Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo ánh mắt của anh vô thức nhìn xuống dưới, dây thần kinh căng thẳng của Thẩm Di đột nhiên nhảy lên.
Nước trong hồ bơi tràn qua ngực, nước rất trong, cảnh dưới nước cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có thể thấy được dáng người yểu điệu, quyến rũ đang thư giãn và thoải mái.
Nói không quá thực ra cũng không hề quá, nhưng phải xem mức độ chấp nhận của đối phương. Ví dụ như Chu Thuật Lẫm, Thẩm Di cảm thấy mức độ chấp nhận của anh không cao.
Cô khẽ mím môi, cơ thể linh hoạt bơi dưới nước, tay bám vào thành hồ bơi.
Xung quanh ban đầu vốn rất náo nhiệt, tiếng hò hét, tiếng cười nói và tiếng nhạc hòa vào nhau, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không nghe rõ.
Vậy mà tiếng ồn ào này lại đột ngột dừng lại.
Có không ít người không giấu được sự tò mò, không biết tại sao hai cô không uống ly rượu giao bôi này nữa?
Và người đàn ông đột nhiên xuất hiện này chính là nguồn cơn của vấn đề.
Anh ngồi xổm bên hồ bơi, một tay bám vào đầu gối, một tay nắm chặt cổ tay cô.
Trên người anh không dính nước, bộ vest vẫn sạch sẽ gọn gàng như tuyết trên núi cao không thể vấy bẩn, không vướng bụi trần.
Nhưng động tác lại mạnh mẽ và sắc bén.
Rõ ràng là không thể bỏ qua sự tồn tại.
Chu Thuật Lẫm hơi nheo mắt lại, tạm thời kiềm chế sự sắc bén của mình, gác lại một số suy nghĩ, gõ nhẹ vào cổ tay trắng nõn thanh tú của cô với ý sâu xa.
—— Ở đây uống rượu giao bôi với ai?
Ánh mắt của người đàn ông không thể gọi là quá ôn hòa.
Cũng có thể vì anh vốn không phải là một người ôn hòa.
Thẩm Di nhìn ra suy nghĩ của anh, mặt đỏ ửng, khẽ quay mặt đi, cười trừ đặt ly rượu sang một bên.
Đúng là bá đạo. Cô thầm mắng trong lòng. Uống rượu giao bôi đùa thôi mà anh cũng không cho, cho dù chỉ là với cô bạn thân của cô.
Sự chiếm hữu của người đàn ông bất chấp lý lẽ.
—— Chuyện này, chỉ có thể làm với anh.
Đang còn vui vẻ thì đột nhiên bị cắt ngang, Chung Du quay đầu lại định trách cứ người cắt ngang, nhưng khi nhìn rõ người đó thì lập tức im bặt.
Ồ, là Chu Thuật Lẫm à.
Chính thất.
Vậy thì không sao.
Không đúng… Tại sao cô ấy lại có cảm giác bị bắt gian thế nhỉ?
Cô ấy liếc nhìn động tác của Thẩm Di, khẽ hừ một tiếng, cũng không dám có ý kiến gì cả.
Trước mặt chính thất, cô ấy thấp hơn một bậc.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm đảo qua toàn bộ hồ bơi. Diện tích rất rộng lớn, có thể tổ chức được nhiều bữa tiệc một lúc.
Hiện trường quả nhiên rất náo nhiệt, những người trong giới quen biết nhau từ nhỏ đến lớn hẳn đã đến không ít, cũng chẳng trách hôm đó anh gặp một người bạn có thể biết được chuyện tiệc tùng này. Nói tóm lại —— chuyện náo nhiệt như vậy mà chỉ có anh là không được thông báo?
Đám người cách đó không xa vẫn đang nhảy nhót, là mấy chàng trai trẻ rất nhiệt huyết, tràn đầy hoocmon.
Anh dời tầm mắt, ung dung nhìn về phía Thẩm Di, nhẹ nhàng hỏi: “Chắc cũng có đồ bơi cho anh chứ nhỉ?”
