Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa hè ở trường đại học Giang Thị không những có mặt trời chói chang, còn có nỗi buồn ly biệt đối với những sinh viên sắp tốt nghiệp. Trong rừng cây, đình nghỉ mát, bên hồ nước, khắp nơi đều có thể thấy được những cặp tình nhân đang đi bên cạnh nhau.
Đây là trường đại học mà bí thư Vương Tử Quân từng tốt nghiệp năm xưa, những năm qua danh tiếng của trường đại học Giang Thị liên tục tiến lên. Hai năm trước trường đại học Giang Thị chính thức tiến vào trong hàng ngũ mười trường chất lượng nhất trong nước.
- Thần Sưởng, hôm nay bố mẹ em sẽ đến, anh phải đi theo em gặp mặt bọn họ. Một nữ sinh tóc dài xõa vai đang ôm một cậu thanh niên ngồi trước mặt, cơ thể nàng mềm mại giống như muốn tiến hẳn vào trong lòng cậu thanh niên kia.
Cô gái này có dáng người cao ráo, gương mặt khỏe mạnh, cũng không có gì quá xuất chúng, chỉ làm cho người đối diện cảm thấy xinh xắn khỏe mạnh mà thôi. Cậu thanh niên đang ngồi bên cạnh có dáng người cao ngất, da thịt trắng nõn, càng làm cho người ta phải chú ý chính là gương mặt bừng hào quang.
Hai người ngồi cùng một chỗ không khỏi làm cho người ta phải tán thưởng một câu Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng cũng có vài phần không xứng, ví dụ như cách ăn mặc. Cô gái kia ăn mặc không phải quá xa hoa thế nhưng lại có tính thượng thừa, ít nhất cũng vài ngàn đồng một bộ, nhưng cậu thanh niên tuy ăn mặc khá thoải mái nhưng chỉ là một bộ thể thao bình thường mà thôi.
- Bố mẹ em khi nào thì đến? Có cần chúng ta đi đón tiếp không? Vương Thần Sưởng nhìn bạn gái rồi cười hỏi.
- Bọn họ có xe, không cần phải đón. Cô gái chỉnh trang quần áo cho Vương Thần Sưởng rồi dùng giọng ân cần hỏi han: - Không phải anh là người điển hình lên tiếng trong lễ tốt nghiệp lần này sao? Anh đã chuẩn bị bản thảo xong chưa?
- À, anh đã nghĩ sẵn trong đầu, em cứ yên tâm đi. Vương Thần Sưởng dùng giọng tự tin nói với bạn gái.
- Vậy thì quá tốt rồi, lần này anh đại biểu cho cả khóa phát biểu trong lễ tốt nghiệp, thầy chủ nhiệm rất xem trọng anh, anh cũng đừng để phát sinh vấn đề gì mới được. Cô gái thấy bạn trai không quan tâm đến mình thì khẽ oán trách.
Văn Thành Đồ cười cười nói: - Anh thấy em còn căng thẳng gấp gáp hơn cả anh, em có lòng tin với anh không đấy?
Cậu thanh niên nói đến đây thì dùng giọng thần bí nói: - Hay là em sợ anh làm náo động, sau đó bị người khác cướp mất? Đừng lo lắng, anh sẽ rất an phận.
Cô gái phát hiện nụ cười xấu xa của bạn trai như của một đứa bé, hắn híp mắt lại, hàng răng sáng bóng chỉnh tề xuất hiện, đây chính là người bạn trai quá xuất sắc mà nàng yêu bốn năm qua. Nàng thầm cảm thấy kiêu ngạo vì bạn trai của mình, lại cảm thấy "nguy cơ bốn phía", bây giờ thấy bạn trai trêu chọc thì không khỏi giả vờ nổi giận, sau đó đấm hắn một cái rồi nói: - Tiểu Sưởng, anh nhất định phải biểu hiện cho tốt, vì...Vì bố mẹ em cũng tham gai lễ tốt nghiệp.
Cô gái nói đến đây thì gương mặt có chút u buồn, nàng do dự hỏi: - Tiểu Sưởng, bố mẹ anh có đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp này không?
Vương Thần Sưởng cũng không quan tâm đến bộ dạng sầu lo của bạn gái, hắn suy nghĩ giây lát rồi nói: - Có lẽ mẹ anh sẽ không qua, bố của anh thì rất bận, khả năng đến tham gia còn nhỏ hơn mua xổ số.
- Ôi, đáng thương cho tâm tư của bố mẹ trong thiên hạ, bố của anh bận rộn cũng là vì anh cả mà thôi, anh đừng trách bác ấy. Mặc dù cô gái không có chút ấn tượng nào với bố của bạn trai, thế nhưng nàng vẫn không khỏi mở miệng giải thích thay.
