Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các cơ quan thường có những cảnh tượng như thế này: Trước khi lãnh đạo lên xe thì lái xe sẽ chậm rãi chạy đến, một tay mở cửa, một tay che bảo vệ đầu lãnh đạo, rất giống như nô tài thời xưa. Nếu là lãnh đạo xuống xe, như vậy dù là già hay trẻ thì cũng sẽ nghiêm mặt, bộ dạng bình tĩnh, lái xe sẽ tiếp đón ngay ngoài cửa.
Một lái xe tất nhiên phải luyện được những cách hầu hạ lãnh đạo cho chu toàn, chút việc như vậy tất nhiên Tiểu Tào biết rõ, nhưng hắn thấy hầu hạ lãnh đạo ngoài chịu khó thì điều cần thiết nhất là có cả ánh mắt, cũng cần lười biếng đúng lúc. Nếu lãnh đạo khác đi xe thì anh cũng không nên quá xum xoe, phải dành hết cho lãnh đạo của mình; nếu gặp phải những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cũng phải học cách lười biếng, để lãnh đạo có cơ hội thân cận. Lãnh đạo cũng là người ăn khói lửa nhân gian, cần đứng trên mặt đất, cũng hít thở như mọi người.
Sau khi xe dừng lại thì Vương Tử Quân nói:
- Đưa tôi đến đây là được, chút nữa tôi sẽ tự về nhà.
Tiểu Tào hiểu, đợi Vương Tử Quân và Y Phong xuống xe, hắn nhanh chóng lái xe đi. Hắn không sợ Vương Tử Quân nói mình không hiểu chuyện, khác biệt thì hắn cảm thấy như vậy mới là kinh nghiệm, nếu là lái xe khác sẽ cứ chờ mãi bên dưới, nhưng hắn thì không, đó là chỗ hơn người của hắn.
Vương Tử Quân khốn khổ đưa vali vài chục kí lô lên lầu, sau đó đứng thở hồng hộc, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ rèn luyện sức khỏe cho tốt.
- Mẹ, con đã về rồi, mở cửa ra nhanh lên.
Y Phong lên lầu bốn sớm hơn Vương Tử Quân một chút, nàng gõ cửa nói.
Cửa nhanh chóng mở ra, một phụ nữ trung niên hơn năm mươi vui vẻ nói:
- Ôi, Phong Nhi, sao bây giờ mới về, chú Trần đã đến nhà rồi, đang chờ con quay về.
Người phụ nữ trung niên vừa mở miệng oán trách vừa định đóng cửa.
- Mẹ, đừng đóng cửa, còn có người.
Y Phong thấy rõ động tác của mẹ, nàng khẽ vung tay chặn lại.
Mẹ Y Phong nghe nói như vậy thì tranh thủ mở cửa ra, đúng lúc liếc mắt thấy Vương Tử Quân đang xách vali đi đến bên ngoài.
Tình huống trước mắt làm cho mẹ Y Phong nhớ lại tình huống năm xưa, đó là lúc lần đầu tiên đưa bố của Y Phong về nhà mình, hình như cũng giống như vậy thì phải. Lúc này bà đưa mắt nhìn con gái, gương mặt ửng hồng, thế là hiểu ngay ra vấn đề.
Mẹ Y Phong nhìn Vương Tử Quân mà ánh mắt có chút phức tạp, tiểu tử kia có bộ dạng điển trai, cũng không kém, nhưng bộ dạng có hơi gầy. Nhưng bà dù sao cũng là người có giáo dưỡng, lập tức tranh thủ thời gian tươi cười hớn hở nói:
- Ôi, mời cậu vào, mời vào.
Vương Tử Quân đi lên lầu bốn mà hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ sau này nếu gặp những chuyện như vậy thì mình nên quan liêu một chút, cho cấp dưới làm thì hay hơn.
Khi Vương Tử Quân đưa vali vào trong nhà Y Phong, hắn chợt phát hiện trong phòng khách có ba bốn người, có một tiểu tử mặc trang phục cảnh sát đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
- Vào đây, tiểu tử, ngồi xuống uống ly nước đi. Phong Nhi, sao con lại về muộn như vậy? Cậu Trần Hạo đã chờ từ lâu rồi.
