Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Giữa tháng bảy, khu nghĩa địa dưới chân Linh Thứu sơn đỏ rực một màu hoa.
Người trông mộ Nham Sinh ngồi trong nhà, uống hết phần rượu ít ỏi trong ngày, lúc này đang ôm cần trúc hút thuốc lào. Đột nhiên lão cảm thấy một trận gió thổi qua thềm, vô ý quay đầu nhìn ra ngoài song của, đột nhiên cảm thấy rùng mình. Giữa nghĩa địa dày đặc những nấm đất vàng, đột nhiên nở rộ những bông hoa đỏ rực như những ngọn lửa
Mặc dù đã trông mộ ở nghĩa trang này bao nhiêu năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy nhưng bông hoa yêu dị nở rộ khắp nơi này, lão vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương. Những bông hoa kia giống như những ngọn lửa bùng lên từ địa ngục.
Xem ra, chính là những người đã chết nằm dưới đất kia đang vô cùng phẫn nộ chăng?
Nham Sinh lại uống thêm một ngụm rượu nữa, đôi mắt mờ đục ánh lên một chút sức sống. Lão sống ở nghĩa trang dưới chân núi này đã mấy chục năm, ẩn ước có nghe một tin đồn: Bái Nguyệt giáo đem khoảng đất dưới chân Linh Thứu Sơn này ra làm nghĩa địa, tuyệt không phải vì giúp những người cùng khổ sau khi chết có một nơi yên nghỉ, mà là vì tụ tập nhiều hồn phách.
Năm xưa, tổ sư của Bái Nguyệt giáo chọn nơi này làm nơi khai sơn lập giáo, bởi vì Linh Thứu sơn là một ngọn núi cực âm.
Theo truyền thuyết, trên đỉnh núi có thánh hồ nở đỏ hồng liên, tụ tập những hồn phách ác độc chí âm trong thiên hạ. Còn mạch nước trong hồ xuất phát từ độ sâu hàng vạn trượng dưới đất, triêm nhiễm âm khí của hoàng tuyền u minh, cuối cùng chảy ngược lên đỉnh núi. Vì bảo trì đặc tính chí âm của thánh hồ, “nền móng” dưới chân núi cần vô số phổ thông hồn phách để củng cố.
Do đó hơn một trăm năm nay, Bái Nguyệt giáo mở một nghĩa địa vô cùng lớn, chuyên môn thu thập chôn cất các thi thể vô chủ.
Miêu Cương là vùng đất nhiều lam chướng, bách tính nghèo khổ, nhiều bệnh tật, tuổi thọ thường rất ngắn. Những người nghèo khổ không có tiền an táng sau khi chết đi, thường bị người thân bạn bè đưa đến nơi này, để Bái Nguyệt giáo phụ trách tất cả hậu sự.
Nham Sinh đã nhìn thấy những thi thể đó được xử lý như thế nào, do đó lão tin tưởng rằng nhưng linh hồn đáng thương đó không bao giờ đến được bờ Bỉ ngạn, chỉ có thể dãy dụa dưới lòng đất, phẫn nộ gào thét. Cơ hội phát tiết duy nhất, chính là Quỷ tiết mỗi năm một lần vào giữa tháng bảy.
Những đóa hoa đỏ rực như lửa, chỉ trong một đêm nở rộ khắp nghĩa địa kia, chính là liệt diễm bùng lên từ dưới địa ngục…
Nham Sinh uống say, lảo đảo bước ra ngoài, cầm một ngọn đèn, đi tuần một vòng quanh nghĩa địa theo lệ thường. Khu mộ dưới chân Linh Thứu sơn có lịch sử mấy trăm năm, quy mô rộng lớn kinh người, đơn giản có thể nói là nhìn hút tầm mắt, nếu men theo chân núi đi một vòng cũng phải mất thời gian hai ba ngày.
Do đó, nghĩa trang được chia làm bảy khu, mỗi một khu đều có người trông mộ.
Lão trông khu nghĩa trang ở phía đông bắc, còn người trông mộ ở khu bên cạnh, chính là Phiêu Bích cô nương.
Tranh thủ trời còn chưa tối, Nham Sinh bắt đầu phiên đi tuần thường lệ của ngày hôm nay. Nhưng hôm nay có một điểm khác, đó là trong tay lão có thêm một bao nhỏ. Chiếc bao đó bị xé một góc, rải xuống một dòng bụi phấn nhỏ màu vàng óng, không biết là thành phần gì, nhưng có mùi nồng nặc dị thường.
Đó là loại thuốc được pha chế từ Nguyệt cung trên đỉnh núi. Nghe nói là loại thuốc chí cương chí dương, đem hùng hoàng trộn với máu hươu, đưa vào lò dùng thuần dương chi hoả luyện bảy bảy bốn mưoi chín ngày mới thành, chuyên dùng để áp chế những âm linh không an phận dưới chân Linh Thứu Sơn. Còn đối với những ác linh trong thánh hồ, thì loại thuốc này còn lâu mới đủ, cần phải mỗi năm huyết tế một lần để an phủ.