Anh nói như lẽ đương nhiên, khiến cho một bên không chuẩn bị sẵn tự nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi.
Thẩm Di: “…”
Cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.
Không đúng, ngay cả đồ bơi của cô cũng là Chung Du chuẩn bị thì sao cô có thể chuẩn bị cho anh được?
Thẩm Di liếc nhìn Chung Du với ánh mắt cầu cứu.
Chung Du ngước mắt nhìn trời.
Cô ấy mà chuẩn bị sẵn thì mới mới là lạ đấy.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày: “Sao, không định dẫn anh đi chơi à?”
Giọng của anh ôn hòa, nghe có vẻ rất dễ tính.
Cô không chuẩn bị cho anh, anh cũng không tức giận, ngược lại còn có chút đáng thương.
Hai cô gái xung quanh không biết chuyện gì, thấy vậy bèn che mặt lại.
Ah, người đàn ông này thật là quyến rũ~
Biết chồng của Thẩm Di rất đẹp trai, nhưng không ngờ sức hấp dẫn của người thật lại lớn đến như vậy!
Thẩm Di bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ anh mặc đồ bơi.
Đồ bơi của nam… không giống với của nữ, của nam đơn giản hơn nhiều.
Cô tựa vào thành hồ bơi, ngửa đầu nói chuyện với anh, chiếc cổ thon dài mảnh khảnh căng ra thành đường nét lưu loát, trên xương quai xanh còn đọng lại những giọt nước, đôi chân dưới nước tùy ý đạp nhẹ.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, ánh mắt cô khẽ lóe lên, đột nhiên dừng lại trên người anh.
Anh mặc đồ bơi sẽ để lộ thân hình thế nào cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Cô cũng dám khẳng định rằng chắc chắn sẽ vượt trội hơn tất cả những người đàn ông ở đây.
Cho nên, sao cô nỡ để anh lộ hết ra ở đây cho người khác nhìn được chứ.
Dáng vẻ mặc vest chỉnh tề của Chu Thuật Lẫm không phù hợp với vẻ mát mẻ của cô, thấy cô không trả lời mà ngược lại còn ngẩn người, anh cũng không hề bất ngờ, chỉ cong môi cười.
Đối với việc không chuẩn bị đồ bơi cho anh, Thẩm Di cảm thấy may mắn, nhưng anh lại thở dài bất lực, sau đó nói: “May mà anh có mang theo.”
Thẩm Di: “……?”
Cô khẽ cọ môi trong, ngước mắt lên nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Nhìn hai người họ như vậy, Chung Du phồng má, nghi ngờ rằng bây giờ mình chính là một bóng đèn siêu lớn ở đây.
Chu Thuật Lẫm vừa xuất hiện, hồn phách của Thẩm Di đã bị câu đi mất.
Cô ấy dứt khoát không ở lại đây nữa, cúi xuống nước, chậm rãi bơi về phía đám người đang nhảy nhót giống như một chú cá linh hoạt.
Nơi đó náo nhiệt hơn bên này rất nhiều, toàn người với người, hòa vào nhảy nhót là không nhìn rõ được ai là ai. Trong tiếng trống dồn dập, adrenaline của cô ấy cũng tăng lên, nhanh chóng hòa nhập vào đó.
Bên này, đôi vợ chồng son căn bản không thoát khỏi số phận bị trêu chọc.
Hơn nữa đây vốn không phải là một bữa tiệc yên tĩnh, toàn là những người trẻ tuổi. Giống như Thẩm Di đã giới thiệu: Cởi mở.
Không cho hai người có cơ hội nói vài câu đã hét lên hôn nhau đi. Sau đó bọn họ vỗ tay, bao quanh hai người, dáng vẻ nhất quyết không chịu buông tha.
Chung Du lại bơi đi chơi, Thẩm Di không chống cự được, dưới ánh mắt u ám của người đàn ông, cô nhẹ nhàng cầm lấy cà vạt của anh, người trong mắt dần dần phóng lớn.