Vương Thần Sưởng nghĩ về tình cảnh bận rộn cả ngày của bố mà không khỏi có chút khó chịu. Đối với người khác thì người một nhà thường vui vẻ ở bên nhau, thế nhưng đối với hắn thì thời gian của bố là quá ít.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt những lời xì xào bàn tán của hai cô cậu thanh niên. Cô gái tiếp điện thoại rồi dùng giọng dịu dàng nói: - Mẹ, bây giờ bố mẹ đi đến đâu rồi?
- Nhiên Nhiên, bố mẹ đã đến trường của con, lúc này con đang ở đâu vậy? Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm khắc.
Cô gái lại càng hoảng sợ, nàng nói theo bản năng: - Không phải bố mẹ nói mười giờ mới đến sao?
- Bố nhớ con nên yêu cầu đến sớm hơn, vừa rồi mẹ gặp một người bạn của con, nói là con đang ở bên bờ hồ, mau quay về đi. Mẹ của cô gái ở bên kia tuy đã nói ôn hòa hơn nhưng vẫn có vài phần kiên quyết.
An Di Nhiên hỏi vị trí của mẹ, sau đó nàng có chút bối rối: - Mẹ em nói mười giờ hôm nay mới đến, không ngờ bọn họ đến sớm như vậy, anh xem...
Vương Thần Sưởng nhìn vẻ mặt bối rối của bạn gái, hắn nở nụ cười thoải mái nói: - Không có vấn đề, sớm muộn gì anh cũng phải gặp mặt bọn họ, chúng ta đi thôi.
- Đúng vậy. An Di Nhiên vì muốn bạn trai để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ mình mà hầu như mất khá nhiều tâm tư. Nàng cố ý yêu cầu bố mẹ đến lúc mười giờ, chính là vì muốn để bọn họ tham gia lễ tốt nghiệp, Vương Thần Sưởng chính là người đại biểu cho sinh viên tốt nghiệp phát biểu vài lời.
Không ngờ kế hoạch lại thay đổi, chính mình dùng nhiều công sức sắp xếp nhưng lại không thành hiện thực. Hơn nữa với bộ dạng của Vương Thần Sưởng bây giờ căn bản khó vượt qua được cửa ải của bố mẹ mình.
An Di Nhiên chợt cảm thấy bực bội, nàng là một cô gái hiểu biết, biết rõ bố mẹ đã trả giá rất nhiều để nuôi nấng mình trưởng thành, nhưng những năm qua nàng lại cảm thấy bố mẹ quá thế tục, có chút lợi thế, dối trá. Tất nhiên đó là suy nghĩ của nàng, biết đâu những người làm ăn kinh doanh đều là như vậy.
An Di Nhiên nhìn nụ cười tự tin trên gương mặt của bạn trai, nàng không khỏi cảm thấy bầu trời đầu trong xanh. Nàng cũng không cần che giấu mà khoác tay lên người hắn rồi nói: - Mẹ của em là người không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, nói chuyện không quá suy nghĩ, nếu như có câu nào làm anh nổi giận, mong anh đừng để trong lòng.
- Anh biết rồi, không có vấn đề. Vương Thần Sưởng cũng rất yêu thương An Di Nhiên, hắn khẽ véo mặt nàng rồi cười ha hả nói.
Khi Vương Thần Sưởng và An Di Nhiên đi đến địa điểm chỉ định thì thấy không phải chỉ là bố An Chính Bân và mẹ Trần Ái Hoa, còn có một tên thanh niên trẻ tuổi khác. Tên thanh niên này ăn mặc ngăn nắp, đứng nói đó làm cho người ta sinh ra cảm giác giàu sang.
An Di Nhiên nhìn cậu thanh niên kia mà không khỏi nhíu mày. Trần Ái Hoa thấy An Di Nhiên đi bên cạnh Vương Thần Sưởng, thế là hai hàng chân mày không khỏi cau lại.
- Nhiên Nhiên, chú An và dì Trần thật sự rất yêu thương em, công ty có hạng mục lớn cần đàm phán thế nhưng vì muốn tham gia lễ mừng tốt nghiệp của em, chú An quyết định thoái thác không chút do dự. Cậu thanh niên kia thấy An Di Nhiên đi đến và Vương Thần Sưởng ở phía sau, thế là không khỏi cười tủm tỉm nói với An Di Nhiên.
An Di Nhiên chần chờ giây lát rồi nói: - Bố, mẹ, đây là bạn trai của con tên là Vương Thần Sưởng, mọi người đã ăn cơm chưa?
