Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Di gần như bị anh bế lên giường. Nhưng cô vẫn còn chút lý trí, ép chặt các góc chăn, buộc mình phải đứng yên tại chỗ.
Có thể là do lực tác động quá lớn nên Chu Thuật Lẫm hôn cô rất dữ dội, cô gần như không chống đỡ nổi.
Những lời vừa rồi của cô đã chạm thẳng đến trái tim anh.
Chu Thuật Lẫm hơi buông đầu lưỡi của cô ra, giọng khàn khàn nói: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Anh muốn nghe câu nào?
Thẩm Di còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên lóe lên một màu đỏ, cô hạ tầm mắt, suýt nữa đã bất tỉnh nhân sự.
Trong đầu cô ù đi, cảnh tượng này rất quen thuộc, cô nhớ rõ trước đó không lâu cô cũng lo lắng không biết anh có mất máu mà chết không!
Thẩm Di hít sâu một hơi, rời khỏi người anh, cuống quít bấm chuông.
Đúng là điên rồi.
Trước khi y tá đi vào cô đã chạy vào nhà vệ sinh. Vừa là chỉnh đốn lại bản thân, vừa là ngại đối mặt với người khác. Về chuyện vì sao vết thương vừa được xử lý xong lại trở nên như vậy… cứ để anh tự giải quyết đi.
Chờ người đi rồi, cô mới từ từ bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Vẻ mặt của Chu Thuật Lẫm vẫn bình tĩnh, anh ngồi tựa vào đầu giường, nhìn cô: “Lau khô chưa?”
Anh có ẩn ý.
Thẩm Di nghiến răng, vết ửng đỏ trên gò má kéo dài tới tận mang tai.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đuối lý.
Tình hình hỗn loạn bên ngoài cũng dần dần lắng xuống.
Dì Đồng mang đồ ăn tới, chủ yếu là canh có tác dụng bổ huyết và bồi bổ cơ thể.
Thẩm Di lo lắng nói: “Gần đây anh thường xuyên bị thương, chắc là em phải vào chùa bái lạy xin cho anh một lá bùa bình an mới được.”
Chu Thuật Lẫm không xem trọng chuyện này. Nhưng Thẩm Di cảm thấy cần thiết. Anh vừa cắt chỉ vết thương đợt trước lại gặp phải vụ tai nạn xe hơi này.
Chu Thuật Lẫm phải nhập viện nên tất nhiên cô cũng không về nhà, ở lại đây chăm sóc anh.
Trải qua thời gian chờ đợi không rõ tình hình và vết thương vừa rồi, Thẩm Di vẫn chưa hết kinh hãi. Trước khi có thể nhìn thấy anh, cô ở bên ngoài nghe bọn họ nói với nhau rằng vừa cứu nạn nhân nào đó thất bại, nói ở đâu cần cấp cứu khẩn cấp, thấy các nhân viên y tế bận rộn lo lắng chỉ ước gì có thể phân thân, trên lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi lạnh. Mỗi một thông báo không hay dường như đã đâm thẳng vào tim cô, khiến cô càng thêm lo lắng.
Thẩm Di bưng chiếc bát sứ trắng đựng canh lên: “Bọn họ biết chuyện anh bị tai nạn xe không?”
Chu Thuật Lẫm nhìn động tác của cô: “Chắc là đã nghe thấy rồi.”
Thẩm Di rũ mi xuống, bỗng nhiên hỏi: “Liệu còn có lần sau không?”
Tài xế bị thương nặng, còn anh chỉ bị thương nhẹ. Nhưng tất nhiên điều mà bọn họ muốn còn nhiều hơn thế này nữa. Cô lo lắng, nếu lần này không đạt được mục đích thì liệu bọn họ có ra tay lần nữa không.
Điều quan trọng là có thể may mắn một lần, nhưng không thể bảo đảm rằng lần sau vẫn an toàn.
