Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Minh An
Soát lỗi: Lynn
10 giờ tối, Tây Tây đi thẳng đến nhà Lạc Ninh.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Lạc Ninh, cũng là lần đầu tiên biết chính xác địa chỉ nhà Quan Oánh. Phải biết từ sau khi chuyển nhà, để tránh cho Tây Tây và Phó Thời Xuyên đụng mặt nhau, Quan Oánh không cho Tây Tây tới nhà mới tìm mình.
Nhưng tình hình hiện tại không làm cô rảnh nghĩ tới việc đó.
Trước khi Tây Tây tới 15 phút, hai chữ “Quan Quan” đã bước lên hot search của Weibo.
Nói cũng trùng hợp, nó cũng đứng ở vị trí thứ năm.
Dưới ánh đèn xán lạn trong phòng khách, mọi người im lặng nhìn điện thoại.
Một lát sau, Tây Tây nói: “Vì thế chuyện bây giờ là do bà xông nhầm vào phòng Lạc Ninh đang livestream, cư dân mạng cảm thấy anh ta là bạn trai của bà, nghĩ hai người đang yêu đương hả?”
Đúng là vậy.
Bây giờ Quan Oánh vẫn còn chưa hiểu sao mọi chuyện lại như này.
Phòng livestream vẫn chưa tắt. Hình ảnh cô xuất hiện trên sóng livestream cùng Lạc Ninh cũng bị chụp màn hình đăng lên.
Người đăng đầu tiên chính là một cư dân mạng bình thường, người đó hưng phấn: “Không ngờ chỉ xem một buổi livestream thôi mà cũng biết được một bí mật, thế mà lại được xem hiện trường công khai tình cảm! Mọi người qua đây xem đi, đây có phải là Quan Quan không?”
Ảnh chụp màn hình là hình ảnh rõ ràng gương mặt Quan Oánh. Người đó giải thích bên dưới, đêm nay ngồi xem livestream của bộ phim “Cô gái không hoàn hảo”, thế mà lại thấy Quan Quan đi vào nhầm phòng.
Trời ạ, không phải trong lúc vô tình, cô đã thấy được bạn trai của Quan Quan đó chứ?
Không lâu sau, bài đăng đó được account marketing chia sẻ, nó lập tức khơi dậy cuộc thảo luận của mọi người.
“Quan Quan? Là Quan Quan viết “Bí mật” đó sao? Tôi không biết mặt mũi cô ấy như nào, có ai biết không?”
“Là cô ấy đó! Trước đấy tôi từng xem ảnh chụp chung Lan Ương đăng rồi, vừa rồi còn đi so sánh lại, chắc chắn là cô ấy! Tôi không nhận nhầm đâu!”
“Thế người đàn ông này là ai vậy? Sao lại bảo người đó là bạn trai cô ấy? Trời ơi tôi không hiểu, ai tới giải thích cho tôi một chút về “dưa” này đi!”
“Để tôi để tôi! Tôi hiểu rồi! Ý của chủ thớt là nam chính này chính là nhà làm phim của bộ “Cô gái không hoàn hảo”, cái bộ mà Chu Dĩnh Khiết diễn mà hai ngày nay đang chiếu ý. Cũng do đó nên đêm nay mới có buổi livestream này! Sau đó lúc anh ta đang livestream thì tác giả Quan Quan bất cẩn đi vào, nhìn qua rất giống bạn gái vào nhầm phòng livestream của bạn trai, công khai tình cảm của hai người!”
“Ra vậy! Wow, đúng là kỳ diệu thật! Thảo nào mọi người kích động đến thế!”
“Nhưng không phải mọi người bảo “Bí mật” là chuyện xưa có thật của tác giả ư? Tôi còn tưởng bạn trai cô ấy là Tạ Thành Văn cơ!”
“Không phải đâu, trước đấy Quan Quan chưa từng có bạn trai, nhưng giờ nhìn qua là có nha! Cười chết, trước đấy lúc fan sách chúng tôi đoán bạn trai của Quan Quan như nào trên Weibo, chúng tôi không thể ngờ được mình sẽ biết được thông qua phương thức này!”
