Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bỉ Ngạn Hoa
  3. Chương 1: Bạch cốt chi vũ
Trước /12 Sau

Bỉ Ngạn Hoa

Chương 1: Bạch cốt chi vũ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Men theo bức tường đá, từ bên này đến bên kia, tổng cộng là ba mươi bảy bước.

Nếu như không đi men theo tường, mà đi từ góc này đến góc đối diện, thì là bốn mươi lăm bước.

Nàng nhoẻn miệng cười câm lặng, phát hiện mình đã cao thêm một chút.

Một năm trước, nàng phải mất ba mươi chín bước để đi hết một vách tường, và bốn mươi bảy bước mới đi hết từ góc này sang góc đối diện.

Còn năm năm trước, khi nàng mới tới nơi này, nàng phải mất nhiều bước hơn mới đo được hết gian mật thất này.

Lúc tám tuổi, khi nàng vừa mới bị nhốt vào trong gian mật thất này, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào vách tường, xiêu vẹo lần mò, không ngừng vấp ngã do vướng phải tạp vật dưới đất. Nàng dùng bước chân ước lượng nơi ở mới của mình.

Bất kể là nàng men theo vách tường từ bên nào, đều là năm mươi mốt bước.

Đi đến tận cùng, trước mặt là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường ẩn ước có những đốm sáng.

Lần mò trong bóng tối, mỗi một vách tường đều giống hệt nhau: bề mặt ẩm ướt và lạnh lẽo, được chạm khắc những hoa văn phức tạp, ẩn ước có những giọt nước thấm qua, ngưng kết lại. Còn những chỗ nhìn như có những đốm sáng, sờ vào thấy trơn nhẵn, cũng giống như vật liệu xây nên mái gian mật thất, là do lưu li hoặc là thủy tinh tạo thành, phát ra từng đốm sáng màu xanh thẫm.

Nàng ngẩn người ra một lúc, cẩn thận gõ gõ vào tường, chờ đợi một cách cửa đột nhiên mở ra giữa vách tường, dẫn đến một thế giới khác.

Tuy nhiên, vách tường vẫn im lìm.

Nàng lại nghiêng đầu, áp má vào mặt gương trên vách tường. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy từ bên ngoài truyền vào, dường như có rất nhiều con cá thật to đang bơi lội tung tăng ngoài đó, quẫy lên từng đợt sóng. Nàng muốn nghe được rõ hơn, vô thức kết một thủ ấn, từ từ áp vào vách tường. Đột nhiên, tay nàng nóng bỏng đến độ buột ra tiếng kêu, ngã xuống mặt đất.

Có kết giới. Bốn mặt của căn mật thất này, đều được bố trí dày đặc các kết giới chắc chắn.

Chắc chắn đến mức đám ác linh bơi lội trong nước ở bên ngoài cũng không cách nào tiến vào. Do đó, nàng càng không có khả năng thoát ra.

Trên đầu là khoảng màu xanh thẫm bất tận, chỉ có vài luồng ánh sáng yếu ớt lọt xuống, khiến nàng hiểu được lúc này mình đang ở một nơi như thế nào. Rất lâu sau, nàng, một đứa trẻ mới tám tuổi đầu, từ từ ngồi bệt xuống đất, úp mặt vào giữa hai đầu gối, hai vai run lên từng chặp, khóc không thành tiếng.

Là Hồng Liên U Ngục. Đây thực sự là Hồng Liên U ngục dưới đáy thánh hồ.

Nàng … Nàng thực sự đã bị tống giam vào nơi này.

Tế ti đại nhân tất nhiên là không cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không vì nàng mà cất lên nửa câu cầu tình, còn phụ thân nàng, khi nàng mới ba tuổi đã vứt bỏ nàng giữa bãi tha ma nở đầy mạn châu sa hoa. Nàng giống như một món đồ chơi cũ, bị từng người, từng người thản nhiên ném đi. Đến cuối cùng, người nàng kính mộ nhất cũng chẳng hề do dự ruồng bỏ nàng.

Nhưng trước đó, trên đầu nàng được đeo danh hiệu hiển hách “Bái Nguyệt giáo chủ”.

Tế ti đại nhân nuôi dưỡng nàng năm năm. Như sau khi ông từ Thí Kiếm sơn trang ở La Phù bắt về một nữ hài tử, liền dồn toàn bộ tâm tư vào hài tử có tính khí cổ quái đó. Ông ta gọi nữ hài đó là Tiểu Diệp tử, sủng ái, cho nàng ta tất cả những gì nàng ta muốn, thậm chí là vị trí Bái Nguyệt giáo chủ.

