Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xem bộ phim này xong, tớ sẽ không thích cậu nữa, cũng không cần như kẻ bị bệnh tâm thần nữa.
Tớ nói thật đấy.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”.
Mà trong mắt Chu Tư Việt, Đinh Tiễn của lúc này hệt như người bị bệnh tâm thần, khóe môi cậu giật giật, trong chất giọng uể oải có vẻ hài hước: “Còn lâu tôi mới thèm biết chuyện của cậu, vừa rồi chủ nhiệm đến, hỏi tôi cậu đi đâu?”
Phụt ——
Không phải vào giờ này Lưu Giang đi đón con sao?!
Lưu Giang nổi danh hay thích gọi phụ huynh,vừa nghĩ đến gương mặt của Diệp Uyển Nhàn, da đầu cô bắt đầu tê dại, thần kinh căng cứng.
Lập tức tim Đinh Tiễn nhảy lên đến tận cuống họng, nhảy thình thịch không ngừng, đầu lưỡi lắp bắp: “Cậu cậu… cậu nói thế nào?”
Chu Tư Việt đang giải đề, ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười: “Với cái gan này của cậu mà còn dám phản nghịch à?”
“Ai phản… phản nghịch… chứ.” Cô thấp giọng phản bác.
Thiếu niên nhướn mày, rồi lúc này mới lười biếng đáp: “Tôi nói với thầy là cậu đi vệ sinh.”
Nói rồi cầm bút gõ lên đầu cô, không đau: “Cậu đấy, đời trước tích đức gì mà có thể ngồi cùng bàn với tôi vậy chứ.”
Đinh Tiễn thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại đặt xuống vị trí cũ, cười với cậu một tiếng: “Cám ơn cậu nha Chu Tư Việt.”
Bỗng trịnh trọng gọi người ta như thế làm Chu Tư Việt thấy kỳ quái liếc cô, tiểu cô nương bỏ lại một câu như thế rồi dứt khoát quay đầu đi giở vở ra, không nhìn cậu nữa.
Cái vẻ lạnh nhạt này khiến cậu không nhịn được nhìn Đinh Tiễn thêm lần nữa.
Tới gần tối, trời chiều vương vãi ánh tà dương cuối ngày, nghiêng nghiêng hắt qua cửa sổ rọi vào lớp học, bóng dáng cô nương nhỏ bé cứ thế chiếu rọi dưới tia sáng, mấy cọng tóc con trên đỉnh đầu dựng đứng, khẽ bay theo gió nhẹ.
Thật ra cô rất trắng, chỉ là quá gầy mà thôi, trên người không được mấy lạng thịt, vóc dáng cứ thiêu thiếu thế nào, không có điểm gì đáng để thưởng thức, cứ như mình chỉ cần một tay là có thể xách được cô lên.
Thật ra lúc hai người còn bé đúng là có gặp nhau một lần.
Giống như Diệp Uyển Nhàn nói, đêm đó hai người họ ngủ chung một giường, nhưng khi đó mới bốn năm tuổi? Hay là sáu bảy tuổi?
Chu Tư Việt không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc ấy đang nghỉ hè, cậu bị ông bà nội đưa về nông thôn ở, đúng lúc thời gian đó vừa bị lũ, nhà ông nội bị ngập lụt, chăn giường chiếu nệm đều ướt đẫm, trên đất toàn là bùn lầy, không thể nào ở được, lúc ấy mới qua nhà họ Đinh ở trong xóm ngủ một đêm.
Lúc ấy nhà họ Đinh vẫn chưa sinh Đinh Tuấn Thông, nhà đã nhỏ mà giường càng nhỏ hơn, giường của Đinh Tiễn chỉ là giường gấp chưa tới một mét hai, mẹ Đinh mới để cậu chen chúc cùng Đinh Tiễn, cậu không chịu, một nam tử hán bé làm sao có thể ngủ chung một giường với con gái được, sống chết không chịu, kết quả là ông nội nói với mẹ Đinh: Vậy thì đính hôn từ bé đi.
