Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: mèo suni
Lê Lạc đi theo Thương Ngôn, thăm nhà của anh.
Một biệt thự nằm trong khu dân cư đắt nhất của thành phố Lan Thương, trang trí theo phong cách Bắc Mỹ, ngoại thất màu nâu nhạt với gạch cửa sổ màu đỏ sẫm, lãng mạn và đơn giản, trang trí nội thất chủ yếu bằng gỗ sồi, vân sam và bạch dương. Thương Ngôn nói rằng việc trang trí nội thất là do cha mình làm, Lê Lạc có thể tưởng tượng, Thương Vũ thực sự rất có phong cách.
Nhà kính trồng hoa của Tạ Tịnh Di ở phía âu, cũng là một phòng nhỏ dựng bằng gỗ. Lê Lạc nhìn cảnh tượng bốn mùa cũng như mùa xuân trong nhà kính, nhớ tới câu mà Tạ Uẩn Ninh hình dung về chị mình – đoá sơn trà quý báu bên trong nhà kính.
Hoa trà quý giá hơn hoa hồng, nhưng lại thiếu nghị lực và tự tin.
Mỗi một đoá hoa ở nơi này được Tạ Tĩnh Di chăm sóc rất tốt, càng không cần nói tới Thương Ngôn. Nhưng mà đôi khi chăm sóc người khác tốt quá cũng không tốt, sẽ dễ quên mất cách chăm chút cho mình. Lê Lạc quay đầu nói với Thương Ngôn: "Thương Ngôn, chắc lúc còn nhỏ cậu yêu mẹ nhiều hơn ba."
Gò má Thương Ngôn đỏ lên, gật đầu một cái. Đúng là vậy.
Nói chung khi còn nhỏ, các bé trai thường yêu mẹ nhiều hơn, Thương Ngôn giải thích nói: "Lúc còn nhỏ, tớ thường sống bên ông bà ngoại, nên yếu mẹ nhiều hơn một chút."
Sau đó, Thương Ngôn nói với cô: "Tớ dẫn cậu lên lầu nhìn một chút."
Lê Lạc: "Được."
Tầng hai của biệt thự là phòng khách và phòng ngủ, Lê Lạc không biết Tạ Uẩn Ninh đi đâu, đi một vòng cô lại nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh và Tạ Tịnh Di ở ban công.
Lúc này hai người đang nói chuyện, Lê Lạc không đến quấy rầy.
Mà Thương Ngôn vốn định mang Lê Lạc đến phòng mình, lại cảm thấy không thích hợp. Lần đầu tiên Lê Lạc đến nhà cậu chơi, đương nhiên cậu muốn để lại ấn tượng tốt cho Lê Lạc, nói với Lê Lạc: "Có muốn chơi game đấu đôi không, tớ vừa mua bản quyền của một trò, cùng nhau chơi đi."
Được, Lê Lạc vui vẻ đồng ý.
Hai người trở lại phòng khách lầu một, Thương Ngôn cài đặt trò chơi "xx giả tưởng" mình vừa mua bản quyền dien^dan*lequydon lên TV, hai người chơi đến hăng say. Trò chơi bây giờ không thể so với trò Tiểu Bá Vương mà Lê Lạc chơi, hình ảnh của trò chơi càng ngày thiết kế càng sắc nét, Lê Lạc chưa từng chơi "xx giả tưởng", nhìn thao tác của Thương Ngôn, con ngươi trừng lớn, thì ra còn có thể chơi như vậy.
Lê Lạc cảm thấy bản thân giống như một đứa nàh quê chưa từng trải việc đời, ngưọng ngùng nói với Thương Ngôn: "Đây là lần đầu tớ chơi trò này, thật sự không biết chơi."
Thương Ngôn không tin Lê Lạc có trò chơi chưa từng chơi, nhưng vẫn cười nói: "Không sao, tớ dạy cậu chơi."