Tác nghiệt a… Nham Sinh vừa bước đi vừa lắc đầu, nhưng không dám chủ quan một chút nào, cẩn thận rắc thuốc trên đường, không dám bỏ sót chỗ nào.
Lão len lỏi qua những nấm đất vàng sẫm, lè tè, tà áo không ngừng quệt qua những cụm hoa đỏ rực đang đung đưa.
“Quác”, giữa đám phấn hùng hoàng nồng nặc, đột nhiên một bóng đen vụt lên, phát ra một tiếng kêu xé tai. Bóng đen đó bay lên giữa đám hoa, hạ xuống trên một ngôi mộ, rũ lông rũ cánh, tiếp tục vươn cổ kêu quác quác, âm thanh chói tai. Nhìn kỹ hoá ra là một con quạ đen.
“… ”
Nham Sinh định thần, thở dài một hơi : “Nha Nha, ngươi định doạ chết ta à”.
“Quác, quác”. Con quạ lỗ mãng kia bị đám bụi hùng hoàng bao phủ, đứng trên ngôi mộ hắt xì mấy cái, không ngừng vỗ cánh, đôi mắt đen lánh không ngừng quan sát xung quanh, đột nhiên phi vụt lên vai Nham Sinh, thân thiện vươn cổ cọ mỏ vào má Nham Sinh, biểu thị hỏi thăm.
“Nha Nha, làm gì đó?” Phù Nam đâu?”
Nham Sinh sau khi trấn tĩnh lại, nhặt lại bao phấn hùng hoàng lúc nãy sợ quá đánh rơi, tiếp tục rải xuống từng ngôi mộ. Vừa rải, lão vừa nói chuyện với con quạ đậu trên vai.
Con quạ đó vỗ vỗ cánh, quay đầu hướng về một trảng hoa đỏ rực phía xa kêu lên một tiếng.
Ở đó, nơi tận đầu nghĩa trang, trong một khoảng rừng thưa, một toà trúc xá ánh lên làn quang mang nhàn nhạt trong nắng chiều, xung quanh được bao bọc bởi vô số mạn châu sa hoa đỏ rực. Điều kì quái là loại hoa này kéo dài đến cách trúc xá ba trượng liền ngừng lại, tạo lên một khoảng trống trước nhà, nơi đó mọc lên hai cây sa la thụ cô độc.
“Ở trong phòng à? Ít khi thấy cậu ấy không đi luyện kiếm cùng Phiêu Bích… ” Nham Sinh nhìn thấy ánh đèn trong nhà, trong lòng trở lên yên tâm hơn. Lão vỗ vỗ đầu: “À, đúng rồi, hôm nay là mười năm tháng bảy, có lẽ là cậu ấy muốn tránh chăng. Dù sao cũng từng là người trong giáo, trước đây còn là đồ đệ của Vân Tức tế ti”.
Con quạ đen có cái tên Nha Nha kia cũng quác quác hưởng ứng, bộ dạng hoạt bát, hiếu động, không ngừng nhảy nhót nhìn ngang ngó dọc trên vai Nham Sinh, bay đi bay lại. Đột nhiên, nó kêu lên một tiếng vô cùng chói tai, hai móng quặp chặt lại.
Hai vai Nham Sinh bị quắp đau nhói, lão ngẩng đầu lên, nhìn về hướng con quạ đang nhìn, đột nhiên cũng thất thanh kêu lên.
Ngôi mộ kia! Ngôi mộ vừa mới chôn, không biết đã bị quật lên từ lúc nào.
Trên nóc một đất vàng bị đùn lên, giống như bánh bao có múi bị xé toác ra ở giữa, giống như là có một vật gì vừa đội đất chui lên.
Nham Sinh vô cùng kinh sợ. Bái Nguyệt giáo giáo quy sâm nghiêm, nếu như khu nghĩa địa mà lão phụ trách xuất hiện hiện tượng bị trộm, hoặc là tử linh đào thoát, thì sẽ bị truy cứu tội danh mất mạng.
Lão khơi đèn cho sáng thêm, run rẩy bước lại gần soi kỹ. Lão phát hiện trừ cái lỗ thủng kia, trên mộ không có dấu vết của các công cụ đào bới khác, trên mặt đất chỉ lưu lại vài dấu chân lộn xộn. Lão lại soi đèn đi quanh mộ một vòng, phát hiện ra một việc kì quái.
Những dấu chân đó, chính là từ mộ hướng ra phía ngoài.
Không có dấu chân từ phía ngoài đi vào, chỉ có dấu chân từ phía mộ đi ra.