Lúc ấy Chu Tông Đường đang ở độ cường thịnh, Diệp Uyển Nhàn thầm tự quyết, mập mờ đồng ý.
Có điều dù thế Chu Tư Việt cũng không chịu lên giường, cuối cùng buồn ngủ quá nên nằm trên bàn ngủ thiếp đi, bị Diệp Uyển Nhàn ôm vào giường Đinh Tiễn, tiểu cô nương lúc đó còn đang say giấc, chợt không hiểu vì sao bên cạnh lại có một cậu bé, làm cô cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Uyển Nhàn làm động tác suỵt với cô.
Đinh Tiễn cam chịu nhìn Chu Tư Việt.
Cậu bé ngủ rất say, da trắng như đồ sứ, lông mi dài khép lại, chân mày cứ nhíu chặt, ánh trăng bàng bạc ngoài khung cửa như vòng ôm của người mẹ, dịu dàng vuốt ve vỗ về đứa bé trên giường say giấc.
Sau đó…
Có lẽ vì cơn lũ ban ngày mà… tối đó Chu Tư Việt tè dầm.
Đã lớn như thế rồi, cậu lập tức có ý thức ngay, lần đầu tiên tè dầm khiến cậu đỏ mặt ngồi phắt dậy, mặt ngơ ngác nhìn Đinh Tiễn, rồi lại nhìn khăn trải giường dưới thân mình.
Đinh Tiễn nín cười.
Chu Tư Việt cầm gối lên đập xuống: “Cười cái quỷ.”
Đinh Tiễn thôi cười, trong đầu nghĩ: Tiểu thiếu gia trên thành phố đúng là dễ cáu.
Cô nương lúc đó hoạt bát linh động hơn bây giờ nhiều, che miệng cười một hồi, mắt nhỏ chớp chớp nói: “Tớ phải mách với mẹ, nói cậu làm bẩn giường tớ.”
“Cậu quay lại đây!”
Chu thiếu gia ngồi trên giường, lại cầm gối đập cái nữa.
Đinh Tiễn không để ý đến cậu, xoay người đi định mở cửa: “Tớ phải mách mẹ, cậu còn ném gối tớ.”
Trấn Diên Bình chỉ có trăm dặm, rảnh rỗi nhất chính là Diệp Uyển Nhàn và một đám phụ nữ, hễ không có gì làm là cứ thích tụ tập ở đầu cầu, bờ sông tán gẫu chuyện người khác, lần trước còn nghe con nhà này nhà nọ đã lên sáu rồi mà còn tè dầm, sau đó mấy cô mấy bà vây quanh cười khanh khách run cả người.
Lúc đó cậu bé đã có thể diện rồi.
Trước khi Đinh Tiễn mở cửa, cậu lập tức nhảy xuống giường kéo người lại, lúc nhỏ Đinh Tiễn cũng coi như đầy đặn, mặt tròn trịa, dáng dấp rất dễ thương, đặc biệt tiếng cười lanh lảnh như chú sơn ca.
Cậu bé đưa ra điều kiện: “Cậu rửa khăn trải giường cho tớ, đừng nói mẹ biết, lần sau cậu lên thành phố thì tớ sẽ đưa cậu đi chơi.”
Đinh Tiễn chớp mắt nói: “Tớ cũng không lên thành phố.”
Biểu cảm của cậu bé cứ như nói cậu là đồ ngốc: “Dù sao cậu cũng phải lên thành phố đi học, chẳng lẽ cậu muốn mốc meo cả đời ở cái trấn nhỏ này à?”
Đinh Tiễn nghĩ ngợi, cũng đúng, nhiều bạn nhiều đường, thế là khoái trá thành giao.
Trước ngày khai giảng lúc hai người gặp nhau ở nhà họ Chu, Chu Tư Việt cảm thấy cô nương này đến là để đòi nợ.