Lông mày của cô khẽ nhíu lại.
Chu Thuật Lẫm đưa tay vuốt v e sống lưng cô, giống như một chỗ dựa vững chắc chống đỡ cô: “Anh sẽ có chuẩn bị, em đừng lo lắng.”
Cô nhẹ nhàng bưng canh tới trước mặt anh, miễn cưỡng nhếch môi: “Ừ.”
Canh này là canh bổ dưỡng, cô nhìn anh uống hết cả bát canh. Sau khi anh uống hết hai bát, cô lại nhìn chằm chằm vào nửa bát còn lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Chu Thuật Lẫm bất đắc dĩ nhéo nhéo ấn đường, nhưng cô không hề châm chước.
Sau khi bưng bát trống đi, dì Đồng đứng nhìn đã lâu cười híp mắt trêu chọc: “Cậu chủ chịu nghe lời cô đấy chứ. Nếu là trước kia thì nhiều nhất chỉ uống hai ngụm cho tôi vừa lòng thôi.”
Bà ấy không thuyết phục hay can thiệp được, chỉ có thể bất đắc dĩ lấy đi phần còn lại.
Nhưng sau khi kết hôn anh lại khác.
Chu Thuật Lẫm bình tĩnh tiếp nhận lời trêu chọc của bà ấy.
Thẩm Di khẽ chớp mắt, vô thức liếc anh một cái. Tựa như muốn nói anh cũng không chịu nghe lời cô nhiều thế đâu… ví dụ như, đôi khi cô la hét muốn ngừng lại.
Dì Đồng dọn dẹp xong thì về trước, lát nữa sẽ quay lại đưa đồ.
Thẩm Di không đi, cô chậm rãi làm việc, hết vắt khăn mặt lại đưa cho anh một miếng trái cây, thoạt nhìn như có chuyện muốn nói. Chu Thuật Lẫm điềm tĩnh quan sát, không vạch trần mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Lần này anh bị thương, cấp dưới cũng rất hỗn loạn. Hiện tại còn đang là thời điểm mấu chốt nên chắc chắn sẽ không thể nghỉ ngơi quá lâu, sau khi bình phục được một chút thì phải quay về giải quyết đại thể.
Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Di bèn lấy iPad ra vẽ bản thiết kế.
Chu Thuật Lẫm rất thích chiếc cà vạt lần trước cô tặng cho anh, cô thấy anh thường xuyên đeo nó đi rêu rao khắp nơi. Bây giờ cô lại có nguồn cảm hứng mới, muốn thiết kế một cái khác.
Có kinh nghiệm lần trước nên lần này cũng không khó thực hiện.
Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, để chiếc iPad tựa vào chăn mà anh đang đắp, Chu Thuật Lẫm thì nhìn cô vẽ.
“Cảm hứng là gì?”
“Những ngọn núi xanh.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười, không có bất cứ ý kiến gì.
Mà điện thoại của anh cũng vang lên liên tục, kéo dài cả một hai tiếng đồng hồ, đủ để cho thấy anh bận rộn đến mức nào.
Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, phải để cho miệng vết thương có thời gian lành lại, nhưng đã qua mười một giờ rồi mà điện thoại của anh vẫn còn đổ chuông. Dù hôm nay anh vừa trải qua tai nạn xe nghiêm trọng thì vẫn không được nghỉ ngơi.
Thẩm Di chờ anh đến nỗi nằm gục luôn bên giường. Nói xong một cuộc điện thoại, Chu Thuật Lẫm cất di động đi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, chợt nghĩ đến chuyện hôm nay cô có chuyện muốn nói nhưng vẫn chưa nói với anh.
Anh đưa tay vuốt v e cánh môi cô, sức lực không nhẹ cũng không nặng, ánh mắt hơi sâu thẳm.
Anh muốn bế cô lên phần giường bên cạnh để nằm ngủ, nhưng đáng tiếc là bây giờ anh không thể làm được, đành phải đánh thức cô dậy.
