Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt Trương Dân Cường chợt tối sầm lại, hắn nhìn thoáng qua Triệu Liên Sinh, sau đó đặt bút xuống, không nói thêm lời nào.
Lý Tam Thái lúc này đứng trong phòng họp yên tĩnh, vẻ mặt càng thêm bối rối. Mãi đến bây giờ hắn mới hiểu vừa rồi mình bị Vương Tử Quân đùa bỡn, chính bản thân mình đã tự nhận tội.
Nhưng lúc này Lý Tam Thái đã nói ra khỏi miệng, nước hắt ra khó thu về, hắn chỉ có thể uể oải nhìn Triệu Liên Sinh, hy vọng anh rể có thể ngăn con sóng giữ vào đúng thời điểm, nói thay mình vài lời, nếu không thì chỉ sợ bản thân mình sẽ xong đời.
Cừu Gia Thành thì không thèm che giấu nụ cười trên mặt, dù sao hắn cũng đã sớm xé toang mặt mũi với Triệu Liên Sinh, đơn giản không còn gì cố kỵ. Khi thấy Triệu Liên Sinh mất mặt thì hắn cảm thấy rất sảng khoái, nụ cười tươi phơi phới.
- Ha ha, bí thư Dân Cường, lần này rõ ràng là anh lỗ mãng, tôi thấy sau này anh nên xuống cơ sở nhiều hơn, đừng cứ suốt ngày ru rú trong phòng làm việc, như vậy sẽ để cho đám khốn kiếp phá hoại kia lừa gạt.
Cừu Gia Thành cũng không trực tiếp nổ súng với Triệu Liên Sinh, hắn chợt quay sang châm chọc Trương Dân Cường.
Trương Dân Cường tức đến mức gương mặt tái nhợt, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn, ngay cả Lý Tam Thái cũng đã thừa nhận mình làm chuyện xấu, chính mình trước đó lại mở miệng nói rằng hiểu rõ về Lý Tam Thái, sẽ không làm ra những chuyện như vậy, chẳng phải đang ngoan cố nói dối sao?
Trước kia dù là Cừu Gia Thành nói gì cũng bị Trương Dân Cường châm chọc, lúc này Cừu Gia Thành có thể bắn đối phương một mũi tên, sao có thể không vui cho được? Hắn đưa điếu thuốc lên miệng hít vào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lưu Căn Phúc:
- Đồng chí Căn Phúc có năng lực công tác nhưng rõ ràng là bốc đồng, thiếu khuyết lý luận chính trị, sau này nên đi theo bí thư Vương để học tập, nhưng khuyết điểm cũng không thể che lấp ưu điểm.
Lưu Căn Phúc nghe thấy Cừu Gia Thành nói như vậy mà không khỏi cảm thấy ngứa răng, cũng không còn lời nào để nói, nhưng vẻ oán độc trong mắt càng mạnh mẽ hơn vài phần.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn tất cả tình huống phát sinh, Cừu Gia Thành ra tay thật sự ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không ngờ lời nói của đối phương lại sắc bén và rõ ràng mạch lạc như vậy, xem ra mâu thuẫn giữa Cừu Gia Thành và Triệu Liên Sinh cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai.
"Cừu Gia Thành kia hoàn toàn có thể kéo về phía mình." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: mTruyen.net chấm c.o.m
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn cũng không tiếp tục mở miệng, lúc này hắn đã toàn thắng, điều cần xem xét là thu quân như thế nào mà thôi.
- Bốp!
Một tiếng vỗ bàn vang lên, Triệu Liên Sinh đứng thẳng người lên nói:
- Lý Tam Thái, cậu dám làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao? Nếu như không phải bí thư Vương biết được, không biết tôi còn bị cậu gạt đến bao giờ? Từ bây giờ cậu cuốn gói cút đi, cũng không cần tiếp tục công tác trong ủy ban xã nữa.
Triệu Liên Sinh chọn phương án giải quyết như vậy thật sự rất hay, tuy hy sinh Lý Tam Thái nhưng lại có thể bảo tồn thể diện của mình.
Lý Tam Thái nghe nói mình phải cuốn gói khỏi ủy ban thì giống như bị sét đánh trúng, ngây ngẩn cả người. Tuy hắn chỉ là một đầu bếp nhà ăn trong ủy ban xã nhưng tốt xấu gì cũng có tiền lương hằng tháng, đám hàng xóm trong thôn vẫn xem hắn là một người ăn cơm nhà nước, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, đây chính là vị trí làm cho bao người đỏ mắt nhìn. Nếu hắn phải quay về làm một thôn dân bình thường, cả ngày vểnh mông ngoài đồng, đổ xuống đồng ruộng không biết bao nhiêu mồ hôi cũng không đủ tiền tiêu xài một tháng, như vậy hắn sẽ sống thế nào?
- Anh rể, anh tha cho em, em không nên như vậy, em sẽ không chọc anh nổi giận, em sẽ nhận phạt, sẽ đảm bảo...Sau này không dám tái phạm.
Lý Tam Thái dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Triệu Liên Sinh, trong lời nói thật sự có chút nức nở.