“Không hổ là nữ nhà văn, đến cả việc công khai tình cảm cũng được điện ảnh hóa như này! Không chỉ mang mối tình đầu của mình viết thành tiểu thuyết mà cũng tranh thủ làm mỗi cuộc tình của mình giống như tiểu thuyết!”
“Hơn nữa nhà làm phim này còn rất đẹp trai và trẻ tuổi, nhìn qua càng giống tiểu thuyết hơn! Không tồi không tồi, fan sách khá hài lòng! Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này!”
…
Quan Oánh nhìn bình luận của cư dân mạng mà nổ não.
Theo lý thuyết, cô với Lạc Ninh không phải người nổi tiếng, chuyện này vốn không nổi đến thế. Nhưng đen ở chỗ như cư dân mạng bảo, đêm nay hơi bị “điện ảnh hóa” thật.
Một nhà làm phim đang có bộ phim hot livestream ở nhà vào buổi tối, đột nhiên có một nữ tác giả cũng nổi tiếng xông vào.
Trước đây hai người chưa từng có liên hệ gì với nhau trong công việc, nhìn qua có bắc mười cái cầu cũng chẳng tới chỗ nhau. Giờ phút này, giọng điệu của họ lại thân mật đến vậy, cứ như đang yêu nhau thật!
Tình cảnh này làm sao có thể không làm cho những người đọc truyện ngôn tình giới giải trí ở Tấn Giang không nghĩ nhiều được chứ?
Hơn nữa mặt mũi của Lạc Ninh chính là điểm trí mạng. Độ hot lập tức tăng lên.
Đương nhiên cũng có cư dân mạng đưa ra ý kiến khác: “Nhưng tôi thấy xông nhầm vào phòng live stream cũng không chắc là người yêu mà? Không phải nhà làm phim cũng bảo họ không phải là người yêu sao?”
Lạc Ninh bên cạnh thấy bình luận này thì kích động đến mức đoạt điện thoại của Quan Oánh đi, chỉ hận không thể hô to: Nhìn đi, vẫn có người có đầu óc tỉnh táo! Người ấy còn nhớ lúc đó anh bác bỏ tin đồn luôn! Quan Oánh là bạn chứ không phải bạn gái anh!
Cái này khác nhau chẳng ít đâu!
Anh sung sướng làm mới trang, muốn xem người khác phản hồi như nào thì chỉ thấy bình luận: “Anh ấy nói à? Tôi không nghe thấy! Chà chà, dù có nói thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Trước khi công khai ai chẳng nói thế, chẳng có ai thừa nhận đâu! Nhưng nhìn tư thế này, nhìn bầu không khí đó thì chắc chắn họ đang để mắt tới nhau!”
Tư thế gì? Bầu không khí gì?
Mấy người nói rõ cho tôi!
Người có giọng điệu õng ẹo kinh tởm là Quan Oánh, từ đầu đến cuối anh hoàn toàn trong sạch như trăng sáng trên trời quang!
Lạc Ninh giận điên người nhưng không có cách xử lý. Dù sao cũng là người trong giới giải trí, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng mấy người trên mạng bây giờ chỉ thích đọc tin giật gân thôi!
Lúc ấy đến cả người xem livestream cũng làm lơ lời giải thích của anh, nói gì đến những người ăn dưa được kể lại này?
Miễn bàn tới rất nhiều account marketing muốn đưa tin hot, họ chẳng hề đề cập tới việc anh bác bỏ tin đồn.
Người thì đăng ảnh, người thì quay màn hình đoạn trước đó, bỏ qua câu nói sau đó của anh, vì thế tin nhảm ngày càng lan xa hơn, tới cả mức chạy thẳng lên hot search.
Anh nhìn Quan Oánh bằng ánh mắt trách móc, cô chột dạ né khỏi ánh mắt anh.
Bây giờ Quan Oánh đang hối hận, rất hối hận.
Nếu trước khi sang đây cô hỏi thêm một tiếng thì chuyện đã chẳng ra nông nỗi này!
Nhưng cũng không thể đổ hết lỗi cho cô được! Làm sao cô biết lúc ấy Lạc Ninh đang livestream. Anh chẳng hề bảo với cô một tiếng!
