Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Thuật Lẫm thuận tay nới lỏng cà vạt, thoát khỏi khu bình luận sôi nổi trên Weibo, tùy ý trả lời: [Có vấn đề gì không?]
Khí chất cao quý phóng khoáng của người đàn ông khó mà che giấu.
Thẩm Di vừa ăn vừa chống cằm nhìn anh.
Lục Khởi lè lưỡi: [Đây còn là đại thiếu gia nhà họ Chu đã độc thân ba mươi năm của chúng ta không thế?]
—— Anh đã khôi phục lại thân phận hợp pháp. Xếp theo thứ tự lớn nhỏ thì có thể sửa lại cách gọi.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ, không so đo.
Điện thoại của anh bị Thẩm Di tịch thu. Cuối cùng cô không thể nhìn nổi nữa, đi tới giật lấy nó rồi giấu ra sau lưng, đối mặt với anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Đôi mắt cô sáng ngời như ánh nắng rực rỡ, mở miệng chỉ trích hành vi quá phô trương của anh trên mạng.
Người ở ngay trước mắt, không hôn mới là vấn đề.
Chu Thuật Lẫm cúi xuống mổ nhẹ lên cánh môi hồng hào của cô, ánh mắt tối lại: “Tuyên bố hoa đã có chủ.”
Có thể thấy anh đã muốn làm điều đó từ lâu rồi.
Cảm giác ẩm ướt nhớp nháp, cô tựa eo vào bàn, đưa tay kéo cà vạt của anh, chớp chớp mắt rồi hỏi một câu đầy ẩn ý: “Anh chụp bức ảnh đó từ lúc nào?”
Chụp rất đẹp.
Nhưng cô không biết mình đã bước vào phong cảnh của anh từ lúc nào.
Chu Thuật Lẫm cười khẽ, ánh mắt lười biếng và nhàn nhã. Anh nắm lấy tay cô, lấy lại điện thoại từ tay cô rồi mở khóa cho cô xem.
Trên màn hình, dưới một vài phần mềm là bức ảnh chụp bóng lưng cô lần trước ở bãi biển. Bóng hoàng hôn phác họa nên thân hình yêu kiều của cô.
—— Thực ra anh không chỉ có một bức ảnh đó.
Anh rũ mắt nhìn cô đang ngạc nhiên xem điện thoại của anh.
Ánh mắt Thẩm Di hơi lóe lên, nhìn thêm vài giây mà vẫn chưa hoàn hồn lại được. Còn anh thì cúi xuống hôn lên mắt cô, làm cho mi mắt cô run rẩy, ngứa ngáy lan tràn, vừa nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Người này đúng thực là một con sói lang ngoài lạnh trong nóng.
Một bức ảnh đã là gì, bốn ô vuông đã là gì? Anh có rất nhiều “của để dành”, vẫn chưa tung ra hết. Chỉ là nể mặt cô nên mới chỉ đăng một bức thôi.
Thẩm Di nhịn cười.
Sợ rằng bảo anh ghép đủ chín ô vuông thì anh cũng có thể ghép được ấy chứ.
Cô ấn tắt điện thoại của anh, đột nhiên tiến lên hôn môi anh.
Ánh sáng phác họa nên thân hình tuyệt đẹp dưới chiếc váy, giống hệt bức ảnh trên màn hình của anh.
Tiếng điện thoại va vào mặt bàn đột ngột vang lên.
Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cô, mặc cô làm càn, mặc cho chiếc áo sơ mi chỉnh tề bắt đầu nhăn nhúm.
Cơn bão trên mạng vẫn đang tiếp diễn, vài lời thản nhiên vừa rồi của anh đã gây ra một làn sóng lớn. Nhưng rõ ràng họ không còn quan tâm đ ến những xáo trộn đó nữa.
[Dựa vào đâu mà cô ấy là vợ của anh! Tôi không phục! Rõ ràng tôi đến trước anh rất lâu, tính theo thâm niên thì tôi mới là chính thất!]
[Một tên đàn ông thật trơ tráo:) Đời này tôi chưa từng gặp một tên đàn ông nào trơ tráo như vậy! Tôi không phục!! Chi Chi, tôi không phục TvT]
[Anh có biết vì mấy câu nói này của anh mà tối nay Chi Chi phải dỗ tôi bao lâu không? (bóp eo)]
[Không được, không phù hợp với thiết lập nhân vật, anh hãy thu hồi lại, nói lại!]
[Tôi… tôi… tôi xin lỗi chị em, tôi vô dụng quá, tôi đã lưu bức ảnh anh ấy chụp làm hình nền rồi (lau nước miếng)]
Chu Thuật Lẫm để mặc cho Thẩm Di bám vào người mình như dây leo, anh cắn m út môi cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Mấy ngày qua anh vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn. Đầu tiên là không gặp được người, sau đó vào núi cũng phải nhịn, phải đè nén. Đặc biệt là tối qua anh phải nhịn đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, cô tưởng anh đã đủ buông thả rồi, nhưng không hề biết rằng anh đã cố hết sức để hạ giọng xuống mức thấp nhất, rõ ràng là rất kiềm chế.