“Làm sao, làm sao lạ thế… Mới chôn được hai ngày, đã thi biến rồi?”. Các dấu chân chứng minh đây không phải là một vụ trộm mộ. Sắc mặt của Nham Sinh càng trở lên trắng bệch, lập cà lập cập nhìn ngôi mộ như đang há ngoác cái miệng trong ánh chiều, không nhịn được tiến lên một bước, cúi đầu nhìn xuống cái hố trên mộ, sau đó lại kêu lên một tiếng thất thanh.
Thi thể vẫn còn… Cỗ thi thể được cuốn cỏ an táng sơ sài, vẫn nằm nguyên vẹn dưới đất vàng.
Nấm mồ bằng đất vàng sơ sài đó, giống như cái miệng của địa ngục ngoác ra, cất tiếng cười tranh nanh trong ánh chiều. Lão đứng bên cạnh cái hố trên mộ, ánh đèn chiếu xuống đôi chân trần trắng xanh của xác chết dưới đất đã bắt đầu thối rữa. Một làn âm phong lạnh lẽo từ dưới thổi lên, ngọn đèn bập bùng kịch liệt, gần như tắt ngóm.
Xác chết vẫn còn. Như vậy, như vậy… Từ trong mộ chui ra, không phải là tử linh sao?
Nham Sinh bỗng cảm thân rùng mình.
Bóng chiều đã nhạt dần, ánh sáng cuối ngày le lói trên tán rừng thưa thớt, chỉ lưu lại một vài tia nắng.
Người trông mộ phải nhờ vào ánh đèn mới có thể quan sát được xung quanh. Đột nhiên lão khựng lại. Những khóm mạn châu sa hoa rậm rạp bên cạnh mộ bị dẫm gãy vài cành, ngả nghiêng trên đất, cả cành xanh và hoa đỏ đều bị dẫm nát, rũ rượi trên đất. Trên cánh hoa còn lưu lại từng dấu chân rõ ràng, nhỏ nhắn và lộn xộn, dường như là của một cô gái.
Có thể dẫm nát hoa cỏ, tuyệt nhiên không thể là tử linh được.
Những dấu chân đó dường như do dự đứng bên cạnh ngôi mộ một lúc, dẫm nát một khoảng mạn châu sa hoa, sau đó mới rời đi, nhắm thẳng về phía toà trúc xá cuối nghĩa trang.
“Quác” Con quạ đen bay vài vòng xung quanh ngôi mộ, lúc này kêu lên một tiếng, vỗ cánh phành phạch bay men theo hàng dấu chân, lao thẳng về chỗ ở của chủa nhân, xuyên qua song cửa sổ bay vào.
“Quác”. Sau đó, nó lại kêu nên một tiếng kêu ngắn chói tai.
Nham Sinh kinh sợ, chấn động, đột nhiên nghe thấy trong trúc xá truyền ra âm thanh quen thuộc, trầm giọng quát: “Muốn chết à, con súc sinh lông lá kia? Cút ra ngoài, cút ra ngoài, không được làm kinh động khách quý”.
Sau đó, lão thấy con quạ bị cầm mỏ lẳng ra ngoài, lăn một vòng rồi bật dậy, kêu quác quác ầm lên.
Là tiếng của Phù Nam… Nham Sinh nhẹ người thở hắt ra, vội vàng soi đèn bước về phía trúc xá.
Xuyên qua hai gốc cây sa la thụ là đến bậc thềm. Lão đang định gõ cửa bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại. Dấu chân! Trên bậc thềm không ngờ có hai dấu chân rất rõ ràng, còn dính cả chất dịch của mạn châu sa hoa màu hồng nhạt. Đây rõ ràng là dấu chân đi từ ngôi mộ vào đây.
Đột nhiên lão nhớ ra, vừa rồi Phù Nam vừa nói: “Đừng làm kinh động đến khách quý”. Hôm nay là mười năm tháng bảy, cái nơi hoang vu này sao lại có khách? Lẽ nào chính là….
Nham Sinh sợ đến mức lảo đảo, chân bước hụt một cái, ngã từ trên thềm xuống.
“Ai?” Người trong nhà bị kinh động, kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, soi vào người bạch y nam tử đứng sau cửa. Gã đeo một thanh kiếm ngân bạch sắc, mi mục thanh tú mà bình hoà. Vào khoảng khắc đó, không hiểu có phải là do ảo giác, ánh trăng dường như lưu chuyển trên y phục của người đó, an tĩnh và huy hoàng.
“Nham thúc, thúc làm sao vậy?”. Nhìn người trông mộ xõng xoài dưới thềm, nam tử đó ngạc nhiên hỏi.