Còn giọng điệu thì cô cũng chỉ nói có một câu đó thôi, cũng có gì kinh khủng lắm đâu!
Trước đó lúc Lạc Ninh thuyết phục cô để đạt được mục đích của mình, giọng điệu kinh tởm hơn anh cũng đã dùng rồi! Chỉ là nó không bị người ngoài nghe thấy thôi!
“Được rồi, hai người đừng nóng nữa.” Tây Tây nói, “Tuy rằng chuyện này của hai người khá lớn nhưng không khó xử lý. Nếu không chấp nhận nổi thì đăng bài lên Weibo phủ nhận là được rồi!”
Đúng là đăng bài lên Weibo chính là phương thức đơn giản và hiệu quả nhất, nhưng lúc bác bỏ tin đồn phải nói như nào?
Tốt nhất là nói đúng sự thật, bảo mọi người rằng hai người đang hợp tác với nhau nên mới cùng nhau làm việc. Nhưng như thế thì nhiều người sẽ đoán được vụ hợp tác của hai người chính là bản điện ảnh bộ “Bí mật”. Mà bây giờ nó còn chưa quyết định ngày công bố tới công chúng, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch truyền thông của sau này.
Là nhà làm phim, Lạc Ninh không chấp nhận vì lỗi của mình mà phải làm hành động thiếu chuyên nghiệp như thế.
Thấy anh nhíu mày, Tây Tây biết chuyện này khó làm được, cô đổi cách, “Thế anh có thể nhấn mạnh lại hai người là bạn, Quan Oánh là khách tới nhà anh thôi. Tuy rằng mức độ tin cậy không cao bằng cái trước nhưng nói trắng ra hai người cũng chẳng phải nghệ sĩ yêu đương là mất sự nghiệp, mọi người không tin thì cũng có sao đâu?”
Việc đêm nay to là do thiên thời địa lợi nhân hòa chứ thực tế chẳng có quá nhiều người quan tâm tới chuyện yêu đương của hai người họ.
Ít nhất còn có người quan tâm tới chuyện tình cảm của Quan Oánh, nhưng Lạc Ninh thì không. Anh nghiêm túc bác bỏ tin đồn thì người tin sẽ tin còn người không tin thì thôi, mặc kệ mấy người kia suy đoán.
Chờ đến khi bộ phim điện ảnh chính thức được công bố tới công chúng thì mọi chuyện sẽ được làm rõ.
Lạc Ninh im lặng một lát, anh đưa ra phương án thứ ba, “Hoặc là chúng ta làm như này. Đầu tiên bác bỏ tin đồn giữa hai ta, sau đó bảo Quan Oánh có bạn trai là người khác. Như thế thì dù không nhắc tới chuyện hợp tác, nghe qua thì nó cũng rất đáng tin.”
Quan Oánh sửng sốt, Tây Tây nhướng mày, “Cô ấy có bạn trai à?”
“Cô không biết hả? Cô ấy chưa nói cho cô sao?” Lạc Ninh hỏi lại.
Hai người đều nhìn về phía Quan Oánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người họ, Quan Oánh im lặng mấy giây, từ bỏ việc phản kháng.
Thôi, lúc gọi Tây Tây tới đây để bàn về chuyện này cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
Cô nói: “Đúng, đúng là tôi có bạn trai thật. Trước đấy chưa nói cho cô ấy biết.”
Cô tưởng Tây Tây sẽ ngạc nhiên, ai ngờ cô nàng chỉ gật đầu, “Vì thế bà đang yêu thật.”
Quan Oánh: “Bà đoán được hả?”
“Tôi đoán được từ lâu rồi.” Tây Tây nói, “Tới cả fan của bà cũng thấy hơi thở tình yêu ngập tràn trên Weibo bà, nói gì là tôi?”
Nói chính xác thì lần trước, khi đi lấy túi cùng Quan Oánh, cô nàng gần như chắc chắn. Chỉ là nếu Quan Oánh không muốn nói thì cô sẽ giả vờ không biết.