Một người đàn ông trung niên đại khái là bố của Y Phong vừa gọi con gái đi vào vừa chào Vương Tử Quân, sau đó khẽ lầm bầm.
- Chào chú Trần, chào dì! Ôi, bố, hôm nay là ngày được nghỉ và có quá nhiều người, con bắt xe không được, bố còn oán trách con nữa.
Y Phong bưng một ly nước lên uống cạn sạch, sau đó ngắt một trái nho bỏ vào miệng không kiêng nể gì, sau đó tỏ ý mời Vương Tử Quân ngồi xuống.
Y Phong không biết một câu nói kia của mình làm cho cả nhà hiểu lầm, thì ra tiểu tử kia cùng nàng chen chúc đi về.
Tên thanh niên mặc đồng phục cảnh sát thấy thế thì cười nói:
- Tiểu Phong, lần sau về nhà cứ sớm gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chạy mô tô của đơn vị xuống đón, như vậy cũng tốt hơn chen chúc trên xe buýt.
- Ôi, Trần Hạo, anh đừng gọi tôi theo phong cách buồn nôn như vậy được không, cứ gọi tội là Y Phong thì được.
Y Phong dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trần Hạo, sau đó nàng phát hiện Vương Tử Quân còn đứng, thế là tùy tiện đến đẩy một cái:
- Này, đây là nhà tôi, anh đừng khách khí, cứ ngồi đi.
Trần Hạo bị Y Phong trách mắng một câu trước mặt nhiều người, hắn có chút xấu hổ, khi thấy động tác của nàng với Vương Tử Quân có chút thân mật thì trong lòng bùng lên ghen tuông. Hừ, dám cướp người phụ nữ mà Trần Hạo này vừa ý, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Vương Tử Quân hồn nhiên không biết rằng mình đưa Y Phong lên lầu sẽ làm cho đám người ngồi đây hiểu lầm, nhưng hắn thật sự có việc, thế nên cũng không muốn ở lại lâu, đành mở miệng từ chối: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Y Phong, tôi đi trước, chúc các chú các bác trung thu vui vẻ.
Nhưng hành vi của Vương Tử Quân càng làm cho Trần Hạo không thể ngồi yên, vì ghen và hắn đứng lên mạnh mẽ nói:
- Này, anh bạn, đến đây thì ngồi xuống một chút, đã cùng quen biết với Y Phong, như vậy chúng ta cùng uống vài ly.
Vương Tử Quân cười cười lễ phép rồi nói:
- Không được, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Vương Tử Quân nói xong thì đi ngay ra cửa.
Bố mẹ Y Phong cũng khách khí nói:
- Vừa vặn đến vào giờ cơm, cũng không phải người ngoài, dứt khoát ở lại ăn cơm đi.
Vương Tử Quân còn chưa kịp từ chối thì Trần Hạo đã đứng lên khỏi ghế sa lông để cản đường, hắn nói:
- Đã sắp trung thu rồi, anh còn có việc gì gấp chứ? Anh bạn nếu cứ khăng khăng bỏ đi thì là xem thường tôi.
Y Phong ở bên cạnh thật sự vừa thẹn vừa vội, bí thư Vương người ta đưa mình lên lầu, không ngờ lại bị Trần Hạo quấn lấy người, thế là nàng nói:
- Trần Hạo, anh muốn làm gì?
Y Phong càng phát giận thì Trần Hạo càng hờn dỗi, càng kết luận tên khốn Vương Tử Quân là tình địch của mình:
"Hừ, phải đánh ngã tên này, phải cho hắn biết Y Phong là hoa đã sớm có chủ. Một con thiên nga xuất chúng như vậy sao lại để cho một tên như thế kia động vào? Đây không phải là cóc muốn ăn thịt thiên nga sao? Nhìn bộ dạng của anh mà còn muốn tranh giành với tôi, đúng là không biết lượng sức!"