Thẩm Di mơ màng tỉnh lại, liếc nhìn anh, vô thức đưa tay ôm anh.
Chu Thuật Lẫm hơi nhếch môi, để cô ôm lấy mình, trái tim vốn đang lạnh lùng vì vừa xử lý công việc lại bị cô làm cho mềm nhũn.
Anh hôn cô, dỗ dành: “Ngoan, qua phần giường bên kia ngủ nào.”
Giường bệnh chật hẹp, một chiếc giường không đủ chỗ cho hai người nằm. Chu Thuật Lẫm đã ý thức được tai hại lớn nhất của việc nằm viện.
“Anh cũng đi ngủ chứ?”
“Anh xử lý thêm vài tài liệu nữa.”
Thẩm Di cọ vào vai anh, cũng không biết đã tỉnh ngủ hay chưa, đột nhiên nói: “Chu Thuật Lẫm, chúng ta công khai được không?”
Anh khựng lại, nhếch môi: “Gì cơ?”
“Mọi người đều rất tò mò về nửa kia của em. Em giới thiệu anh với mọi người được không?” Cô ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt trong trẻo.
Chu Thuật Lẫm cũng biết chuyện này, mấy ngày hôm trước anh còn đề cập đến chuyện ‘anh rể’, còn đòi danh phận với cô.
Anh cử động yết hầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, lại giơ tay vuốt v e nhẹ nhàng: “Sao đột nhiên em lại muốn công khai?”
Thẩm Di hơi khựng lại, cúi đầu, ngón tay trắng xanh vân vê góc áo của anh: “Em chỉ muốn đối xử tốt với anh một chút. Bọn họ thế nào… không quan trọng, anh còn có em mà.”
Thứ mà anh thiếu thốn cô sẽ bù đắp cho anh, như vậy cho dù cả thế giới đều phụ anh thì anh cũng không cần quan tâm đ ến.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm tối tăm như màn đêm.
Hôm nay hình như cô cứ liên tục đưa rương kho báu cho anh, sau khi anh mở rương kho báu ra thì niềm vui bất ngờ càng lúc càng lớn.
Lúc trước anh quả thực đang suy nghĩ đến chuyện này, cũng nhận ra được sự chần chừ của cô, nhưng anh không ngờ rằng sẽ có một ngày đột ngột có bước ngoặt.
Thẩm Di vốn tưởng rằng anh muốn, lại không ngờ sau khi nghe xong anh chỉ nhếch môi nói: “Không vội, Di Di.”
Thẩm Di sợ anh cảm thấy khó xử, bèn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Nhưng em muốn giới thiệu anh mà.”
Chu Thuật Lẫm vuốt v e tay cô, cười nói: “Anh biết, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp rồi báo lại với em, được không?”
Thẩm Di không biết chuyện này thì còn cần thời điểm thích hợp gì, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của anh, gật đầu: “Được. Nhưng anh phải biết là em rất sẵn lòng.”
“Ừm, anh biết.” Chu Thuật Lẫm khàn giọng nói, lồ ng ngực có cảm giác căng đầy, nắm chặt tay cô.
Hôm nay anh kể rất nhiều chuyện, mặc dù là chuyện đời trước nhưng Thẩm Di cũng không khó tìm hiểu được quá khứ của anh từ trong đó. Bảy năm trước mẹ anh qua đời, bố lại không yêu thương anh, cho nên đã dứt khoát đưa anh ra nước ngoài.
Cô cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Vậy là anh vẫn luôn sống một mình sao?”
Anh xa vời như ánh trăng, nhưng lại lẻ loi cô độc. Vừa nghĩ như vậy là hốc mắt của cô lại nóng lên.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn mu bàn tay mềm mại của cô đang được mình vuốt v e. Anh cũng không nói anh không hề lẻ loi như cô nghĩ. Bảy năm trước anh đã gặp cô, từ đó về sau anh cũng không còn một mình nữa.
