Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn H.K
- Có chuyện đó sao?
Dương Triết đập bàn tức giận quát lớn.
- Dạ, nếu như chúng tôi không tới kịp thì Lâm tiểu thư đã...
Đám người mặc đồ đen ngập ngừng nói.
- Mấy người phải điều tra xem kẻ nào đứng sau việc này, nếu tìm được kẻ đó thì hãy dọn dẹp ngay, tôi không muốn tiếp tục bị đâm sau lưng. Mấy người hiểu chứ?
- Dạ hiểu.
- Tốt, đi ra ngoài đi.
Đám người đó cúi đầu rồi rời khỏi phòng.
Dương Triết ngồi xuống ghế hơi ngả người về phía sau, mắt khẽ nhắm lại nghỉ ngơi. Hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh phải đau đầu rồi.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơ thì điện thoại reo lên, anh khẽ mở mắt vươn tay lấy chiếc điện thoại đang nằm trên bàn.
- Alo, bà nội.
- .........
- Ngày mai sao nội? Có gấp quá không, con còn có nhiều việc chưa giải quyết xong.
- ........
- Dạ con hiểu, con chào nội.
Anh liền cúp máy, xoay nhẹ ghế lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt đầy vẻ suy tư.
Tại biệt thự Lâm Gia
Cô ngồi trên sân thượng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh và hít bầu không khí trong lành.
Cô vẫn luôn tự hỏi mình rằng việc cô đang làm là đúng hay sai, lừa rối bà chủ tịch, mạo nhận thân phận của người khác. Liệu cô có bị quả báo hay không? Trong lòng cô bây giờ đang rất hoang mang, cô cần một lời khuyên, nhưng ai sẽ nghe cô nói đây?
Đang dằn vặt bản thân đột nhiên điện thoại reo làm cô giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ.
- Alo.
- .......
- Dạ bà chủ tịch, là con Tuệ...Hy đây.
Cô phải gồng mình lắm mới nói được ra hai từ Tuệ Hy.
- .........
- Là ngày mai? Nhưng...mà....con, con chưa chuẩn bị tinh thần.
- .......
- Dạ, con đã hiểu.
Cô cúp máy mà khuôn mặt buồn, trong lòng lo lắng không yên. Vậy là cô không còn đường lui nữa rồi.
" Mẹ ơi, nếu như mẹ nghe được lời của con nói. Thì con xin mẹ hãy tha thứ cho những việc mà con đang làm và xin mẹ hãy bảo vệ con "
Sáng hôm sau
Ba của cô vẫn như mọi ngày, ngồi thong thả đọc báo uống trà.
- Chào ông Lâm.
Đột nhiên bà chủ tịch bước vào đi theo sau là hai vệ sĩ lực lưỡng.
- Bà....bà chủ tịch, tại sao bà lại đến đây?
Ba cô để tờ báo xuống vội vàng đứng dậy nói.
- Tôi không thể ngồi sao?
- À mờ bà ngồi.
Bà chủ tịch ngồi xuống ghế rồi ngắm nhìn xung quanh phòng khách xong khẽ gật đầu ừng ý
- Hôm nay bà chủ tịch tới đây là vì?
- Tuệ Hy không nói gì cho ông biết sao?
- Nói chuyện gì? Tôi thật không biết?
- Hôm qua Tuệ Hy có đến tìm tôi, con bé đã đồng ý lấy cháu trai của tôi nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Là phải cứu lấy công ty của ông và tôi đã đồng ý. Đây là tấm chi phiếu đủ để ông vực dậy được công ty của mình.
Bà chủ tịch rút tờ chi phiếu từ trong túi xách ra để lên bàn.
- Ông có một cô con gái rất thông minh và hiểu chuyện, con bé sẵn sàng làm mọi chuyện để giúp ông. Chắc ông phải thương con bé lắm.
- Bà chủ tịch đã tới rồi ạ, con xin lỗi vì đã xuống muộn.
Ba cô vừa định nói gì đó thì đúng lúc cô bước xuống cầu thang ngắt lời ba mình.
- Tuệ Hy con xuống rồi sao? Mà chân của con....?
Bà chủ tịch hơi bất ngờ khi thấy chân của cô được quấn băng màu trắng.
- Dạ không sao, tại con hậu đậu nên ngã bong gân, vài tuần là khỏi thôi.
- Con phải chú ý chứ.
- Dạ con sẽ rút kinh nghiệm, chú ý hơn
- Được rồi chúng ta mau đi thôi.
- Bà chủ tịch ra ngoài xe trước đi ạ, con muốn nói chuyện riêng với ba con.
- Được thôi ta ra ngoài đợi con.
Bà chủu tịch nói xong đi ra ngoài, giờ chỉ còn cô và ba của mình.
- Tuệ Hy con đã suy nghĩ kỹ và đồng ý giúp ba hả? Cảm ơn con, ba thật sự cảm ơn con.
Ba cô rất xúc động định ôm lấy cô nhưng cô dơ tay ra hiệu dừng lại.
- Ba hãy nhìn con đi, xem rốt cuộc con là ai.
Cô kìm nén nước mắt đến mức đôi mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào người ba trước mặt mình.
- Tuệ...Nghi
Khi nhìn thẳng vào mắt cô ông ấy như hiểu ra chuyện gì liền ấp úng nói.
- Giờ ba mới nhận ra? Đúng con là Tuệ Nghi chứ không phải Tuệ Hy.
- Nhưng....tại sao?
- Ý ba muốn hỏi là tại sao con đóng giả làm Tuệ Hy phải không? Đơn giản vì con không muốn nhìn ba đau buồn, con không muốn nhìn công sức cả đời của ba gây dựng lại bị sụp đổ. Lâm thị chính là tuổi trẻ của ba và cũng là niềm hy vọng của mẹ. Con sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ nó, bảo vệ gia đình của mình. Mặc dù suốt 18 năm qua con chưa từng được biết cảm giác của một gia đình là như thế nào.
Cô lau vội dòng nước mắt và quay lưng bỏ đi.
- Khoan đã Tuệ Nghi, ba....
- Ba đừng gọi con là Tuệ Nghi nữa, Tuệ Nghi đã chết rồi, chết từ khi vừa sinh ra, chết từ lúc bị ba phủ nhận sự tồn tại.