Triệu Liên Sinh thấy Lý Tam Thái nói như vậy thì càng nổi giận, trong lòng thầm mắng, chờ tiểu tử ngươi cút đi, chuyện này sẽ bỏ qua, chờ ta thu thập xong Vương Tử Quân thì quay lại không được sao? Không cho cậu đến làm việc trong ủy ban thì chị cậu cũng không để cho tôi yên, cậu không thể cúi đầu đi ra cho tôi bớt ngột ngạt trong lòng sao?
- Chủ tịch Triệu, mong anh bớt giận, tôi hiểu tâm tình hận rèn sắt không thành thép của anh, nhưng xử lý Tam Thái như vậy là quá nặng. Người còn trẻ có ai không phạm sai lầm? Phạm sai lầm cũng không có vấn đề, chỉ cần sửa đổi là được, như vậy sẽ là đồng chí tốt, theo tôi thấy vấn đề giáo dục là nên xem xét, còn chuyện đuổi việc thì không cần.
Vương Tử Quân ngồi vững vàng trên ghế của mình, sau đó khẽ nói lời an ủi Triệu Liên Sinh.
- Tam Thái, anh quay về làm bản kiểm điểm, phân tích nguyên nhân phạm sai lầm, sau đó thành khẩn nói lời xin lỗi với người bị hại, đồng thời bồi thường tổn thất cho người ta. Chuyện này do chủ tịch Cừu phụ trách, cũng đừng nên làm cho chủ tịch Triệu khó xử.
Lời nói tiếp theo của Vương Tử Quân thật sự làm cho Lý Tam Thái cảm thấy vui sướng, chỉ cần có thể tiếp tục công tác trong ủy ban, dù bắt hắn làm gì cũng được.
Triệu Liên Sinh ngồi trên đài nghe rõ ý xử lý của Vương Tử Quân mà vẻ mặt khá phức tạp, hắn như ngồi trên đống lửa như đứng trên đống than, giống như không phải em mình phạm sai lầm, chính là mình phạm sai lầm vậy.
Đã qua nhiều đời bí thư đến nhận chức ở xã Tây Hà Tử, Triệu Liên Sinh hắn vẫn luôn nắm đại cục, chưa từng bị động như lúc này. Nhưng bây giờ hắn không những rơi vào trạng thái bị động, còn không tìm được biện pháp phản kích. Trong mắt mọi người thì vào thời điểm mấu chốt Vương Tử Quân lên tiếng bảo vệ Lý Tam Thái, như vậy Triệu Liên Sinh còn phải nợ đối phương một phần nhân tình.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, Lý Tam Thái tuy có quan hệ thân thích với chủ tịch Triệu nhưng việc gì sẽ ra việc đó, tôi sẽ cố gắng giúp đồng chí Tam Thái sửa chữa sai lầm, hai vị lãnh đạo cứ yên tâm.
Cừu Gia Thành đứng lên khỏi ghế, dùng giọng điệu quyết tâm nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Cừu Gia Thành, lại nói:
- Chủ tịch Gia Thành, anh nhất định phải đứng trên độ cao chính trị, phải giúp đỡ đồng chí Tam Thái hối cải làm người tốt, không thể tiếp tục để cho dân chúng phản ánh. Nếu có gì khó khăn anh cứ báo cáo trực tiếp với tôi và chủ tịch Triệu.
Lúc này đám cán bộ ở bên dưới ngồi rất ngay ngắn, tất cả ý nghĩ khinh thường Vương Tử Quân đã biến mất sạch sẽ, ai cũng cảm thấy giống như giông bão sắp kéo đến.
- Chủ tịch Cừu, nếu bí thư Vương đã có chỉ thị như vậy, tôi cũng không nói thêm điều gì khác. Tam Thái là em vợ của tôi, anh càng cần xử lý nghiêm khắc, nếu qua loa cho xong, cố ý cho cậu ấy vượt qua kiểm tra, như vậy tôi cũng không thông qua.
Triệu Liên Sinh vẫn là Triệu Liên Sinh, hắn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng điệu hy sinh nói với Cừu Gia Thành.
Cừu Gia Thành bóp nát đầu thuốc trong tay, sau đó hắn cười nhạt nói:
- Chủ tịch Triệu cứ yên tâm, tôi ghi nhớ những lời chỉ bảo của anh.
- Tốt lắm, chuyện Tam Thái đến đây là xong, chủ tịch Triệu còn gì cần nói nữa không?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Triệu Liên Sinh rồi mở miệng nói, xem như trực tiếp ép câu nói kế tiếp của Triệu Liên Sinh vào bụng.
Triệu Liên Sinh nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó ngẩng đầu nói:
- Tôi cũng không còn gì!
- Nếu vậy thì chúng ta tan họp.
Vương Tử Quân nói, sau đó nhanh chóng đứng lên bước ra khỏi phòng họp.
Trước kia đám cán bộ sẽ ồn ào đứng lên bỏ đi, nhưng lúc này không kẻ nào dám tùy tiện đứng lên, đợi đến khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng thì bọn họ mới lặng lẽ bước đi.
- Thời tiết sắp thay đổi...
Những âm thanh trầm thấp từ trong những tốp năm tốp ba cán bộ đi xuống lầu truyền ra ngoài.