Có điều khai giảng đã lâu thế rồi, cô lại chẳng hề nhắc đến một chữ.
“Này.”
Chu Tư Việt gập ngón trỏ gõ lên bàn cô.
Đinh Tiễn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu.
Thiếu niên thu tay về, sờ chóp mũi ho khẽ một tiếng, “Cuối tuần này…”
Đinh Tiễn càng khó hiểu, “Sao?”
Chu Tư Việt khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cậu muốn đi đâu chơi?”
“????”
Cậu muốn hẹn hò với tôi?
Vì tôi từ bỏ nên cậu không cam lòng? Phải không?
Đinh Tiễn ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Cậu muốn làm gì?”
Fuck.
Chu Tư Việt đập xuống đầu cô, “Vẻ mặt này của cậu là gì đấy? Dẹp nó đi.”
Đinh Tiễn cười hề hề, cố đè nén sợ hãi trong lòng xuống: “Ừ, có gì phải làm hả?”
Chu Tư Việt hừ một tiếng, tiếp đó lại dựa ra sau ghế, cánh tay vắt lên thành ghế, “Không phải là cậu mới đến à, tôi chỉ đang làm tròn chức trách của chủ nhà mà thôi.”
Đinh Tiễn nhìn cậu đầy phòng bị.
Chu Tư Việt mất kiên nhẫn, dùng tay đập xuống mặt bàn: “Có đi hay không?”
Đinh Tiễn lắc đầu, một lát sau lại gật đầu.
“Rốt cuộc là có đi không?”
“…”
Chu Tư Việt nhướn mày.
Đinh Tiễn cụp mắt, haiz, đi đi.
“Đi đâu?”
Chu Tư Việt lườm cô: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đến rạp phim đi, tôi chưa xem phim chiếu bóng bao giờ.”
Đinh Tiễn cố ra vẻ thoải mái, nhìn cậu với ánh mắt háo hức.
Xem bộ phim đấy xong, tớ sẽ không thích cậu nữa, cũng không cần như kẻ bị bệnh tâm thần nữa.
Tớ nói thật đấy.
Chu Tư Việt vui vẻ, lại vắt hai chân lên, khôi phục dáng vẻ thiếu gia trước sau như một, cong môi giễu cợt, “Được thôi.”
Chuông tan học vang lên.
Tiết cuối cùng của ngày thứ sáu, mọi người ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, Đinh Tiễn ngồi trên ghế thu dọn sách vở, Dương Thuần Tử quay đầu lại nhìn Đinh Tiễn, nói: “Đinh Tiễn, hôm nay chúng ta ở lại làm báo bảng nhé.”
Cô khẽ gật đầu, nhét cặp sách vào dưới học bàn.
Tống Tử Kỳ quay lại, “Tư Việt, đi đánh bóng đi, Tưởng Trầm đang đợi ở cửa.”
Chu Tư Việt thong dong dựa vào ghế, gãi nhẹ mắt thu hồi vẻ biếng nhác, cậu đứng lên, đẩy cặp sách vào dưới học bàn, “Đi thôi.”
Hai người khoác vai đi ra ngoài, Tống Tử Kỳ liếc nhìn Đinh Tiễn, cười hì hì: “Hay là để hôm nay tao cũng dỗ bạn cùng bàn của mày đi, rồi mày nhường tao ba trái.”
Nắng hoàng hô chiếu xuống hành lang ngoài lớp học, chiếc bóng của thiếu niên bị kéo dài ra.
Chu Tư Việt đút một tay vào túi quần, vừa đi vừa dùng tay khác tóm lấy gáy Tống Tử Kỳ, kéo người đi tới trước, nhịn cười mắng: “Cút.”
Tưởng Trầm không hiểu gì: “Ba trái gì cơ?”
Tống Tử Kỳ giải thích: “Lần trước tao lỡ chọc giận tiểu quái thú, nó cứ bắt tao phải dỗ người ta vui mới được, dỗ vui thì nhường tao ba trái.”