Trên ban công của phòng khách ở lầu hai, Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc đi xuống lầu. Vừa rồi anh thấy cô tìm ai đó, là tìm anh sao? Rõ ràng vẫn còn tính tình của một đứa bé có đúng không? Dù có giấu bí mật hay chuyện gì đi nữa.
Mà anh là thầy giáo của cô, bạn trai của cô, là người đàn ông có thể chăm sóc cho cô. Mặc kệ Lê Lạc là ai, thân phận của anh cũng không đổi. Nghiêng người dựa vào ban công, Tạ Uẩn Ninh cầm hình cũ trong tay đưa cho chị gái Tạ Tịnh Di, anh đã xem hình, quả thật anh cũng có chút giật mình.
Sau đó cũng hiểu nguyên nhân chị gái gọi mình và Lê Lạc đến nhà ăn cơm.
"Chị, đây là nghi ngờ của chị?" Tạ Uẩn Ninh chủ động hỏi, giọng nói bình thường, không có vẻ quá kinh ngạc.
Tạ Tịnh Di nhìn màn đêm từ từ buông xuống, không biết phải mở miệng thế nào, thật sự cô không muốn nghi ngờ Lê Lạc. Nhưng là sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, người giống người đâu dễ tìm? Dĩ nhiên cô cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời của Lâm Hi Âm, cho nên ới tìm em trai nói chuyện này. Về phần chính cô, cô bị người khác kéo vào bí mật này đến bí mật khác, không còn sức phán đoán.
Nhưng nếu như Lê Lạc thật sự là con riêng của Thương Vũ và Nhị tiểu thư nhà họ Lâm, cô lại cố ý đến gần Thương Ngôn và Thương Vũ, sao Tạ Tịnh Di có thể mặc kệ? Không có người mẹ nào tình nguyện để đứa con của mình chịu bất cứ tổn thương nào, cho dì chỉ là suy đoán. Quán cà phê Lâm Hi Âm nói lần trước, nhưng Lê Lạc vẫn nói chắc chắn đối tượng của cô là Thương Ngôn......
Chị, chị nghi ngờ anh rể ngoại tình sao?" Bởi vì Tạ Tịnh Di không lên tiếng, Tạ Uẩn Ninh nói thẳng suy đoán của chị mình, giọng điệu cũng có chút.......không tốt.
Tạ Tịnh Di: "....." Đúng, bây giờ trong đầu cô là một bộ phim "cẩu huyết" nói về mấy năm trước, một người đàn ông vứt bỏ con gái mình để trở lại trở thù cha mình, gia đình mình.
Nếu không, sao Lê Lạc lại học chung một khối nghiên cứu hoá sinh với Thương Ngôn, sao lại cùng hợp tác để khai thác một đề tài mới! Có lẽ Thương Vũ biết sự thật, cho nên trong lòng luôn tồn tại áy náy.....Tạ Tịnh Di hít vào một hơi, cảm thấy những suy đoán này sắp ép mình điên rồi.
Chuyện này rất ôang đường, nhưng tất cả lại hợp lý, trừ tuổi của Lê Lạc. Nhưng, đổi tuổi thật không phải rất bình thường sao? Theo lời Hi Âm nói, có lẽ phải điều tra chuyện này thật cẩn thận.
Nhưng, cô tra thế nào đây? Tiếp dien^dan*lequydon xúc với Lê Lạc đã một thời gian, trong lòng cô cũng thích cô bé này. Bây giờ, em trai cô còn thích Lê tiểu thư.
Tạ Tịnh Di không ngờ hôn nhân của mình lại gặp chuyện này, chuyện ở Đảo thị mới vừa giải quyết xong, lại gặp chuyện con rêng. Bởi vì Thương Vũ quen Nhị tiểu thư nhà họ Lâm trước, lần này Tạ Tịnh Di cũng không tức giận quá nhiều vì bị phản bội, thậm chí còn đồng tình với Lê Lạc. Nếu Lê Lạc thật sự là con gái bị bỏ rơi của Thương Vũ, cũng là một đứa bé đáng thương, hoàn toàn khác với Thương Ngôn được sống trong một gia đình đầy đủ......