Cô kéo anh xuống, áp môi mình vào môi anh.
Đêm buông xuống, ánh trăng sáng tỏ bao trùm cả một vùng đất rộng lớn, chiếu sáng mặt nước lấp lánh.
Không biết là do con người tạo ra hay là do trời đất cũng phối hợp tác thành mà bầu không khí rất thích hợp, có một cảm giác lãng mạn khó tả. Tất cả âm nhạc và tiếng ồn ào xung quanh đều như nhạc đệm cho hai người họ.
Cảnh tượng này đẹp như trong phim thần tượng.
Dưới ánh trăng trong trẻo, cô như một nàng tiên cá quyến rũ linh hồn anh. Như thể giây tiếp theo đuôi cá của cô sẽ nhẹ nhàng đung đưa.
Tiếng hò hét, tiếng huýt sáo càng lúc càng lớn.
Có người cầm điện thoại chụp ảnh.
Chỉ cần chụp đại một cái là có ngay một bức ảnh đẹp, hoàn toàn không cần suy nghĩ gì cả!
Thẩm Di chỉ hôn nhẹ, nhưng Chu Thuật Lẫm lại đè gáy cô lại để nụ hôn này càng sâu hơn, không chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi bỏ qua như cô.
“Ôi trời ơi!”
Thậm chí có người còn vỗ tay.
Ở trước mặt bao nhiêu người như thế mà anh lại hôn rất say đắm… Thẩm Di đỏ bừng cả mặt, dùng sức đẩy anh ra.
Tối nay rõ ràng đã phải chuyển từ tiệc độc thân của cô thành tiệc tân hôn. Nhân vật chính từ một mình cô biến thành hai người họ.
Mọi người đang chơi rất vui, Chu Thuật Lẫm cũng không có ý định làm phiền mọi người, mặc cho tất cả trò chơi và hoạt động xung quanh đang diễn ra, anh chỉ nắm lấy cổ tay cô, cụp mắt nói nhỏ: “Đi thay đồ với anh nhé?”
—— Anh tỏ vẻ sẵn sàng tham gia.
Thẩm Di không tiện từ chối. Cô cũng không thể ở đây chơi vui vẻ một mình rồi để anh ngồi cô đơn ở một bên được.
Trong lúc cô gật đầu, Chu Thuật Lẫm đã ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, đưa cô ra khỏi mặt nước.
Tiếng nước vỗ rì rào, có một cô gái không nhịn được kêu khẽ một tiếng.
—— Sức mạnh của anh thật đáng kinh ngạc!
Thẩm Di dù sao cũng là người trưởng thành, tuy gầy nhưng vẫn có trọng lượng nhất định, thế mà anh lại dễ dàng ôm cô ra khỏi đó!
Phim thần tượng gì thế này!!!
Chu thị hiện tại đang đầu tư vào mảng phim truyền hình sao! Liệu các cô ấy có nên đầu tư theo không nhỉ!!!
Không chỉ có các cô ấy mà Thẩm Di cũng bị kinh sợ, cô ôm chặt anh, nhịp tim không sao yên ổn.
Chỉ có Chu Thuật Lẫm là bình tĩnh.
Với tư thế tự do toàn thân, diện mạo của một quý công tử duyên dáng, anh mỉm cười thoải mái, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi nhé.”
“Không sao không sao, đi đi.”
“Khách sáo gì chứ.”
“Quay lại nhanh nhé! Cùng nhau đi nhảy múa nhé chủ tịch Chu.”
Chu Thuật Lẫm không còn khách sáo nữa, ôm người rời đi. Để mặc cho nước trên cơ thể cô dính vào quần áo của mình, giống như bị cô kéo xuống khỏi thần đàn vậy.