Mà những thứ đã kìm nén từ tối qua đó cũng bắt đầu được anh giải phóng. Bề ngoài trông vẫn bình tĩnh đứng trước cô, nhưng cúc áo sơ mi đã vội vàng mở ra hai cúc.
Hơi thở nóng bỏng đan xen, hơi thở của anh cũng ngày càng nặng nề. Công tử cao quý gì chứ? Rõ ràng chỉ là một thần dân dưới váy cô.
Ban đầu cư dân mạng còn điên cuồng làm mới, nhưng mãi không thấy Chu Thuật Lẫm trả lời mới nữa, dường như cũng nhận ra điều gì đó, bắt đầu nhảy nhót:
[Không phải chứ, người đâu rồi? Vừa nãy còn kiêu ngạo như thế mà?!]
[Có bao nhiêu người vừa được bạn bè thông báo đến xem đấy? Vừa nãy đã bỏ lỡ màn chim công khoe mẽ rồi!]
[Thậm chí còn chưa tổ chức đám cưới sao? Xin hỏi phải có thân thế gì mới có thể nhận được thiệp mời đám cưới của hai người?]
[Các bé đừng vội, Vân Chi Sơn hiện đang nằm ngủ bên cạnh tôi, không ở bên kia đâu!]
[Lầu trên, lại có thêm một tên điên nữa rồi đấy.]
Bài đăng trên Weibo của Thẩm Di vẫn đứng ở vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm. Trong thời gian ngắn mà độ hot tăng vọt.
Từ nãy đến giờ, thậm chí trong thời điểm cao trào khi Chu Thuật Lẫm trả lời, bài đăng trên Weibo này hoàn toàn ở trạng thái “bùng nổ”, thu hút vô số độc giả qua đường bình thường.
Nhưng đúng lúc họ xoa tay chuẩn bị vây xem thì lại không thấy gì nữa, thực sự khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Chu Thuật Lẫm dẫn dắt tay cô tháo cà vạt và cúc áo sơ mi của mình ra. Yết hầu anh khẽ lăn, không chút biểu cảm cầm ly rượu vang đỏ bên cạnh lên đưa cho cô uống một ngụm. Cô bị sặc đến mức choáng váng, hơi nghiêng đầu sang một bên.
Nhưng anh vẫn không buông tha cô, tùy ý hôn l3n cần cổ trắng ngần hơi ngẩng cao của cô.
Nhiệt độ tăng cao, bỏng rát.
Đầu ngón tay cô nắm chặt mép bàn.
Anh nắm lấy eo cô kéo cô vào lòng, khi cô gọi tên anh, anh bỗng thấy cảm thấy không được hài lòng. Chu Thuật Lẫm hơi nghiêng đầu: “Phải gọi là chồng chứ?”
Thẩm Di cắn môi, bị anh trêu chọc đến mức nuốt khan liên tục.
Dây áo của cô đã trượt xuống một bên, cà vạt của anh cũng đã được tháo ra. Chu Thuật Lẫm dùng cà vạt quấn vài vòng quanh cổ tay cô, cảm giác mềm mại như lụa.
Đôi mắt cô như được rửa sạch bằng sương mù, nụ hôn của anh quá mạnh mẽ, hai chân cô bắt đầu không nhịn được mà mềm nhũn.
Anh buông tay, không còn sự giam cầm của anh, chiếc cà vạt đó nhanh chóng tuột xuống.
Cô bị anh bế lên.
Điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
Là cuộc gọi từ phía Chu Phục Niên.
Chu Thuật Lẫm chỉ rũ mắt nhìn lướt qua, anh đã biết rõ cuộc gọi này là vì chuyện gì. Anh không thèm để ý, vẻ kiêu ngạo giữa đôi mày quá rõ ràng.
Đợi đã lâu, thứ anh chờ đợi chính là một người không còn bị ràng buộc.
Tiếng chuông bên cạnh như một sự vùng vẫy bất lực, trở thành một âm thanh phụ họa.
Thẩm Di thậm chí còn không thèm liếc nhìn.
Sau một hồi vùng vẫy bất lực, nó tự động ngắt.
May là cuối cùng đối phương cũng có chút ý tứ, tiếng chuông không còn vang lên lần thứ hai nữa, không gian trở lại vẻ yên tĩnh.
Chu Thuật Lẫm xoa xoa cánh môi cô, đôi mắt sâu thẳm như sương mù, như đang suy nghĩ hỏi một câu: “Thật sự không gọi sao?”
Thẩm Di cố gắng gỡ tay anh ra, nhưng rõ ràng anh vẫn đang chú ý đến việc bắt cô đổi cách gọi.
Cô nhíu mày không hài lòng, há miệng cắn vào đầu ngón tay anh.
Chân mày Chu Thuật Lẫm khẽ nhíu lại, khẽ khuấy động.
