Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói xong, Bạch Ngọc Khiết đi đến phía trước: "Tôi sẽ chọn cho cô một bộ".
Cúi đầu thuận theo, đi theo phía sau Bạch Ngọc Khiết, con mắt An Mộc tối đen, tròn xoe đảo quanh.
Bạch Ngọc Khiết nói người này, chính là nhân vật thần bí gì đó?
Cái đầu nhỏ ngó xung quanh, cũng không thấy được khuôn mặt tươi tắn nào, nhưng khi quét qua đầu tóc ở bên ban công, trông thấy người đàn ông kia.
Người đàn ông tà tà dựa vào cửa sổ, hai chân thon dài chồng lên nhau một cách tao nhã, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi đong đưa, màu sắc của ly rượu vang đỏ đẹp lạ thường, cùng với ngón tay trắng nõn của anh, hình thành tỷ lệ, kết cấu ra một bức tranh thị giác.
Động tác của anh không nhanh không chậm, hạ ánh sáng, môi uống rượu vang đỏ, vẻ đẹp tà mị, toàn thân toát ra khí chất cao cao tại thượng không kiềm chế được cuồng ngạo.
Khi An Mộc nhìn qua, anh híp đôi mắt lại, lấy ra hoa đào tháng tư, tản ra lạnh luungf mê người.
An Mộc cảm thấy rằng, ngực đang căng thẳng.
Tiếp theo, liền nhìn thấy khóe miệng của đối phương gợi ra nụ cười xấu xa, nâng ly với An Mộc.
Yêu nghiệt!
Không có việc gì người đó nhìn để làm gì?
An Mộc đối với người đàn ông khí thế mạnh mẽ này, còn có địch ý.
Không muốn ở trước mặt anh yếu thế, ngay sau đó cô trừng to đôi mắt, một tay làm ra động tác khóa kéo trên miệng, một tay kia thu thành nắm đấm khoa tay múa chân.
Ẩn ý: Người kia, dám nói gì ra ngoài, coi chừng nắm đấm của ta.
"An Mộc, cô đang nhìn cái gì".
Đột nhiên, giọng nói của Bạch Ngọc Khiết truyền đến.
Nghe được âm thanh của cô ta, toàn thân An Mộc cứng đờ.
Bất quá khoảng thời gian không giờ lẻ một giây, vẻ mặt kiêu ngạo của An Mộc kia trong nháy mắt biến mất, bản lĩnh trừng con mắt thật to trông hung ác trong nháy mắt liền biến thành đáng thương như vậy.
Nắm tay thành quyền, bàn tay nắm chặt mái tóc chính mình xõa ra.
Xoay quá mức, sợ hãi mở miệng: "Bạch tiểu thư, anh Tử Khiêm, có phải hay không, lại có tình mới?".
Nhắc tới cái này, Bạch Ngọc Khiết nhất thời phiền muộn trong lòng, cô phất phất tay, miệng mím lại: "Đương nhiên không phải, cô đang nghĩ cái gì đó? Nhanh lên một chút, thời gian không có".
"Tốt". An Mộc ngoan ngoãn cúi đầu, khóe mắt liếc người đàn ông một cái, nhưng chỉ thấy nụ cười giễu cọt từ miệng anh.
* * *
Lầu hai.
An Mộc vừa mới lên lầu, một Bạch Ngọc Khiết dịu dàng nền nã ở lầu một liền biến mất, lộ rõ bộ mặt xấu xa.
Cô quay đầu lại, hung dữ nhìn An Mộc: "Người quái dị, cô cũng thật không biết xấu hổ! Anh Tử Khiêm sớm nói, nếu không ba mẹ cô trước khi chết khóc cầu xin anh đính ước với cô, anh ấy đã sớm quăng cô rồi! Anh ấy căn bản là không thương cô, cho dù các người có thể thuận lợi kết hôn, cô cũng sẽ không hạnh phúc! Tôi khuyên cô, vẫn nên thức thời một chút, chủ động hủy hôn!".
Khóc cầu xin?
An Mộc nghe nói như thế, liếc nhìn, nhắc tới ba mẹ, trong lòng một cỗ bực tức toát ra.
Nếu như ba mẹ còn đây, cô như thế nào vì xí nghiệp An thị, liền tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ăn nhờ ở đậu?
An thị là một tay ba sáng lập, hiện giờ lại bị Phong gia nắm trong tay!
Phong Tử Khiêm rõ ràng ghét bỏ chính mình, nhưng phải cùng chính mình kết hôn như cũ, không phải là vì có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy An thị?
Nhưng hết lần này đến lần khác, hiện tại cô không có khả năng đoạt lại cũng như bảo vệ An thị.
Chỉ có thể giả bộ ngu ngốc, phòng ngừa Phong gia tức nước vỡ bờ, xí nghiệp An thị bị hủy.
An Mộc nắm tay, âm thầm động viên chính mình: Một ngày nào đó, tôi sẽ đem An thị cướp về!
Bạch Ngọc Khiết bị ánh mắt sắc bén của cô, lại càng hoảng sợ.
Trước mặt người này, thật là không có khí chất, yêu Phong Tử Khiêm đến mức không có lòng tự tôn sao?
Bạch Ngọc Khiết lấy lại bình tĩnh, lại nhìn thấy, An Mộc đã trở lại bộ dạng thờ thẫn lúc trước.
Cô không hiểu nhẹ nhàng thở phào ra, vừa rồi nhất định là nhìn lầm rồi.