Tưởng Trầm chửi một tiếng, ngạc nhiên nhìn Chu Tư Việt: “Không phải đấy chứ? Mày nhường rồi á?”
Tống Tử Kỳ: “Nhường đó.”
“Fuck. Chu Tư Việt, mày không phải thế đấy chứ? Mày ngó lơ người đẹp như Nghi Cẩn mà đi thích con nhỏ kia?”
Chu Tư Việt đạp Tưởng Trầm, “Thích cái đéo.”
Ba thiếu niên kẻ đẩy người kéo ầm ĩ đi đến sân bóng.
Khổng Sa Địch quay xuống nói với Đinh Tiễn: “Nè Tiễn Tiễn, cậu đi xem họ chơi bóng với tớ nhé?”
Đinh Tiễn: “Tớ phải làm báo bảng.”
Khổng Sa Địch lộ vẻ tiếc nuối, “Haiz đáng thương quá, vậy tớ đi một mình vậy, tớ phải đi xem mới được, dạo này có nhiều đứa con gái tới xem lắm, cậu phải cẩn thận đấy!”
Đinh Tiễn không cười: “Xem thôi mà, liên quan gì đến tớ.”
“Cứng mồm lắm.” Khổng Sa Địch sờ đầu cô, “Có điều không hiểu sao mà tớ có trực giác, người cuối cùng của cậu ta nhất định là cậu.”
Lúc nói câu này, Khổng Sa Địch cố ý nhìn Dương Thuần Tử đang cầm hộp phấn ở đằng trước, rồi lại nói tiếp: “Tớ luôn cảm thấy trên người cậu có một luồng sức mạnh, rất độc.”
Đinh Tiễn sửng sốt.
Rồi lại nghr Khổng Sa Địch thần bí như bà đồng, nói: “Người có thể từ Diên Bình đến, nhất định không đơn giản. Hứa Khá là một này, cậu là một này.”
Đinh Tiễn đẩy tay cô ra: “Nếu thi đại học có môn đoán mệnh thì chắc chắn cậu được tối đa điểm luôn đấy, giả thần giả quỷ, chẳng ai bằng được cậu.”
Khổng Sa Địch ôi cha một tiếng: “Đừng có mà không tin, tổ tiên tớ có người làm đoán mệnh đấy, lúc nào cậu có rảnh tớ sẽ dẫn cậu đi xem, tớ thấy trước trán tiểu nha đầu cậu có tia sáng đỏ, gần đây có số đào hoa đó.”
Số đào hoa?
Cô cũng sắp chết trong cái đào hoa này rồi.
Đinh Tiễn không nghe nổi nữa, đuổi cô nàng đi.
Rốt cuộc trong lớp chỉ còn lại cô và Dương Thuần Tử, thêm một ủy viên ban tuyên truyền.
Ủy viên ban tuyên truyền là một nam sinh đeo kính, đã lùn lại mập, đầu tròn tròn, chỉ biết cắm cúi làm bài.
Dương Thuần Tử cầm hộp phấn đi tới cạnh cô, “Chúng ta bắt đầu trước đi.”
Giọng Dương Thuần Tử rất điềm đạm, tinh tế nghe rất thoải mái.
Đinh Tiễn gật đầu, đi đến cạnh cô ấy cầm một cục phấn lên, “Mình vẽ bên này trước, có phác họa tổng thể không?”
“Không có, không kịp nữa rồi, cậu tự phát huy đi, cậu vẽ trước nhé, mình đi tìm mấy câu slogan tinh thần thể thao để chép đây.” Dương Thuần Tử nói, rồi tiện tay cầm bút trên bàn Chu Tư Việt.
Đinh Tiễn không nhịn được bảo: “Cậu lấy của mình đi, cậu ta không thích người khác động vào đồ mình đâu.”
Bỗng Dương Thuần Tử ngẩng đầu nhìn cô, một giây, rồi lại cúi đầu: “Tớ không sao.”
“Ờ.”