“Không sai, chính là bạn cùng nhà của tôi.” Lạc Ninh chen mồm, “Cũng đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, là chàng trai xuất sắc như tôi! Tiếc là cô tới không đúng lúc, cậu ấy đang đi công tác ở Thượng Hải, nếu không cô cũng gặp được cậu ấy luôn đó!”
Ra vậy. Thảo nào cô vẫn luôn thấy quan hệ của Lạc Ninh và Quan Oánh thân thiết không giống như là nhà làm phim với biên kịch. Hóa ra hai người còn quan hệ đó nữa.
“Cô thấy đề nghị của tôi thế nào? Có muốn nói thẳng thân phận của bạn trai cô không?” Lạc Ninh hỏi.
Thật ra anh hơi ngạc nhiên về chuyện Quan Oánh giấu người yêu của mình. Không công khai trên mạng thì thôi, thế mà người đại diện nhìn qua có quan hệ rất thân thiết với cô cô cũng chẳng nói.
Không phải con gái đều không nhịn được rải cơm chó đó ư? Bình thường nhìn cô có giống người trầm tính đâu, sao chuyện này nhịn giỏi quá vậy?
Cứ như có lý do gì đó làm cô không muốn để lộ chuyện này ra.
Kỳ lạ. Quá kỳ lạ.
Công khai bạn trai của cô với mọi người sao?
Quan Oánh không công khai trên mạng. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là do thân phận của Phó Thời Xuyên. Trước khi anh biết hết mọi chuyện, cô không muốn rút dây động rừng.
Hơn nữa cô cũng từng nghĩ. Sau khi Phó Thời Xuyên biết mình là ‘Tạ Thành Văn’, nếu anh không bài xích chuyện đó thì có lẽ cô có thể tuyên bố một cách trịnh trọng trên Weibo cho mọi người biết là giấc mộng theo đuổi của mình đã thành thật, cô đã yêu đương với ‘Tạ Thành Văn’!
Vì có quyết định này nên cô không muốn nói ra.
Nhưng bây giờ nghe đề nghị của Phó Thời Xuyên, điều đầu tiên cô nghĩ tới không phải kế hoạch của mình mà là bệnh của Phó Thời Xuyên. Cô hơi chần chờ: “Có phải cái này không được hay lắm không? Nhỡ Phó Thời Xuyên không muốn…”
“Sao cậu ấy lại không muốn?” Lạc Ninh nói, “À, cô sợ với tính cách của cậu ấy, cậu ấy không muốn nổi tiếng như vậy ư? Cũng có thể như thế. Nhưng tôi không bảo cô đăng ảnh chung của hai người lên Weibo, chỉ công khai cô yêu người khác mà thôi. Đó là một lời tuyên bố vô cùng chân thành. Hơn nữa tôi cũng không hẳn chỉ là bác bỏ tin đồn. Dù sao cũng như người đại diện của cô bảo, tôi bị hiểu lầm thì không ai để ý. Nhưng cô không giống vậy. Cô chính là người có gia đình đó!”
“Cô không thấy bây giờ cô mà làm vậy thì sẽ làm giảm khả năng Phó Thời Xuyên ghen vì tai tiếng của hai ta một cách rất triệt để ư?”
Nói rồi, thấy Quan Oánh sửng sốt, anh cũng sửng sốt theo, “Không phải cô còn chưa nói chuyện này cho cậu ấy biết đó chứ?”
Quan Oánh: “… Đúng là tôi chưa nói.”
Lạc Ninh cạn lời, “Thế cô định bao giờ mới nói?”
Thấy Quan Oánh không trả lời, Lạc Ninh hơi ngạc nhiên, anh nói: “Không phải cô định không bảo cậu ấy luôn đó chứ?”
Anh lập tức đổi sắc mặt nhắc cô, “Chắc chắn tôi sẽ nói với cậu ấy chuyện này. Nhưng tôi thấy để cô nói thì tốt hơn nên tôi mới không nói luôn.”
Dù sao Quan Oánh và Phó Thời Xuyên cũng là người yêu của nhau, bình thường anh với Quan Oánh thân thiết với nhau do công việc thì cũng bỏ đi, nhưng đến lúc có tai tiếng thật thì quan hệ của hai người khá xấu hổ, phải xử lý cẩn thận.