Anh bảo cô đi ngủ, nhưng cô không chịu đi. Vừa rồi cô nằm sấp xuống ngủ nên quần áo có hơi lộn xộn, Chu Thuật Lẫm ngước mắt lên, ánh mắt thoáng dừng lại, cuối cùng không nhịn được ôm lấy cô, áp môi mình vào môi cô.
Bình thường ở nhà hai người rất hay thân mật, dừng ở mức độ này đã được coi là hạn chế rồi. Nếu là bình thường, anh làm sao có thể “đứng đắn” như vậy được?
Bởi vì ban ngày đã làm miệng vết thương của anh chảy máu nên Thẩm Di muốn lùi về sau: “Không được, anh đang bị thương đấy.”
Nhưng cổ tay của cô đã bị anh siết chặt, anh nhìn cô, giọng khàn khàn: “Anh sẽ kiểm soát độ mạnh yếu, sẽ không ảnh hưởng đến vết thương.”
Lời này đâu được mấy phần là thật, anh có thể kiểm soát được cường độ mạnh yếu sao? Vẫn chưa chắc.
Anh hôn lên vành tai cô, yết hầu nhô cao khẽ lăn một vòng, trầm giọng nói: “Sờ một lát nhé.”
Trái tim cô nháy mắt như bị bóp chặt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, không biết tại sao anh lại ngày càng thẳng thắn như vậy. Ngặt nỗi cô không tránh được, anh đang bị thương nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế cô. Bàn tay của anh không bị thương gì, giống như một chú cá chạch luồn lách vào quần áo cô.
Lưng cô hơi căng lên rồi lại từ từ mềm nhũn dưới nụ hôn của anh.
Cái gì mà bị thương cần phải tiết chế chứ…. làm gì có chuyện đó.
Tay anh khẽ véo cô, khiến cô không khỏi phát ra một tiếng rên khe khẽ, hô hấp hết sâu lại nông, hết nông lại sâu, cuối cùng cô không nhịn được nghiến răng nói: “Chu Thuật Lẫm! Anh đang có rất nhiều vết thương, anh dưỡng thương cho lành đã!”
Trong giọng nói xen lẫn hơi th ở dốc.
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, cúi đầu cười nói: “Không phải Di Di tới đây chăm sóc anh sao?”
“——”
Hai chữ ‘chăm sóc’ này qua miệng anh chẳng hiểu sao đã thay đổi mùi vị.
Thẩm Di hoàn toàn không trốn được, bàn tay càng lúc càng siết chặt vạt áo của anh.
Nhưng anh thì lại ngồi rất bình tĩnh, quần áo không hề bừa bộn, vẫn mặc chỉnh tề.
Đầu ngón tay đột nhiên trở nên trắng bệch, hơi th ở dốc cũng ngưng lại.
Mờ mịt mê man.
Thẩm Di vừa muốn nói gì đó, anh lại ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, bất đắc dĩ thở dài: “Bị thương, còn có chút ảnh hưởng, anh hết sức rồi, Di Di.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Di trợn tròn.
Những lời vừa định nói ra khỏi miệng đã bị chặn lại.
Chưa từng thấy ai chiếm hời của người ra mà còn ‘than thân trách phận’ nữa.
Sao nửa tiếng trước anh không nói vậy đi?
Ảnh hưởng gì? Nếu đổi lại là lúc trước thì đây chỉ mới là sự khởi đầu thôi, đúng không?
Cô cắn môi, điều chỉnh lại góc tựa lưng cho anh, lại tắt đèn cho anh.
—— Nghỉ ngơi, đi ngủ.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô không hề dừng lại mà đi sang chiếc giường nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhưng Chu Thuật Lẫm lại không thể ngủ được. Nghe thấy tiếng thở dài và đều đặn từ bên kia, anh mới lấy lại sự chú ý. Những lời cô nói hôm nay cũng như sự lo lắng và không nỡ của cô cứ lởn vởn trong đầu anh.
