Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu có thể, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, đâu mới chân chính là ngươi?
Trương dương (???) cực hạn, đem ngươi hòa tan … Tình yêu cực hạn, phải hay không … kết cục chính là hủy diệt?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
A Phúc trộm nhìn khách nhân ngồi bên cửa sổ, A Phúc tự hỏi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp qua mĩ nhân như vậy, liền ngay cả Lôi phủ Đại tiểu thư được xưng là Tô Châu đệ nhất mỹ nhân mà lần trước hắn thấy cũng không xin đẹp bằng.
A Phúc lau lau bàn, không yên lòng, lén lút quay đầu lại. Khách nhân kia ngồi bên cửa sổ với ánh nắng hoàng hôn rọi vào sườn mặt, liền ngay cả nhung mao tinh tế cũng bị trời chiều nhuộm thành hoàng sắc thản nhiên.
Dưới cái mũi thẳng là đôi môi tinh tế, lông mi thật dài, có chút thùy hạ, lại hơi vểnh lên, cư trú trên đôi mắt. Làn da vàng điển hình của người Á Châu, màu vàng nhàn nhạt, so với người bình thường còn nhạt hơn, không phải màu vàng lúc đậm lúc nhạt, mà là vàng đều, màu răng vàng thực thoải mái.
Mắt hắn thùy hạ, tay phải nâng cằm, tựa hồ là đang tự hỏi chuyện gì đó.
A Phúc yên lặng đến gần cửa sổ, hướng theo tầm mắt hắn nhìn xuống dưới. Phía dưới là cảnh phố thực bình thường, cùng dĩ vãng cũng không có gì khác biệt, người đến người đi náo nhiệt, A Phúc cũng không biết có gì hay để xem? Nhưng người kia vẫn nhìn xuống dưới, đã rất lâu rồi.
“A Phúc, A Phúc!” Thanh âm của chưởng quầy vang lên, giọng nói lớn hay có của hắn, “A Phúc a, dược mấy ngày trước ta gọi ngươi đi Lưu chưỡng quỹ lấy ngươi để ở đâu?”
A Phúc kích động chạy đến, quay đầu nhìn người kia liếc mắt một cái, người kia vẫn như trước nhìn ra cửa sổ, không chú ý đến động tĩnh bên này. A Phúc cảm thấy thảnh thơi, có chút an tâm, rồi lại có chút bi thương.
Đối chưỡng quỷ nở ra khuôn mặt tươi cười, “Ta đặt dược ở bên kia, chưỡng quỹ đi theo ta.”
Mộ Thánh Huân nhẹ nhàng thở dài, đây là ngươi muốn sao, phụ hoàng? Không bao giờ gặp mặt, làm cho ta vĩnh viễn cũng không nhớ rõ ngươi, đó … đó là suy nghĩ của ngươi sao? Túng cử án tề mi, chung cứu ý nan bình … (Vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, chung quy vẫn rất khó yên bình)
Đến khi A Phúc quay về, nhìn cái kia khách quan đã ngồi bên cửa sổ xem Nghê Hoa cô nương ở Ỷ Hồng Lâu đối diện. Nghê Hoa cô nương là trụ tử của Ỷ Hồng Lâu, là một người đàn hay, cũng là một người viết đẹp, có biết bao nhiêu người đã vì nàng mà táng gia bại sản cũng không hối tiếc.
Tâm A Phúc có chút chua xót, cuối cùng lại không thể tiến lên. Hắn có lí do gì để tiến lên?
Nghê Hoa ôm tỳ bà, cười nhợt nhạt, ngồi đối diện Mộ Thánh Huân, “Vị khách nhân này, độc tọa không bằng độc ẩm, độc ẩm không bằng độc ẩm với người khác. Hai người cùng nâng chén, so với một mình say sẽ tốt hơn, không phải sao?”
Mộ Thánh Huân tựa tiếu phi tiếu nâng mắt, nhìn về phía Nghê Hoa. Nghê Hoa vẫn tươi cười như trước, tao nhã nhưng lại không phong trần.
Thấy Mộ Thánh Huân không nói chuyện, Nghê Hoa ôm lấy tỳ bà, hơi nghiêng đầu, mang theo một chút hồn nhiên của nữ tử, rồi lại như không có gì. “Nếu khách quan không muốn nói, vậy mời khách quan nghe một đoạn.” Mộ Thánh Huân gật gật đầu.
“Bồi quân tiếu túy tam thiên trường, bất tố li thương.
Tam thiên li thương lệ, luyến thương phồn hoa …
Túng cử án tề mi, chung cứu nan bình …
Oán nan bình, hận nan bình …
Nan bình tâm trung lệ, nan bình thương thệ ngữ, nan bình tùy phong hồn, nan bình tích thì luyến …
Bình bất hạ củ củ triền triền đích tương tư, bình bất hạ triền triền miên miên đích quyến luyến, bình bất hạ đoạn đoạn tục tục đích nghiệt duyến, bình bất hạ nhược ẩn nhược hiện đích thương hoài.
Nhược vi tằng ái luyến củ triền, kim vị tri thương hồn nan phản nhược vị tằng huề thủ tương bạn, kim vị tri đoạn ái nan hưu.
Ý nan bình, ý nan bình …
Tiêu tương hữu lệ, quân vương vị quy. Thả tạm tùy phong bồi quân quá khứ, tiêu tương duyên ngạn tam vạn lí …”