Nếu chủ động báo cáo, thái độ thành khẩn thì chuyện này dễ bỏ qua. Nhưng nếu tự cho mình là đúng, sợ Phó Thời Xuyên giận mà ngu ngốc không nói chuyện này thì mới dễ xảy ra vấn đề.
Anh là người thông minh, anh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.
Thấy Lạc Ninh làm ra vẻ “cô không nói thì tôi sẽ nói”, Quan Oánh bảo: “Không phải tôi không định nói với anh ấy, chỉ là tôi chưa kịp nhớ ra thôi.”
Vừa rồi cô chỉ nghĩ tới việc phải xử lý hot search trên mạng như nào, lúc Lạc Ninh hỏi cô mới lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra còn phải giải quyết thêm vấn đề đó nữa.
Nhưng tình huống này làm cô thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ mấy ngày trước thôi, vì một cái hot search mà cô đã phải sầu hết cả ruột nghĩ xem nên giải thích với Phó Thời Xuyên như nào.
Hình như gần đây cô có duyên với hot search thì phải.
Lạc Ninh hừ một tiếng, “Thế thì cô đây cũng nhiều việc lớn phải nghĩ quá, cái này cũng quên được. Cậu ấy không nhắn tin hỏi cô à?”
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi mà WeChat của anh đã nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm của bạn bè, ai cũng hỏi anh xem chuyện trên mạng có phải thật không, ai cũng hỏi anh xem có phải anh đang yêu đương với nhà văn nữ kia không.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả đồng nghiệp ở bộ phim “Cô gái không hoàn hảo”. Nhà làm phim còn nói đùa: “Tôi bảo em cống hiến vì bộ phim nhưng không bảo em đi lăng xê bản thân, em cũng tâm huyết quá rồi đó!”
Quan Oánh nhìn điện thoại, vừa rồi đúng là Phó Thời Xuyên không nhắn tin gì cho cô thật. Lạc Ninh nói: “Thế chắc cậu ấy chưa thấy. Cô nên chủ động đấy, mau đi tự thú đi!”
Việc đã đến nước này, cô cũng chẳng còn cách nào khác. Quan Oánh ra hiệu bằng tay với Tây Tây rồi rời khỏi phòng khách, đi vào thư phòng. Cô để cửa khép hờ, sau đó đứng sát cửa sổ, gọi cho Phó Thời Xuyên.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, “Alo?”
“Em đây.” Quan Oánh nói.
“Anh biết.”
Quan Oánh hỏi: “Anh đang làm gì thế? Đang làm việc hả?”
“Anh không.”
“Anh đi nghỉ rồi à? Thế nay anh xong việc sớm hơn hôm qua đúng không?” Tối qua lúc 11 giờ cô nhắn tin anh vẫn còn đang làm việc.
Cô thấy lần này Phó Thời Xuyên đi Thượng Hải rất bận. Cô không khỏi nói: “Anh phải ở Thượng Hải thêm mấy ngày nữa thế?”
Lúc anh mới đi Thượng Hải cô đã hỏi anh câu này rồi. Lúc ấy anh bảo không chắc, tới giờ anh mới bảo: “Mai là ngày cuối rồi, chiều mai sẽ xong.”
Quan Oánh hơi bất ngờ, “Thế mai anh về luôn hả?”
Phó Thời Xuyên dừng một chút, “Hẳn là vậy.”
Nếu chiều mai hết việc thì dù ngày mai anh không về luôn, ngày kia anh cũng phải về.
Cái này nhanh hơn so với dự tính của Quan Oánh. Trong lòng cô thấy vui, đột nhiên nghe anh hỏi: “Em gọi cho anh để hỏi cái này à?”
“Không ạ.” Cô lấy lại tinh thần, chợt nhớ ra mình gọi điện không phải để nói cái này, “Em gọi cho anh để hỏi anh xem anh thấy hot search tối nay chưa?”