Vương Tử Quân trọng sinh dù không làm quan lớn nhưng cũng trải qua nhiều năm tháng ấm lạnh của đời, thế gian trăm hình thái khác nhau, hắn thấy bộ dạng kích động của Trần Hạo, thầm nghĩ có lẽ là hiểu lầm, thế cho nên dứt khoát ngồi xuống.
"Ôi, nhìn tiểu tử kia thì có vẻ là kẻ thông minh, sao rơi vào lưới tình thì lại ngu ngốc như vậy? Sao anh biết tôi thích cô gái này?"
Vương Tử Quân thầm oán trong lòng, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi yên.
Y Phong thấy Vương Tử Quân đồng ý ngồi xuống thì thật sự nửa vui nửa buồn, vẻ mặt bối rối, nàng vừa sợ Trần Hạo làm bí thư Vương khó khăn, vừa mơ hồ có chút chờ mong.
- Ăn cơm thôi, hôm nay tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem, để mọi người thấy tay nghề đầu bếp của tôi là thế nào.
Y Phong dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó cười đi vào nhà bếp.
Lúc này trong nhà Y Phong, ngoài hai cha mẹ Y Phong, còn có một nam một nữ, có lẽ là bố mẹ của Trần Hạo. Người đàn ông kia có hơi mập, mái tóc bóng mượt, rất có phong thái của một người nhà giàu mới nổi; mẹ của Trần Hạo tuy đã hơn năm mươi nhưng lại ăn mặc như hoa, cặp môi mỏng, không ngừng ăn hạt dư, ánh mắt sắc như dao.
Nhà Y Phong chỉ có hai gian, hơn năm mươi mét vuông, lúc này có vẻ chen chúc.
Y Phong bận rộn trong nhà bếp, trong lòng tràn đầy vui vẻ nói không nên lời, một cảm giác thân thiết kỳ quái bùng ra dưới đáy lòng, nàng không dám hỏi mình xem cảm giác này có phải đến từ người đàn ông ngồi trong phòng khách kia không.
Y Phong là con gái một, thế nên bố mẹ rất sủng ái, mà tính tình của nàng hiền hòa, không những không tùy hứng điêu ngoa, khác biệt là rất có tâm tư. Bình thường cuối tuần hay về nhà, buổi sáng theo mẹ đi chợ, sau đó đánh cờ với bố, thật sự rất giỏi nấu nướng.
Y Phong mở vali ra, nàng lấy những món rau mà người trong thôn tặng, nàng cẩn thận rửa sạch, ngâm nước muối, sau đó bắt đầu bận rộn.
Phòng bếp đã bày đầy món ăn, mẹ Y Phong nói cho nàng biết, đây là cô chú Trần mang đến, rõ ràng hôm nay nhà Trần Hạo đã có chuẩn bị. Y Phong bĩu môi, nàng khẽ nói một câu bên tai mẹ:
- Đúng là khoe khoang!
Y Phong làm vậy mà lại giả vờ đang cúi người làm việc gì đó.
Y Phong cười vui vẻ và tiếp tục bận rộn, nửa giờ sau đã làm được bốn món ăn gồm rau xào, tôm xào cần tây, gà xé phay đậu hũ, rau xà lách xào dầu hào, đủ màu sắc trắng đỏ vàng xanh hiện ra làm cho người ta không khỏi cảm thấy thèm ăn.
Y Phong bỏ vài món rau nông thôn vào trong nồi áp suất, sau đó lấy chân gà bỏ vào hầm cách thủy, lúc này mới mở miệng nói:
- Được rồi, có thể dùng cơm.
Đến khi Y Phong và mẹ đưa các món ra phòng khách, mẹ Trần Hạo đã hô lên:
- Ôi, đúng là khuê nữ, thật sự nấu nướng rất giỏi.
- Chú Y, cháu đưa đến một chai rượu Kim Đỉnh Lão Điếu, loại rượu này rất tốt.
Trần Hạo thấy thế càng đỏ mặt hưng phấn, hắn vội vàng nói.