Nhưng nữ hài tử đó thủy chung vẫn giữ tính cứng cỏi đến quái dị, lúc nào cũng đối đầu với Tế ti đại nhân. Kì quái chính là, Tế ti đại nhân lại càng sủng ái hài tử hư hỏng đó, bỏ mặc đứa trẻ ôn thuận nghe lời từ nhỏ như nàng.

Lúc bị tước đoạt danh vị giáo chủ, biếm vào Chu Tước cung, Thần Triệt đứng nép sang một bên, len lén nhìn đứa trẻ áo hồng kia. Trong lòng vô cùng khó chịu, như một đứa trẻ từ nhỏ đã được sủng ái nay đột nhiên bị ghẻ lạnh.

Tuy nhiên, nàng, khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, không ngờ vận rủi lại đến với mình nhanh như vậy.

Sau khi bị phế vị trí giáo chủ, thậm chí đến Chu Tước cung nàng cũng chẳng ở được bao lâu thì đã bị đưa đến căn mật thất u bế dưới đáy thánh hồ, vốn là nơi giam giữ các giáo chủ bị phế truất.

Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, nghĩ rằng nàng đã vô tình chọc giận Tế ti đại nhân, phải bị phạt diện bích. Lúc đó nàng chưa biết, nơi này, trước giờ vẫn là nơi có vào mà không có ra.

Cho đến khi nàng quen với bóng tới, dựa vào ánh sáng mờ mờ của làn nước bên trên, nhìn thấy trên nền mật thất từng bộ từng bộ hài cốt trắng bệch, đó là những nữ tử đã chết không biết bao nhiêu năm rồi. Trên người mỗi bộ xương trắng đều khoác một bộ khổng tước kim trường bào hoa lệ, sặc sỡ, đều đeo những đồ trang sức quý giá. Những người này, đều là các đời giáo chủ sau khi bị phế truất bị giam cầm tại đây.

Cùng với tiếng kêu kinh hoàng buột khỏi miệng, nàng mới hiểu rằng bản thân mình cũng có thể không ra khỏi đây được nữa.

Lúc này, nàng mới mười ba tuổi.

Nàng đã vượt qua những ngày tháng đó như thế nào?

Nàng đã hồn nhiên quên mất.

Nàng chỉ nhớ ngày thứ bảy bị giam giữ, nàng chỉ còn thoi thóp, con đói hành hạ khiến nàng gần như phát điên. Nhưng ý chí cầu sinh mạnh mẽ khiến nàng tiếp tục kiên trì, không ngừng hô hoán với hư không, cầu nguyện Nguyệt thần bảo vệ.

Quả nhiên, Nguyệt thần đáp lại lời cầu nguyện của nàng, phái Anh đến bên cạnh nàng. Anh bước ra từ vách tường đá, đưa cho nàng một nhánh linh chi.

Nàng không chết, cũng chẳng phát điên. Nàng lặng lẽ lớn lên dưới đáy hồ, như một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ dưới làn nước u tĩnh. Mỗi ngày, nàng đều ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn làn nước màu xanh thẫm phía trên mật thất, nhìn từng luồng sáng từ mờ mờ biến thành mạnh mẽ, rồi lại mờ dần, nàng biết được thế là một ngày đã trôi qua.

Một ngày, rồi lại một ngày…

Một năm, rồi lại một năm…

Đến bây giờ, đã năm năm trôi qua….

Trong căn mật thất dưới đáy nước này, thời gian ngừng lại, chỉ có thân thể của nàng lặng lẽ trưởng thành.

Trên bức tường đá, nàng khắc lại những dấu vết trưởng thành của mình.

Sau khi hoàn thành công việc tất yếu hằng ngày là dùng chân đo đạc căn phòng, nàng dựa lưng vào tường, đưa tay lên đầu, dùng móng tay khắc một vệt mờ mờ lên tường. So sánh một lúc, không ngờ đã cao hơn vết khắc năm trước hai phân.

Giữa bóng tối, nàng cất tiếng cười, lắc lắc đầu, trên mặt xuất hiện biểu tình đắc ý người khác không nhìn thấy được.

