Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta có chút bất ngờ trước câu hỏi của hắn. Ánh mắt tròn xoe nhìn hắn.
Bạch Hàn nhìn ta, ngón tay thon dài giúp ta vén những lọn tóc ra sau tai, hắn ghé sát vào tai ta thì thầm :
“ Lấy thân báo đáp theo truyền thuyết nhé?”
Ta giật mình, vội đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn :
“ Có phải ngươi điên rồi không? Ta đã xuất giá, lấy Ma Quân làm phu quân rồi, sao có thể… cùng ngươi thành thân được? Đó là chưa kể đến, ta và ngươi tiên yêu khác biệt!”
“ Ta có thể vì nàng tu tâm dưỡng tính, tu luyện thành Thần, như vậy, đã được chưa?”
“ Nếu… nếu ngươi thật sự tu thành Thần, ta nhất định sẽ thành thân với ngươi!”
Ta cảm thấy trong lòng nhẹ hơn hẳn. Hừ, trên thiên hạ này, từ thuở hồng hoang tới nay, làm gì có yêu thú nào có thể tu thành thần chứ!
Hoang đường! Qúa hoang đường!
Cách thì đương nhiên có, chỉ là, người có thể làm được, đến nay chưa từng có ai. Đa phần là tẩu hỏa nhập ma, hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán,…
Nếu hắn đã quyết định như vậy, sau này nếu không bị yêu lực phản phệ cho hôi phi yên diệt thì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự tìm đường chết mà thôi. Như vậy, chẳng phải càng đỡ hao binh tổn tướng để giết hắn.
Có được lời hứa của ta, hắn liền vui vẻ hẳn lên, nhìn sang Thiên Đế đang giận đến tím mặt, nhưng vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi bắt ấn, một đạo yêu lực mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn, dần dần bao bọc lấy Thiên Đế. Khoảng hơn một tuần trà sau, hắn liền thu lại yêu lực, trên trán lấm tấm mồ hôi .
Sắc mặt phụ quân lại trở nên hồng hào như bình thường, sau đó là nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Ta vô cùng mừng rỡ, quay sang cảm ơn hắn rối rít, lại còn không ngừng ca ngợi hắn.
Bạch Hàn không có biểu cảm gì, chỉ đột nhiên đẩy nhẹ ta ra, bàn tay lại bắt ấn, ta còn đang tự hỏi hắn đang định làm cái gì, thì tay bắt ấn kia bỗng lóe tinh quang, sau đó là ngón tay đó của hắn ấn nhẹ lên giữa trán ta.
Ngón tay hắn vừa chạm vào trán, ta liền cảm thấy toàn thân nóng bừng , giống như bản thân đang chìm trong biển lửa mênh mông không lối thoát.
Ta hoảng sợ , hai tay ôm chặt lấy chính mình, hai chân mềm nhũn, ta ngã ra đất, miệng không ngừng kêu lên :
“ Nóng quá! Nóng quá!… Cứu ta…”
Lúc đầu là cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy, sau đó là dần dần đầu ta đau nhức vô cùng, dường như có ai đó dùng đao bổ vào vậy!
Tiên tì , Thái y và các Thiên binh Thiên tướng ở bên ngoài nghe thấy tiếng rên rỉ thê thảm của ta, cũng nhao nhao lên muốn vào xem, nhưng hình như có một kết giới ngăn lại, không cho họ vào.
Họ chỉ đành bất lực đứng bên ngoài không ngừng gào thét “ Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ”.
Tuy đầu đau như búa bổ, ta vẫn không quên ấm ức, khổ sở nhìn nam tử lạnh lùng đứng nhìn trước mặt, khó khăn lắm mới nói được :
“ Ngươi… rốt cuộc..ta… ngươi đã làm gì?”
Phải mất khoảng hơn một canh giờ sau, ta mới cảm thấy không còn cảm giác nóng như vậy nữa.
Nhưng một canh giờ đó cũng đủ làm ta kiệt sức, ngay cả chống tay ngồi dậy cũng khó, ta thở hổn hển, nhìn Bạch Hàn quát lớn :
“ Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Lẽ nào ngươi điếc rồi sao? Hay câm luôn rồi? Vì sao không trả lời ta?”
Hắn khuỵu chân xuống, đột nhiên vuốt ve giữa trán ta, lạnh lùng nói :
“ Dấu ấn này, chính là minh chứng cho hôn ước giữa chúng ta. Ly nhi, nhất định, nàng phải đợi ta…. Ta nhất định vì nàng tu luyện thành Thần, cùng nàng nắm tay nhau đến vạn năm vạn kiếp!”