Thật ra cô nghĩ Phó Thời Xuyên chưa thấy, dù sao thì anh cũng chẳng nhắn gì cho cô. Hơn nữa nếu mấy ngày nay anh rất bận, đến cả hot search mấy hôm trước anh cũng chưa thấy thì anh chưa thấy cái này là chuyện rất bình thường.
Không ngờ Phó Thời Xuyên lại bảo: “Anh thấy rồi.”
Quan Oánh sửng sốt, “Anh thấy rồi hả?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh thấy rồi mà lại không hỏi em?”
Phó Thời Xuyên không trả lời.
Cuối cùng Quan Oánh cũng phát hiện ra điều gì đó sai sai. Hình như từ khi nhận máy cuộc gọi này, Phó Thời Xuyên rất lạnh nhạt.
Bỗng nhiên cô nảy sinh ra một suy nghĩ. Cô chần chờ: “Phó Thời Xuyên, không phải anh đang ghen thật đó chứ?”
Giọng cô không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tuy rằng vừa rồi Lạc Ninh nói vậy, nhưng thật ra cô cũng không lo Phó Thời Xuyên sẽ giận vì chuyện này.
Dù sao nếu anh thấy hot search thì chắc hẳn anh cũng sẽ đoán được sự thật là như nào. Có phải là anh không biết quan hệ giữa cô và Lạc Ninh đâu?
Nhưng cô lại nghĩ, biết thì biết nhưng dù sao lần này cũng có tin đồn tuồn ra.
Đối mặt với cả thế giới đang bảo bạn gái mình yêu đương với người khác, là bạn trai, hẳn anh sẽ để ý.
Cô lập tức xin lỗi: “Em xin lỗi anh, em không ngờ chuyện sẽ thành ra như này. Nhưng anh yên tâm, bọn em sẽ đứng ra làm rõ.”
Cô nghĩ đến lời đề nghị của Lạc Ninh, hỏi anh: “Em gọi anh cũng là để hỏi anh một chút. Nếu em đăng lên Weibo rằng bạn trai của em là anh, anh có đồng ý không?”
Lúc nói ra, cô thấy hơi căng thẳng.
Cô không biết lúc này có phải thời điểm thích hợp không, cô cũng không biết phản ứng của Phó Thời Xuyên khi nghe đề nghị này của mình.
Ở đầu kia điện thoại, Phó Thời Xuyên vẫn im lặng như cũ.
Đúng là anh ghen, nhưng không phải như Quan Oánh nghĩ.
Phó Thời Xuyên đứng cạnh cửa sổ sát đất ở khách sạn. Anh nhìn cảnh đêm nhộn nhịp của Bến Thượng Hải bên ngoài mà huyệt thái dương cứ nhảy thình thịch.
Đã gần 60 tiếng anh chưa nghỉ ngơi hẳn hoi.
Buổi tối ba hôm trước, anh thử thay đổi bản thân, mang bó tulip kia về.
Lúc đưa ra quyết định, anh vô cùng chờ mong.
Nhưng đêm đó, anh đã mất ngủ.
Anh nằm trên giường, cố hai giờ cũng không ngủ được. Anh không thể không bỏ cuộc mà ngồi dậy uống một viên Estazolam.
* Lynn: Estazolam, được bán dưới tên thương hiệu Prosom, là một loại thuốc an thần thuộc nhóm triazolobenzodiazepine, là những benzodiazepine được hợp nhất với một vòng triazole. Nó có đặc tính giải lo âu, chống co giật, thôi miên, an thần và giãn cơ xương.
Từ lần đầu tiên Quan Oánh phát hiện ra điểm bất thường trong phòng anh, anh đã chuyển thuốc này từ tủ đầu giường ra túi tùy thân của mình. Anh cảm thấy may vì mình đã làm vậy, bởi lúc sau khi Quan Oánh vào phòng anh cô không phát hiện nó, với anh cũng có thể uống thuốc vào mỗi buổi đêm.
Nhưng lúc này, đến cả Estazolam cũng mất tác dụng.