Đi đổi trang phục bơi với anh, Thẩm Di ban đầu cho rằng chỉ mất vài phút …
Đây là một khu nghỉ dưỡng hoàn chỉnh, bên cạnh là một biệt thự sang trọng. Khi buổi tiệc kết thúc, khách mời có thể nghỉ ngơi ngay tại đây, cho nên mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Chu Thuật Lẫm ôm cô bước vào một trong các phòng ở tầng một.
Dường như anh rất quen thuộc với nơi này.
Tiếng ồn ở bên ngoài càng lúc càng xa.
Bước chân của anh rất vội vàng, vừa chạm vào cánh cửa phòng, không thể chờ đợi thêm vài giây là anh đã cúi xuống chiếm lấy môi cô, tiếp tục nụ hôn trước đó. Nụ hôn lúc này vô cùng mãnh liệt, như bão tố sắp đến.
Cánh cửa phòng bị đóng lại bởi một cú đá, động tác có phần nóng nảy. Trong phòng tối om, hai người họ thậm chí còn không bớt được chút thời gian để bật đèn lên.
Nụ hôn càng lúc càng vội vã.
Cô vừa mới ra khỏi hồ bơi, trên người có chút lạnh lẽo, trái ngược mạnh mẽ với sự nóng bỏng của nụ hôn này. Nhiệt độ của nó từ từ làm tan đi cái lạnh ít ỏi ấy.
Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nghĩ về nhóm nam thanh niên trong hồ bơi vừa rồi, trong bóng tối, ánh mắt của người đàn ông càng thêm nguy hiểm.
Cuối cùng cũng đến lúc tính sổ với cô rồi.
Một bữa tiệc độc thân tuyệt vời.
Sắp xếp rất tốt.
Anh hôn cô, lười biếng nói: “Chốc nữa hai ta cùng đi nhảy nhé?”
Anh kiềm chế một số ý nghĩ, để dành một phần tâm trí để quan sát phản ứng của cô. Bàn tay chạm sát vào eo của cô, cảm nhận thân hình mảnh mai dưới lòng bàn tay mình.
Thẩm Di bị nụ hôn của anh làm cho ngây ngất, đầu óc đã hơi mơ màng. Nghe xong, cô ngạc nhiên nhìn anh, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cùng nhau đi nhảy?!
Với anh?!
Tưởng tượng ra cảnh anh gia nhập vào sàn nhảy vừa rồi, lại còn mặc đồ bơi … Ừm, cô vươn tay ôm anh, lắc đầu, giọng nói đầy ngọt ngào mang theo chút nũng nịu: “Em không muốn lắm.”
Cô không muốn để người khác nhìn thấy anh mặc đồ bơi đi nhảy nhót.
Cảnh đó … chỉ cần nghĩ đến là cô chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Có cô gái nào đó chỉ cho phép quan lại phóng hỏa chứ không cho phép người dân thắp đèn.
Chỉ biết là anh sẽ mặc ít hơn, hoàn toàn không nghĩ đến việc mình đang ăn mặc mát mẻ như thế nào.
Chu Thuật Lẫm thực sự cười khẩy.
Anh ôm lấy bầu ng ực đầy đặn dưới lớp vải ít ỏi kia.
Trong căn phòng tối om, Thẩm Di nghe thấy anh th ở dốc, lửa cháy hừng hực, toàn thân nóng bừng.
Sự ồn ào bên ngoài cách biệt với nơi này, hệt như hai thế giới khác nhau.
Cô đến đây để giúp anh thay quần áo, nhưng không chỉ có cô giúp anh c ởi quần áo … mà anh cũng c ởi quần áo giúp cô.
Ngón tay của Thẩm Di nắm chặt cơ bắp trên cánh tay anh, như thể nhận ra suy nghĩ thực sự của anh, hoảng loạn nói: “Bọn họ vẫn đang đợi …”
Bữa tiệc tối nay mới chỉ bắt đầu thôi!
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng cong môi.
Đừng bảo là cô cho rằng anh còn định thả cô ra ngoài chứ?