- Chào cô chú. Vương Thần Sưởng cảm thấy bàn tay An Di Nhiên nắm tay mình hơi chợt thì ý thức được tâm tư của bạn gái, hắn không khỏi nắm chặt bàn tay của nàng, tỏ ý an ủi. Sau đó hắn nhanh chóng chào hỏi hai vợ chồng An Chính Bân.
An Chính Bân nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi tươi sáng ở bên kia mà không khỏi cảm thấy con gái mình có ánh mắt tinh anh. Nhưng hắn cảm thấy người thanh niên này không xứng với con gái nhà mình, dù sao thì tình cảnh của hai nhà cũng khác nhau, nếu An Chính Bân gả con gái cho một người như thế này, chỉ sợ sẽ bị người ta chê cười.
Còn Trần Ái Hoa thì trực tiếp nói: - Nha đầu kia, thật sự buồn cười, mẹ cũng không phải là người mắt mờ, cũng không phải là không nhìn thấy bạn học Tiểu Vương của con.
Trần Ái Hoa là một người có kinh nghiệm, chỉ sau một câu nói vui đùa đã biến bạn trai trong miệng An Di Nhiên thành bạn học.
Gương mặt An Di Nhiên chợt biến đổi, nàng ngẩng đầu lên nói: - Mẹ, mẹ không hiểu ý của con sao? Vương Thần Sưởng là bạn trai của con, không phải là bạn bình thường.
An Di Nhiên nói tuy không nhiều nhưng lại làm cho bầu không khí vốn vui vẻ chợt trở nên ngưng trọng. Trần Ái Hoa định nổi giận, thế nhưng An Chính Bân ở bên cạnh đã mở miệng nói: - Được rồi, hai mẹ con nhà này thật là, sao vừa mới gặp nhau đã đấu võ mồm rồi?
- Cậu Tiểu Vương, để cậu phải chê cười rồi. An Chính Bân căn bản gọi tên Tiểu Vương rất thân mật nhưng lại có chút lạnh lùng như đứng xa ngàn dặm. Cậu thanh niên này tuy trẻ tuổi nhưng gia đình và bối cảnh làm cho sự phát triển của hắn tiếp xúc với nhiều người hơn cả những người này.
- Chú nói rất đúng, dì và Nhiên Nhiên đứng một chỗ nhìn như hai chị em.
- Nhiên Nhiên, lần này bố mẹ có thể tìm được con nhanh như vậy là nhờ Trấn Thành, vì cậu ấy bỏ qua công tác đi cùng chúng ta. An Chính Bân nói rồi vỗ vỗ lên vai của cậu thanh niên Trấn Thành: - Đi thế này chắc chắn có ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, tôi cũng rất băn khoăn vì làm phiền cậu thế này, tôi nghe nói mỗi ngày cậu phải tổn thất vài trăm ngàn.
An Chính Bân nói bằng giọng điệu nước chảy mây trôi giống như không liên quan đến Vương Thần Sưởng, thế nhưng ai cũng nghe thấy rõ An Chính Bân đang dùng khí thế này để thị uy với Vương Thần Sưởng: "Anh căn bản không cùng cấp bậc với con gái của tôi, thế nên đừng đi bên cạnh con gái tôi nữa!"
Vương Thần Sưởng cười cười không quan tâm đến câu nói của An Chính Bân, Trấn Thành bên kia lại cười nói: - Chú An, hai vị đến thành phố Giang Thị mà tôi không theo thì bố mẹ cũng không cho phép. Hơn nữa dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống được.
- Trấn Thành nói những lời này là rất đúng. An Chính Bân nói đến đây thì cười nói: - Tiền kiếm hoài không đủ, nhữn khi nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ. Ngay cả bí thư Vương thì mỗi khi cần cũng phải nghỉ ngơi không dám đề xướng công tác.
An Chính Bân nói đến bí thư Vương thì có vài phần tự hào, chỉ cần nhìn vào mắt là biết hắn rất tôn kính chủ tịch Vương.
Trong họ Vương thì ít nhất không có một ngàn cũng có tám trăm người được gọi là bí thư Vương, nhưng An Chính Bân thuận miệng nói đến bí thư Vương nhưng không làm cho người ta cho ra những điều khó hiểu nào cả.