Trước đây anh chưa từng nghĩ nhiều, chỉ quyết tâm muốn thực hiện kế hoạch của mình, nhưng bây giờ anh đột nhiên dừng bước, nhìn lại con đường mình đã đi.
Lại liên tưởng đến chuyện ngày hôm nay, liên tưởng đến khoảng thời gian này đã khó khăn đến mức nào —— không được Chu Phục Niên thiên vị nên mọi việc trong công ty đều bị phong tỏa khắp nơi.
Hôm nay nhắc đến Chu Phục Niên với cô, giờ phút này Chu Thuật Lẫm cũng không khỏi nghĩ đến ——tham vọng của anh hiện tại liệu có giống như Chu Phục Niên năm đó không? Liệu anh có bị cắn trả như Chu Phục Niên không?
Suy nghĩ này đột nhiên nảy ra khiến anh không khỏi kinh ngạc.
Yết hầu anh lăn tròn, trong ánh trăng nhạt nhòa, anh quay đầu nhìn cô.
……
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, di động của Chu Thuật Lẫm đã bắt đầu đổ chuông. Công việc bận rộn đến mức không cho phép anh được thở hắt lấy một hơi.
Cuối cùng Chu Phục Niên cũng xuất hiện với lời hỏi thăm muộn màng, hỏi thăm về vết thương của anh cũng như tình hình của anh hiện tại.
Chu Thuật Lẫm trả lời từng câu một, giọng điệu không hề có cảm xúc, không giống như cha con mà ngược lại giống cấp trên cấp dưới hơn.
Sau khi dừng lại một chút, giọng nói có chút uy nghiêm của Chu Phục Niên lại vang lên: “Bố cũng đã nhận được một ít tin tức về vụ tai nạn lần này, là do bọn họ quá hồ đồ —— Bố đã cách chức bọn họ, sau này bọn họ cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của công ty nữa.”
Đều là những nhân vật kỳ cựu của Chu thị, lần này ông ấy lại đưa ra quyết định sa thải nhanh chóng và kiên quyết như thế cũng đã xem như tốt rồi.
Chu Thuật Lẫm từ chối cho ý kiến. Trò chuyện xong chút việc chính, trước khi cúp điện thoại, anh đột nhiên hỏi: “Nếu được lựa chọn, bố sẽ chọn cậu ta hay là con?”
Bên kia đầu dây im lặng một hồi lâu.
Đây là một vấn đề rất nhạy cảm, Chu Phục Niên cũng không ngờ anh sẽ hỏi thẳng như vậy.
Sau một lúc lâu, ông ấy thấp giọng nói: “Hai đứa đều là con của bố, bố đương nhiên hi vọng các con đều có thể tiếp quản tập đoàn, nhưng vẫn phải xem trong hai đứa ai là người có năng lực hơn, như thế dù có giao lại tập đoàn thì bố cũng có thể yên tâm.”
Chu Thuật Lẫm lạnh lùng giật giật khóe miệng, giọng nói vẫn không thay đổi: “Được, con hiểu rồi.”
Sau đó anh cúp máy.
Giọng nói của anh dường như vẫn luôn bình tĩnh, nhưng anh không còn là một đứa trẻ vô tri nữa. Đối với một người đã bước đi một mình trong khoảng thời gian dài như anh, lần đầu tiên trong đời anh lại có suy nghĩ muốn thay đổi con đường đang đi vì một người khác.
Thẩm Di mang thuốc của anh vào, thấy anh lại nhận điện thoại thì có chút lo lắng khuyên nhủ: “Anh vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nhìn trận chiến từ hôm qua đến bây giờ, anh đâu chỉ là không có thời gian nghỉ ngơi cần thiết cho một bệnh nhân, dù là ngày bình thường anh cũng không nghỉ ngơi ít như thế. Anh có quá nhiều việc phải làm, cũng rất bận rộn.