Anh thậm chí còn không có ý định đi nhảy —— càng không có ý định để cô đi nhảy.
“Bữa tiệc đồ bơi? Hửm?”
Lông mày cô giật một cái.
“Nhiều trai trẻ? Nhảy cũng khá giỏi?”
“Em thích xem?”
“Muốn uống rượu giao bôi với ai? Hmm? Thẩm Di.”
——Gan của cô cũng lớn quá nhỉ.
Vừa cho một chút sơn là cô đã nở hoa rực rỡ rồi.
Từng câu từng chữ dần trở nên nguy hiểm.
Người đàn ông thong thả bày đủ mọi tư thế, chuẩn bị ‘xử lý’ cô.
Đồ bơi của cô, anh còn chưa nhìn kỹ lắm.
Đặc biệt là bộ này được thiết kế rất vừa vặn, chỗ nào nên che thì che, chỗ nào nên hở thì hở, tất cả đều được tính toán phù hợp, vóc dáng của cô cũng được thể hiện hoàn hảo nhất. Ban nãy vừa nhìn thấy cô, anh đã có chút ngẩn người, cô như một viên ngọc thô dưới ánh trăng vậy. Anh đứng yên tại chỗ nhìn ba giây rồi mới bước tới chỗ cô.
Những chỗ trước đó được vải che chắn đều được anh hôn li3m, ngậm m út.
Nhẹ nhàng uyển chuyển, từ từ nở rộ trong tay anh.
…
Đi thay quần áo thì cùng lắm cũng chỉ mất mười mấy phút, nhưng đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng họ xuất hiện ở hướng họ rời đi.
Chung Du nhảy mệt rồi thì ra khỏi sàn nhảy, vừa vặn một chai nước vừa tìm Thẩm Di.
Nhìn quanh một vòng nhưng không thấy người đâu.
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, tự mình tiếp tục chơi. Một lúc sau cô ấy lại tìm thử, nhưng vẫn không thấy.
Hỏi vài người thì mới biết Thẩm Di cùng Chu Thuật Lẫm đi thay quần áo. Nhưng Chung Du im lặng, người trả lời cũng im lặng, không hẹn mà cùng nghĩ rằng —— đã bao lâu rồi?! Thay quần áo có cần lâu như thế không?!
Chung Du tức giận bóp chặt chai nước suối trong tay, làm phát ra tiếng kêu răng rắc.
Cô ấy đã tốn rất nhiều công sức cho bữa tiệc này đấy! Thế mà Chu Thuật Lẫm vừa xuất hiện đã cướp mất người của cô ấy!
Thẩm Di chính là nhân vật chính của bữa tiệc này, anh đã cướp mất nhân vật chính của cô ấy!
Thật là quá đáng! Thật là vô lương tâm!
Cô ấy hít một hơi thật sâu, lửa giận bùng bùng.
Đã lâu lắm rồi mà chưa quay lại, hơn nữa còn không biết họ có quay lại hay không.
Chung Du lấy điện thoại ra, tức giận gọi cho Thẩm Di.
Trong căn phòng tối đen nào đó, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Khóe mắt Thẩm Di đỏ hoe, ánh mắt long lanh. Muốn ra ngoài là điều không thể, dù không nhìn thấy thì cô cũng biết được trên eo mình toàn là vết đỏ và vết bầm, không thể mặc đồ bơi quay lại được nữa.
Anh nói rất đẹp, nhưng nói xong thì xé toạc một tiếng.
Không biết bị vứt ở đâu rồi, chiếc điện thoại liên tục rung một hồi, nhưng lại hoàn toàn trở thành âm thanh nền.
Mãi đến rạng sáng thì bữa tiệc bên ngoài mới kết thúc. Các vị khách lần lượt bước ra khỏi mặt nước, khoác khăn tắm lớn rồi kéo nhau đi vào biệt thự.
Thẩm Di nhắm mắt lại. Yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, còn có tiếng nói cười của bọn họ.