Uống thuốc xong, anh ngủ rất nhanh. Nhưng chưa tới một tiếng sau anh lại chợt tỉnh lại. Sau đó anh ngủ lại, nhưng lại bừng tỉnh thêm lần nữa. Cứ thế lặp lại bốn lần, mỗi lần một tiếng, sau đó anh không ngủ được nữa.
Hơn nữa, dù chỉ ngủ có một tiếng ngắn ngủi, anh vẫn luôn bị mắc kẹt trong những cảnh hỗn loạn trong mơ. Lúc leo lên trời, lúc rơi xuống biển, mãi không thể đuổi kịp chuyến xe, không thể ngăn được tiếng cãi nhau và ồn ào vào tai mình.
Lần nào anh cũng tỉnh lại từ trong lo lắng.
Dù là thời gian xấu nhất hồi ở Mỹ, anh cũng ít khi mất ngủ nghiêm trọng tới vậy.
Anh cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng hôm sau, hôm sau nữa vẫn vậy. Đến tối, dù uống thuốc ngủ anh cũng chỉ ngủ được ba bốn tiếng, hơn nữa chất lượng giấc ngủ cực kém, chỉ mơ thấy ác mộng.
Tối ngủ không ngon, ban ngày lại phải đi làm bình thường. Anh chỉ dùng ý chí để chống không cho mình ngã quỵ.
Tối nay có một bữa tiệc, anh định đi nhưng Jonson phát hiện anh bất thường từ lâu, không nhìn nổi nữa, ép anh về khách sạn nghỉ ngơi, để toàn bộ việc lại cho anh lo.
Phó Thời Xuyên về khách sạn nhưng anh chẳng muốn ngủ chút nào. Thậm chí cái giường kia còn làm anh thấy sợ.
Cuối cùng anh đành phải ngồi ngây ngốc trên sô pha.
Bó tulip kia vẫn được cắm trong bình hoa đặt bên cửa sổ. Nó còn nở đẹp hơn ba ngày trước.
Anh nhìn một lát rồi rời mắt đi. Anh lấy điện thoại ra, vào Weibo, liếc mắt một cái là thấy tên Quan Oánh hiện lên trên hot search.
Anh hơi sửng sốt bấm vào thì đọc được tai tiếng của Quan Oánh và Lạc Ninh.
Đương nhiên anh biết sự thật là như nào, vì thế anh không quá để ý tới việc mọi người hiểu lầm Quan Oánh và Lạc Ninh.
Chỉ là lúc anh đọc bình luận trên mạng, anh phát hiện cư dân mạng không nói về “tình yêu” của Quan Oánh với Lạc Ninh nhiều mà chỉ thở dài ngao ngán: Hóa ra bạn trai Quan Quan không phải là ‘Tạ Thành Văn’!
Giống vô số lần trong quá khứ. Người mọi người chú ý, mọi người quan tâm chính là ‘Tạ Thành Văn’, người mà họ thảo luận với nhau cũng chính là ‘Tạ Thành Văn’.
Mà bây giờ người ở cạnh cô dường như chẳng hề quan trọng. Vì thế nên chẳng ai để ý.
Quan Oánh nói cô muốn công khai anh là bạn trai cô. Nhưng cô nói thì sao?
Với công chúng thì là anh hay là Lạc Ninh cũng chẳng có gì khác biệt. Mọi người chỉ quan tâm ‘Tạ Thành Văn’ là ai.
Anh mãi mãi không thể so được với người đó.
Mất ngủ liên tục làm đầu anh đau như búa bổ, anh nghĩ tới mấy ngày thử nghiệm buồn cười này.
Anh cho rằng mình có thể thay đổi, anh cho rằng mình có cách để không mất cô, nhưng hiện thực lại giáng một đòn đau cho anh.
Thế giới tối sầm lại, sự nản lòng chưa từng có bao lấy anh.
Phó Thời Xuyên nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng ở đầu kia điện thoại, đột nhiên anh hỏi: “Quan Oánh, em có hối hận vì đã yêu anh không?”
Quan Oánh sửng sốt, cô còn chưa lấy lại tinh thần thì Phó Thời Xuyên đã hỏi: “Thật ra em đoán được bệnh của anh rồi đúng không? Em đoán được bao nhiêu rồi?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");