Chu Thuật Lẫm vuốt v e mặt lưng điện thoại, bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô: “Nếu như anh trở nên trắng tay thì có thể dựa vào cô Vân không nhỉ?”
Dưới ánh mắt của anh, trái tim Thẩm Di như đập hụt mất một nhịp, vô thức hỏi: “Gì cơ?”
“Anh đang suy nghĩ về những gì em nói hôm qua.” Giọng anh trầm tĩnh, không nghe ra là đang nói chuyện lớn gì, “Nếu như anh mất hết tất cả thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Di im lặng giây lát, âm thầm nhẩm qua tài sản hiện có của mình.
Một lát sau, cô nói: “Chu Thuật Lẫm, em không nghèo, tiền bản quyền cũng không thấp. Nếu thật sự không được nữa thì vẫn còn tiền bản quyền cuốn sách em đang viết. Hơn nữa, sau này em vẫn có thể viết thêm nhiều truyện mới.”
Chu Thuật Lẫm lẳng lặng nhìn cô, khẽ nhướng mày, đợi cô nói hết.
“Chỉ cần không chơi xe mấy nghìn vạn trở lên hay thậm chí là chơi nhiều xe gì đó thì em có thể nuôi được anh.” Giọng cô nhẹ nhàng, tự tin.
Chu Thuật Lẫm rất bất ngờ trước câu trả lời của cô, cổ họng anh ngứa ngáy, quay đầu ho khan. Anh dùng nắm tay che miệng lại, ho hơi mạnh.
Thẩm Di vội vàng rót cho anh một ly nước ấm.
Nụ cười làm rung cả l ồng ngực anh, kéo dài không dứt.
Chu Thuật Lẫm không nhận ly nước kia mà kéo cô lại gần, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Di Di của chúng ta sao lại tốt bụng thế nhỉ.”
Thẩm Di nói với anh: “Chúng ta là vợ chồng mà. Không thể chỉ dựa vào một mình anh được. Anh yên tâm.”
Cô vẫn bảo vệ và che chở cho anh giống như hôm qua. Những gì cô nói hôm qua cũng không phải là giả dối.
Khóe môi Chu Thuật Lẫm tràn ra tiếng thở dài, thoạt nhìn rất hạnh phúc, anh nhếch môi nói: “Được, chắc là cũng bị thương đến dạ dày rồi, chỉ thích hợp ăn đồ mềm thôi*.”
(*ý của anh Lẫm là bị thương xong tâm hồn cũng yếu đuối, chỉ thích nghe lời ngọt ngào thôi ^^)
Nghe vậy, Thẩm Di vừa định cho anh một số lời khuyên, an ủi anh —— dù sao thì anh cũng mới rớt từ trên cao xuống, có rất nhiều người không thể chấp nhận được sự chênh lệch này.
Không ngờ ngay sau đó lại nghe anh thoải mái nói:
“Có điều, cho dù có buông tay thì anh vẫn còn một số tài sản, cộng lại chắc cũng khoảng hơn một tỷ. Bao nhiêu năm qua cũng không phải anh làm không công.”
Chưa kể, ngoài Chu thị ra thì anh cũng có không ít tài sản riêng của mình.
Thẩm Di: “….”
Lời an ủi đành cho chó ăn vậy.
Khóe môi Chu Thuật Lẫm khẽ cong lên, ngón tay thon dài vòng quanh eo cô, gõ nhẹ.
Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ lo là mình sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó của Chu Phục Niên, cho nên đã đột ngột đưa ra một quyết định khác.
Anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, vừa hôn cô vừa thấp giọng thì thầm, giống như mưa bụi ở Giang Nam, nhẹ nhàng tí tách, thấm đẫm trái tim:
“Cũng có thể bắn pháo hoa khắp Bắc Thành cho em.”