Từ đầu tới cuối, mặt Tạ Uẩn Ninh không thay đổi nhìn vẻ rối rắm của chị mình. Chuyện này không có đầy đủ chứng cứ nên không thể kết luận dễ dàng, chỉ dùng một tấm hình để suy đoán cũng hơi vô lý. Nhưng anh thật sự không nghi ngờ gì sao? Nghi ngờ Lê Lạc có gì đó không bình thường.
Có, cho nên anh cần điều tra để kiểm chứng suy đoán của anh.
"Uẩn Ninh, nếu Lê Lạc là con gái của Thương Vũ thì em định là thế nào?" Tạ Tịnh Di hỏi Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh: "......." Hít một hơi, khả năng việc này là thật rất nhỏ.
Sau đó, Tạ Tịnh Di lại suy nghĩ cách để ở lời. Nếu như Lê tiểu thư thật sự là con gái của Thương Vũ, cũng được Thương Vũ mang về như lão Đỗ, Thương Ngôn phải làm thế nào, Uẩn Ninh nên phản ứng ra sao? Nếu vậy không phải Lê Lạc là chị trên danh nghĩa của Thương Ngôn, cũng là cháu của Tạ Uẩn Ninh rồi sao? Tạ Tịnh Di vuốt trán, bị suy nghĩ của mình kích thích huyết áp tăng cao lần nữa.
Tạ Uẩn Ninh biết chị mình đang rối loạn vì cái gì, nghĩ rằng chị nói chuyện này với ình, cũng vì để phòng ngừa.
Sự thật, nếu như Lê Lạc là con gái của Thương Vũ, sẽ có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ Lê Lạc sẽ trở thành cháu của anh sao? Anh đã loạn luân? Làm trái luân thường đạo lý?
Dĩ nhiên, cũng có những ảnh hưởng nhất định, anh vợ mình sẽ biến thành......Cha vợ.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Tạ Uẩn Ninh không phải không bị nhiễu loạn, nhưng từ trước đến giờ anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh, dễ dàng hiểu được cốt lõi của câu chuyện, sau đó cẩn thận điều tra những tin tức mấu chốt. Đây là điểm khác nhau của anh và chị anh.
Trong thế giới này, không cần biết rõ mọi chuyện, trái tim và tâm trí là quan trọng nhất. Một chiếc xe màu đen tiến vào từ cửa chính ở lầu dưới, là Thương Vũ trở về.
Tạ Uẩn Ninh đi xuống lầu, liếc mắt nhìn anh ta.
Tạ Tịnh Di cũng vậy, nhìn chồng của mình.
Tạ Uẩn Ninh nói ra một câu kho khan, nói với chị mình: "Chuyện này em sẽ điều tra rõ, chưa chắc chắn được chuyện gì, e hi vọng chị đừng hoài nghi Lê Lạc." Ngừng một chút, lại nói thêm một câu: "Chị, chị phải đồng ý với em."
Tạ Tịnh Di: "Được......"
"Tấm hình này từ đâu chị có?" Tạ Uẩn Ninh nhìn chị mình, trong mắt có chút sắc bén.
Tạ Tịnh Di: ".....Là Lâm Hi Âm cho chị."
Tạ Tịnh Di cuối đầu, khó trách.
Dường như nhớ tới chuyện lần trước, Tạ Tịnh Di có chút xấu hổ, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện ---- lần trước, cô nhận được tấm hình này với một cái cài áo kim cương. Đối mặt với người em trai mình tin tưởng, Tạ Tịnh Di lấy cái cài áo đó cho Tạ Uẩn Ninh, đồng thời tóm tắt lần nữa mọi chuyện đã xảy ra.