Nham Sinh lồm cồm một lúc mới bò dậy được, nhặt chiếc đèn đã tắt ngóm lên, run rẩy chỉ vào hai dấu chân màu hồng nhạt in rõ trên thềm: “Cậu, cậu không sao chứ? Ai… là ai đến vậy? Có phải là Phiêu Bích cô nương không?
“Không phải là Phiêu Bích. Phù Nam nhoẻn miệng cười : « Chỉ là một vị cố nhân lâu ngày không gặp mà thôi ».
Trong căn nhà ấm áp ánh đèn, một bạch y thiếu nữ tầm tuổi của Phiêu Bích, có lẽ cũng chỉ tầm mười sáu tuổi, dung nhan thanh lệ, thần thái bình tĩnh, hơi khẽ cúi đầu ngồi bên cạnh chiếc bàn giữa phòng. Dường như vừa cùng ngồi ăn với PhùNam thì bị lão đến cắt ngang.
Phù Nam cười giơ tay mời: “Trời cũng tối rồi, thúc vào ngồi chơi một lúc? Thuận tiện cùng ăn tối luôn”.
“Không cần không cần”. Nham Sinh thở hắt ra, vội vàng lắc đầu: “Xin cáo từ”.
Lúc rời đi, lão còn cố tình nhìn vào trong nhà, đúng lúc bạch y thiếu nữ đó cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng, không ngờ còn đẹp hơn vài phần so với Phiêu Bích cô nương. Nham Sinh nhìn kỹ, không kìm được tiếng thở dài. Tiếc cho nữ tử xinh đẹp như vậy, lại bị dị dạng. Lưng của nàng nhô lên một cục, cả người bị nén xuống, khiến cho khuôn mặt lúc nào cũng cúi xuống, nhìn xuống mặt đất.
Nhìn người trông mộ rời đi, Phù Nam nhẹ nhàng đóng cửa, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
“Người rút cục là người hay quỷ?”. Y quay người lại, tay đặt lên chuôi thanh kiếm ngân bạch sắc bên hông, trầm giọng quát người khách không mời mà đến: “Đừng cho là ta không nhìn thấy trên người ngươi âm khí quá nặng, chị sợ là đào thoát từ dưới đáy thánh hồ lên đúng không?”.
“Phù Nam ca ca, huynh thật thông minh. Bạch y thiếu nữ đó ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Muội là Thần Triệt”.
Nụ cười đó, vừa trong sáng vừa trống rỗng, khiến người nhìn thấy cảm thấy lạnh gáy.
“Thần Triệt?”. Phù Nam chầm chậm lẩm bẩm cái tên đó, trong mắt đột nhiên loé lên ánh sáng kì lạ: “A, là muội?”.
“Phù Nam ca ca, huynh không nhớ ra muội à?”. Trong ánh mắt của thiếu nữ tên là Thần Triệt đó cũng có ánh sáng, không trống rỗng như lúc nãy nữa, rồi đột nhiên cười to lên: “Chúng ta cùng được tế ti đại nhân nuôi dưỡng, sau đó, muội làm giáo chủ, huynh theo học thuật pháp. Mười năm trước, muội bị phế truất, rồi bị giam dưới Hồng Liên u ngục, huynh đều quên rồi sao?”.
“A Triệt… A Triệt” Trong ánh mắt của Phù Nam có thần sắc hoảng nhiên: “Muội, muội vẫn còn sống”.
Làm sao có thể không nhớ? Mặc dù đã gần mười năm trôi qua, mặc dù lúc chia ly bọn họ vẫn chỉ còn là trẻ con, mặc dù hiện giờ y đã bị trục xuất khỏi Nguyệt cùng, nhưng hài tử có đôi mắt trong sáng đó, làm sao y có thể quên được?”.
Trong ký ức, tìm đi tìm lại cũng không thể tìm được ánh mắt nào mĩ lệ đến như vậy được
“Muội bị giam tám năm, nhưng, vẫn còn sống”. Thần Triệt lại mỉm cười, nhưng trong mắt lại có chút thần tình xa lạ: “Muội đã thoát ra, Phù Nam ca ca, huynh là người đầu tiên muội tìm đến. Muội muốn nhờ huynh giúp muội một việc”.
“Việc gì?”. Ẩn ước cảm thấy không ổn, Phù Nam cất tiếng hỏi, tay vô tình lại đặt lên đốc kiếm.
“Giúp muội sát hồi Linh Thứu Sơn, đoạt lại Nguyệt cung”. Ánh mắt của Thần Triệt xuyên qua cửa sổ, nhìn về thần sơn an tĩnh trong bóng đêm, khoé miệng xuất hiện nét cười tàn nhẫn: “Giáo chủ hiện giờ chính là con bé hồng y Tiểu Diệp tử đó đúng không? Muội muốn chặt chân tay nó, vất xuống dưới hồ nuôi ác linh.