…
Cả thế giới đêm nay đều có thể thấy được khí thế rầm rộ này.
Chu Diệc Hành vào Weibo, ánh mắt có chút do dự.
Bài đăng trên Weibo của Thẩm Di nằm đầu trang chủ.
Anh ta khẽ nhíu mày.
Thực ra, Chu Diệc Hành chưa bao giờ thấy cô đối xử với ai bằng sự thiên vị rực rỡ và lộ liễu như vậy.
Nồng nhiệt và mãnh liệt, hơn nữa còn rất trắng trợn, hoàn toàn không giống với Thẩm Di cô.
Cô vốn không phải là người như vậy, tính cách cũng không phải như thế.
Nếu như trước đây mà nói với anh ta rằng Thẩm Di sẽ làm ra những chuyện như vậy, anh ta không cần suy nghĩ cũng đã thấy khinh thường. Càng không cần nghĩ đến việc cô sẽ công khai Chu Thuật Lẫm thế này.
Nhưng bây giờ, anh ta lại trơ mắt nhìn cô dâng tặng tất cả cho một người đàn ông khác.
Chu Thuật Lẫm đối xử với cô tốt đến mức nào?
Cô thích Chu Thuật Lẫm đến mức nào?
Đầu mày vô thức nhíu chặt.
Anh ta lại tiếp tục lướt xuống vài lần, ánh mắt mệt mỏi xem qua rồi ném điện thoại đi.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất vô vị.
Mà lúc này, cả nhà họ Chu đang náo loạn cả lên. Tần Tuyết chỉ muốn gặp Chu Phục Niên. Bây giờ Chu thị không còn cần ông ấy bận rộn nữa, ông ấy cũng không cần phải tìm cớ gì ở đây.
Bà ấy muốn đối chất trực tiếp. Hỏi rằng tại sao bà ấy lại từ chính thất biến thành tiểu tam. Rằng con của bà ấy tại sao lại từ con trai cả biến thành con trai thứ.
Tạ Thư Ngọc là ai, Chu Thuật Lẫm lại là ai.
Từng câu từng chữ được viết rõ ràng trong tin nhắn bà ấy gửi cho Chu Phục Niên.
Bà ấy cảm thấy mình đắm chìm trong tình yêu nhiều năm, chỉ có khoảnh khắc này mới thực sự bừng tỉnh.
Ba mươi năm qua, không ngờ bà ấy chỉ tỉnh táo đúng một lần này!
……
Trong phòng ngủ nhiệt độ vừa phải, Thẩm Di chỉ mặc một chiếc váy ngủ, rất dễ dàng lột ra.
Một vòng tròn đầy đặn nào đó được anh nâng trong lòng bàn tay, khiến chiếc váy ngủ màu trắng này càng trở nên mỏng manh hơn.
Bắp chân cô lơ lửng, mũi chân hơi căng ra, trông có vẻ đáng thương vô cùng.
Cô thấp giọng thương lượng với anh điều gì đó, nghe có vẻ rất dịu dàng. Nhưng giọng nói cuối cùng cũng vỡ vụn trong cổ họng.
Chu Thuật Lẫm cắn m út cô từng chút một, ánh mắt tối đen như mực.
Anh lặng lẽ nhìn cô cãi lý, cố gắng dây dưa, có cảm giác như đang ở trên thế cao.
Chai rượu vang đỏ để bên cạnh, cô khá thích mùi vị này. Anh đưa cho cô uống một ly, lại đưa cho cô thêm một ly nữa.
Dưới ánh đèn mờ ảo của cảnh đêm, anh nhìn thấy đôi má cô dần ửng hồng. Từ từ khiến cho hơi thở của người ta ngày càng gấp gáp.
Anh chỉ khẽ nhếch môi.
Bây giờ mọi người trên mạng đều đang tìm kiếm họ. Không biết tại sao sau khi ‘kích động’ người ta vào hot search rồi hai người họ lại biến mất.
Trong một đống thông tin, đột nhiên xuất hiện một câu hỏi đầy tỉnh táo:
[Bây giờ mới mấy giờ vậy? (Chống cằm)]
Chu Thuật Lẫm đưa tay vén gọn lọn tóc của cô ra sau tai, rũ mắt nhìn cô, từ từ k1ch thích sự ‘thèm ăn’ của người nào đó.
Tối nay anh dường như rất kiên nhẫn.
—— Quả nhiên là một thợ săn thành thục.
Cô bị anh làm cho có chút mơ mang, nức nở cắn vào vành tai anh.
Chu Thuật Lẫm gần như cùng lúc nghiến răng, nheo mắt nhìn cô.
“Em gọi lại lần nữa?” Anh dụ dỗ.
Thẩm Di do dự, trước lạ sau quen, cô cố gắng chống đỡ, nghiêng đầu gọi: “Chồng?”
Chu Thuật Lẫm bỗng cắn mạnh vào cánh môi cô, đầu lưỡi vói vào bên trong.