- Bí thư Vương không phải là người thường có thể so sánh được, tôi cảm thấy ý niệm chấp chính của anh ấy rất tân tiến. Trong đó tôi nhớ rõ về ý chỉ không tăng giờ làm, vì như vậy là biểu hiện không chuyên nghiệp, năng suất không cao, hiệu suất kém. Trấn Thành nở nụ cười sùng bái noi: - Năm năm qua bí thư Vương đã đẩy chúng ta tiến lên độ cao mới, tôi thật sự hy vọng anh ấy công tác thêm vài năm nữa.
- Hì hì, những lời là còn sớm, thực tế tôi thấy có không ít người có suy nghĩ như cậu. An Chính Bân nói đến đây thì cười cười: - Tôi cảm thấy nhiều chuyện đã hình thành là không thay đổi được, vì bí thư Vương là người còn rất trẻ.
Vương Thần Sưởng không nói gì nhưng lại hiểu rõ hai người kia nói không đúng. Nhưng hắn từng mở miệng hỏi và nhận được câu trả lời tương ứng, đó là nên đi theo từng phần công tác, không nên để luống cuống tay chân.
Nhưng Vương Thần Sưởng không nói ra những lời này, dù sao thì hai người kia tuyệt đối sùng bái bố mnhf.
- Bố, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không mời bố vào thăm trường của con? An Di Nhiên quyết định không chịu buông tay của Vương Thần Sưởng, nàng khẽ mở miệng nói ra đề nghị của mình với bố mẹ.
- À, như vậy cũng tốt, lần trước bố đến thì trường cũ của bí thư Vương đang tiến hành tu sửa, bây giờ không phải đã mở cửa đối ngoại rồi sao?
- À, đã mở cửa từ lâu rồi. Đúng rồi, Thần Sưởng là bí thư chi bộ của trường này, để anh ấy đưa chúng ta đi thì hay hơn. An Di Nhiên nói đến bạn trai thì gương mặt có vài phần kiêu ngạo.
Trần Ái Hoa hừ một tiếng, nàng cực kỳ bực mình với bộ dạng thân mật với Vương Thần Sưởng của con gái. Nàng nhìn cách ăn mặc của Vương Thần Sưởng, cảm thấy người này sao có thể mang lại hạnh phúc cho con mình được.
Đến tuổi của Trần Ái Hoa thì căn bản đã không còn tràn đầy tin tưởng vào tình yêu như xưa, đối với nàng thì chuyện hôn nhân của con gái không thể đùa được, nàng phải đảm bảo cho con gái có một cuộc sống an thân giàu có.
Sau năm sáu phút, đám người An Chính Bân được An Di Nhiên đưa đến một khu ký túc xá cũ, nàng chỉ vào ký túc xá rồi nói: - Bố, nói ra thì ký túc xá này nên phải dập đổ đi, nhưng trường không chịu, vẫn giữ nguyên trạng như vậy. Theo hiệu trưởng của chúng con thì đây là tài phú của nhà trường, đại biểu cho nội lực thâm hậu của trường chúng con.
- Hiệu trưởng của các con nói đúng, căn nhà này thật sự khá tốt, chỉ cần nói đây là gian nhà từng là chỗ bí thư Vương ở lại học tập, như vậy cho dù thu vé vào tham gian cũng đắt khách hơn nhẵn nơi khác. An Chính Bân nhìn căn nhà hai tầng mà trên mặt biểu hiện vẻ hành hương.
Trên lầu ở phía đông có một phòng làm việc với ba chữ "đảng ủy khối", ba chữ được đính lên cửa không phải làm bằng inox như thông thường, người ta dùng gạch và nước sơm màu đỏ để có dòng chữ như vậy, nhưng bây giờ nhìn qua có hơi phai màu.
- Đây là những dòng chữ được tìm thấy trong kho hàng, con nói khi tìm thấy nó thì hiệu trưởng vui cả một ngày. An Di Nhiên giới thiệu thêm cho bố mình.
- Điều này là đương nhiên, cần phải biết rõ nó là cái gì. Bố cũng tin khi bí thư Vương công tác ở đây đã treo tấm biển kia. An Chính Bân nói đến đây thì vẫn có chút không thỏa mãn: - Nếu trong phòng kia còn có ảnh của bí thư Vương thì càng hay.
Vương Thần Sưởng mãi không lên tiếng, hắn có biểu hiện rất ẩn nhẫn. Sau khi nghe An Chính Bân nói về ảnh của bí thư Vương, lại nghĩ có thẻ treo ảnh được sao? Bố mình ghét nhất là sùng bái cá nhân, cho dù là vị hiệu trưởng trước kia cũng không dám làm như vậy.
Khi Vương Thần Sưởng đang suy tư thì chợt nghe thấy Trần Ái Hoa nói: - Tiểu Vương, bố mẹ cháu có tham gia lễ tốt nghiệp không?