“Anh, tỷ xem, muội lại cao hơn rồi”. Nàng thích nói chuyện với đồng bạn duy nhất ở đây, hoàn toàn quên mất, cho dù nàng cao hơn bao nhiêu cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Cho dù chỉ ăn nấm, muội vẫn cao lên như vậy. Muội nghĩ, cho dù bọn Phiêu Bích ở bên ngoài cũng không lớn nhanh bằng muội”.

Cũng như mọi khi, đồng bạn trầm mặc đó không đáp lời, chỉ nhướng mắt, yên lặng nhìn nàng cười.

“Anh, tỷ nói với muội một câu đi”. Giọng nàng có chút hờn dỗi.

Tuy nhiên, bạch y đồng bạn vẫn ngồi yên trong góc phòng, mái tóc dài xõa xuống che hết nửa bên mặt, an tĩnh mỉm cười với nàng.

“Muội nghĩ, tỷ nhất định là bị câm”. Nàng buồn bã đưa ra một kết luận đã nhắc đi nhắc lại cả trăm ngàn lần. Sau một lúc buồn rầu, nàng lại nhảy cẫng lên, nhìn những ô vuông được sắp xếp ngay ngắn trên đất, đề nghị: “Anh, hôm nay chúng ta cùng nhau chơi nhảy lò cò nhé”.

Ánh sáng từ làn nước xanh thẫm trên đầu tỏa xuống, ẩn ước chiếu sáng căn thạch thất.

Từng hàng ô vuông được bày ngay ngắn trên nền thạch thất, không ngờ là do những khúc xương trắng toát tạo thành.

Tháo rời hài cốt của các đời giáo chủ Bái Nguyệt giáo xếp thành các ô lò cò, nàng không hề cảm thấy chút sợ hãi nào, hào hứng nhảy nhót giữa đám hài cốt, lanh lợi dùng một chân nhảy qua từng khúc xương. Đây là một trong không nhiều những trò chơi mà nàng học được sau khi bị nhốt vào đây, hiện giờ nó trở thành niềm lạc thú duy nhất trong sinh hoạt buồn tẻ, nghèo nàn hàng ngày.

Nàng càng nhảy càng nhanh, nụ cười càng tươi rói.

Cùng với thân hình ngày càng nhanh của nàng, trong mật thất dậy lên những cơn lốc nhỏ, âm thanh khẽ khàng vang lên, những khúc xương trắng tán loạn trên sàn đột nhiên dựng đứng dậy.

“Ha ha… Được, tất cả cùng nhau nhảy nào”. Nàng vỗ tay cười, bước chân càng linh hoạt. Từng khúc xương dựng thẳng dậy, một đầu cắm trên đất, xếp hàng chỉnh tề, lách cách nhảy nhót theo sau nàng.

Ánh nước xanh sẫm xuyên vào thạch thất, trong ánh sáng hôn ám đó, chỉ thấy từng khúc xương lạnh lẽo dựng đầy trong thạch thất, nhẹ nhàng nhảy nhót theo chân của một đứa bé mới mười ba tuổi.

Bạch y đồng bạn kia vẫn chỉ ngồi yên đó nhìn nàng, con mắt duy nhất khẽ mỉm cười, không nói năng gì.

“Anh, sao tỷ lại không chơi?”. Nàng nhảy một lúc thấy mệt, quay đầu lại hỏi. Nàng đưa tay vuốt mồ hôi đầm đìa trên trán, nhìn đồng bạn ngồi trong góc căn mật thất u ám: “Tiếp theo muội không biết nhảy, tỷ không dạy muội à?’.

Khi nàng dừng lại, vô số khúc xương theo sau nàng cũng đột ngột dừng lại, sau đó rào rào tứ tán đổ trên mặt đất.

Người kia vẫn ngồi im lặng, mỉm cười, không nói năng gì.

“Được rồi, muội đói rồi”. Cuối cùng nàng cũng không nhảy nữa, bước về hướng người con gái kia, giơ tay ra: “Anh, muội muốn ăn nấm”.

Bạch y đồng bạn nở nụ cười tươi, im lặng giơ tay ra, một vật trắng muốt lấp lánh xuất hiện trên bàn tay.

Đó tuyệt không phải nấm gì hết, mà là một nhánh cửu diệp linh chi, phát ra bạch quang lấp lánh giữa thạch thất u ám, linh khí tràn ngập.

“Thật là kì quái, cái này ở đâu ra nhỉ? Có nấm mọc ở nơi tỷ ngồi, hay là mọc ra từ trên người tỷ?”.

