vô tình vào ống kính, tình yêu được đưa ra ngoài ánh sáng. Sao cứ nghe như cốt truyện của tiểu thuyết trên Tấn Giang vậy ha ha.”
Không hổ là nhà làm phim vàng, Lạc Ninh nhanh chóng phản ứng lại, anh vừa làm động tác dưới bàn bảo Quan Oánh ra ngoài, vừa cười nói: “Đây là bạn tôi, cô ấy không biết gì nên đi vào nhầm phòng. Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi nhé, lúc trước ý định ban đầu của biên kịch khi viết kịch bản là…”
Đạo diễn và biên kịch ở phía bên kia cũng lập tức phối hợp với Lạc Ninh chuyển chủ đề. Quan Oánh cũng ngồi xổm xuống tránh khỏi màn ảnh, cô định yên lặng chuồn ra ngoài.
Vốn tưởng rằng đoạn nhạc đệm nhỏ này sẽ êm đềm trôi qua, ai ngờ trong phần bình luận, đột nhiên có người nói, “Từ từ, sao tôi thấy người bạn gái này hơi giống Quan Quan nhỉ?”
Lạc Ninh sửng sốt.
Không chờ anh kịp phản ứng đã có người hỏi ở dưới: “Quan Quan? Quan Quan gì? Là tác giả Quan Quan đó ư?”
“Quan Quan là bạn gái của nhà làm phim? Không phải chứ? Chẳng lẽ bạn trai cô ấy không phải ‘Tạ Thành Văn’ sao?”
“Cái quái gì vậy? Tạ Thành Văn là ai? Quan Quan lại là ai nữa? Mấy người đang nói gì vậy?”
“Không phải Quý Thư mới là bạn gái của Tạ Thành Văn sao?”
“Đó là phim thôi, còn thực tế thì Tạ Thành Văn là bạn trai của tác giả nguyên tác đó, trước đó tôi thấy có tài khoản account marketing nói vậy!”
Khu bình luận biến chuyển quá nhanh. Không hổ là bộ phim nổi tiếng, dù “Bí mật” đã chiếu xong lâu đến vậy rồi nhưng vẫn làm mọi người thảo luận về nó ở trong livestream của bộ phim điện ảnh khác.
Trước khi phim được công chiếu, đúng là có nhiều account marketing viết về câu chuyện tình này thật, có người bảo thực chất câu chuyện đó là câu chuyện có thật của tác giả nguyên tác. Do truyện có happy ending nên nhiều người không biết Quan Oánh vẫn luôn độc thân hay cô cùng nguyên mẫu của ‘Tạ Thành Văn’ đã yêu nhau.
Lạc Ninh chửi thầm một tiếng, anh đang định giải thích sự thật rằng đấy không phải bạn gái mình, bình luận trước đã bác bỏ tin đồn, “Mấy cái account marketing đó nói linh tinh đó, fan của sách làm chứng, Quan Quan không yêu đương với ‘Tạ Thành Văn’. Nhưng gần đây động thái trên Weibo của cô ấy rất giống như đang yêu nên chúng tôi đang chờ cô ấy công khai đó!”
“Vì thế chuyện này là thật hả? Quan Quan đang yêu đương, người yêu cô ấy là nhà làm phim này?!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");