Giống như mọi ngày, “cây nấm” màu trắng kia vừa mới vào mồm liền hóa thành một chất dịch ngọt ngào. Bụng nàng không còn cảm thấy đói nữa, nhưng nàng không kìm được tính hiếu kỳ, cất tiếng hỏi đồng bạn vốn từ khi xuất hiện đến giờ chỉ thích ngồi trong góc thạch thất đó.

Mấy năm nay, cứ cách một hai ngày, khi nàng cảm thấy đói, Anh đều có thể biến ra một “cây nấm”.

Cũng chính nhờ có Anh, nàng bị giam cầm 5 năm, nhưng không chết đói.

Anh khẽ mỉm cười đối với nàng, con mắt duy nhất lấp lánh biểu tình thần bí, rồi đột nhiên đứng dậy, nhảy về phía trước một bước.

Nàng ta chỉ có một chân.

Bạch sắc pháp y rộng rãi xõa xuống, bao phủ lấy tấm thân đơn bạc của nàng ta. Anh nhảy một bước, quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười, dùng ánh mắt mời mọc nàng. Nàng liền hào hứng nhảy theo.

Ăn xong một “cây nấm”, nàng đột nhiên cảm thấy thân thể lại nhẹ thêm vài phần, lúc nhảy càng linh hoạt. Cùng với bước chân của Anh, nàng cũng không ngừng nhảy theo, ghi nhớ bộ pháp phức tạp

“Mười bảy tầng”. Vào lúc Anh dừng lại, nàng cao hứng kêu lên: “Muội nhớ rồi”.

Cùng với tiếng hoan hô của nàng, những khúc xương trắng lần lượt đổ xuống đất, trầm mặc nằm rải rác dưới đất.

Anh mỉm cười với nàng, nhảy lò cò về góc thạch thất, ngồi xuống như cũ.

“Anh, tỷ toàn ngồi đó à”. Nàng có phần hiếu kì tiến lại gần, sờ tay lên vách tường. “Hôm đó muội đói muốn ngất đi, lảm nhảm ở chỗ này, kết quả trong lúc mơ màng nhìn thấy tỷ từ mặt tường này trồi ra”.

Ngừng lại một lúc, nàng ngần ngừ dựa vào tường: “Phía bên kia, là cái gì? Tỷ đến từ đâu?”.

Trên mỗi vách tường đều khảm một mặt kính, nàng gí sát đầu vào, nỗ lực nhìn ra.

Tuy nhiên, bên ngoài chỉ làm một màn xanh sẫm mơ hồ, ẩn ước có thể nhìn thấy từng khối đá trắng lớn tán loạn dưới đáy nước

Nhưng vào đúng lúc đó, toàn bộ căn mật thất đột nhiên chấn động kịch liệt.

Chấn động đó là từ trên truyền xuống dưới, cùng với những tiếng ầm ầm trầm thấp, dường như ai đó ném một quả đạn xuống thánh hồ, chấn động khiến cho các ác linh trong nước sợ hãi bơi đi, khiến những khúc xương trắng tán loạn trong thạch thất bị hất tung lên.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên mắt nàng cảm thấy đau buốt, nhất thời gần như lòa đi.

Mật thất đã mở! Không ngờ mật thất lại mở.

Nàng kinh hỉ vạn phần, đưa tay về phía ánh sáng trên đầu, cuối cùng cũng có người đến để thả nàng ra rồi sao? Tế ti đại nhân không còn tức giận nữa, cảm thấy có thể thả nàng ra được rồi sao? Như vậy, nàng có thể lại được sum họp cùng bọn PhùNam và Phiêu Bích rồi sao?

Nàng vui sướng điên cuồng giơ tay về phía luồng ánh sáng, kêu gào lạc giọng, tuy nhiên, không có ai kéo nàng ra cả.

Luồng ánh sáng đó chỉ lóe lên một lần, rồi biến mất.

Có một vật gì đó bị ném xuống, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai. Trong tiếng ầm ì vang vọng, cánh cửa mật thất trên đầu lại khép lại, ngăn cách tất cả.

Bộ dạng của nàng vẫn giữ nguyên như lúc choáng váng khi nhìn thấy luồng ánh sáng kia, chân tay luống cuống, nét cuồng hỉ trên khuôn mặt dần dần ngưng trệ.

Lẽ nào… Giam năm năm chưa đủ, nàng còn bị giam cầm tiếp ư?

Nàng bắt đầu thút thít khóc, nước mắt còn chưa rơi xuống, nàng đã cảm giác có thứ giờ đó đang từng giọt, từng giọt rơi trên khuôn mặt của nàng, nóng bỏng và dinh dính. Đó không phải là nước mắt… là máu!

Là ai? Là máu của ai rơi xuống mặt nàng?

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu

Trong những làn sóng ánh sáng màu xanh sẫm, một sợi kim tác (xích vàng) cực lớn rủ xuống. Sợi kim tác này xuyên qua một người, treo người đó giữa không trung.

Không, nên nói là xuyên qua thi thể không nguyên vẹn của một người.

Người này có lẽ là vừa bị ném xuống thủy lao dưới đáy thánh hồ, khi ném xuống thì đã chết. Dường như trong lúc chìm xuống nước thì bị lũ ác linh dưới đáy hồ cắn xé, toàn thân máu thịt bầy nhầy, lộ ra những đoạn xương trắng hếu, bị kim tác xuyên qua ngực kéo xuống Hồng Liên U ngục dưới đáy hồ.

Thật là đáng thương… Nàng khẽ thở dài, nhìn thi thể treo trên kim tác, muốn gỡ người đó xuống.

Tuy nhiên, khi nàng vừa chạm vào sợi kim tác, một luồng lửa lam sắc đột nhiên bùng lên.

“A” Một luồng sức mạnh mãnh liệt đột ngột hất nàng ra, đập lưng vào tường tưởng ngạt thở. Trong lúc khẩn cấp, Anh dùng lực đẩy nàng ra, nhìn tàn hài trên sợi kim tác, trong mắt có vẻ kinh hoảng, ra hiệu cho nàng không được tiến lên nữa.

“Ác..ác ma”. Lần đầu tiên, nàng nghe thấy âm thanh mơ hồ phát ra từ miệng của Anh, nàng bỗng rùng mình.

Đó là ý gì? Nàng muốn hỏi, đột nhiên thân hình của Anh khựng lại, chớp mắt đã biến mất trong góc tường.

Sao thế? Lẽ nào, trên kim tác này có phong ấn.

Nàng ngạc nhiên quan sát sợi kim tác, không kìm được lại giơ tay ra

“Đừng… đừng động vào”. Đột nhiên, nàng nghe thấy một âm thanh mơ hồ: “Có huyết… huyết chú”.

Âm thanh đó vang lên bên tai nàng, cùng với những giọt máu tác động đến thính giác của nàng. Nàng giật mình nhảy lùi lại một bước, những đám xương chất đầy trên mặt đất cũng cùng nàng bật ngược về sau. Nàng ngẩng đầu nhìn bộ hài cốt bị treo trên kim tác, kinh hoàng không thốt lên lời. Làm sao có thể như thế được. Máu thịt đều đã bị ác linh rỉa hết, chỉ lưu lại bộ xương không, người đó làm sao còn có thể nói được?

“Ta… đang hồi sinh”. Thi hài đó phát ra âm thanh mơ hồ: “Ngươi… đừng động vào ta”.

Nghe vậy, nàng dừng tay, lùi sang một bên.

Hài cốt đó không nói gì nữa, giống như đang tích lũy sức mạnh. Quả nhiên, những giọt máu rơi xuống như mưa từ từ ngừng lại, dưới ánh nước màu xanh sẫm, nàng nhìn thấy thi hài bị treo trên kim tác xuất hiện biến hóa kinh người.

Xương trắng lại sinh ra máu thịt… Từng tấc từng tấc da thịt nguyên lành từ từ sinh ra, xương ngực và bụng bắt đầu liền lại, chân tay thành hình. Chỉ trong một thời gian ngắn, bộ xương đó không ngờ đã phục sinh.

Đó là sức mạnh như thế nào… Cho dù là Tế ti Vân Tức chí cao vô thượng trong giáo, có lẽ cũng khó có thể làm được như vậy.

Nàng cảm thán ngẩng đầu nhìn quang cảnh nghịch chuyển sinh tử đó.

“A”. Khi khuôn mặt của khô lâu hoàn toàn khôi phục, nàng ngẩn người ra một lúc, nhìn thấy chiếc vòng bảo thạch trên đầu của đối phương, nàng đột nhiên hét lên một tiếng, khiến toàn bộ hài cốt trên mặt đất cũng bị chấn động.

“Vân Tức đại nhân! Là ngài, sao lại là ngài?”.

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Copyright © 2022 - MTruyện.net