Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này tên trạm trưởng mập ở bên cạnh đã phát hiện ra vấn đề, vẻ mặt trở nên âm tình bất định, hắn nghĩ đến tình huống mình kéo tay bí thư để nói lời nịnh hót về chủ tịch, thầm cảm thấy có chút khốn khổ.
Tên mập cảm thấy hôm nay mình mới ra khỏi cửa đã gặp bất lợi, nhưng khá tốt, tên bí thư kia chỉ là một con rối, cũng không phải mình chẳng còn dư âm quay đầu.
Tên mập nghĩ đến đây thì tranh thủ tiến lên dùng giọng hối lỗi nói:
- Ôi, thì ra là bí thư Vương, anh xem ánh mắt của tôi kìa. Thời gian gần đây tôi đang rất bận, nhiều việc cần xử lý, thế cho nênn gặp mặt cũng không nhận ra bí thư. Bí thư Vương, anh cứ bề bộn, tôi xin lỗi không thể tiếp.
Tên mập lên tiếng xong cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn nhanh chóng bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn tên mập còn chạy nhanh hơn thỏ mà thầm ý thức được một vấn đề, trong mắt lóe lên hàn quang.
Cô gái giáo viên áo xanh cũng không quá mức quan tâm đến thân phận của Vương Tử Quân, nàng thấy vị trạm trưởng đã đi thì nhanh chóng thúc giục viên bác sĩ Tiểu Phó:
- Này, anh nhanh chân lên, học sinh của tôi vẫn đang chờ giãi phẩu.
Đối với đa số đàn ông thì đối mặt với những câu nói dịu dàng nhờ vã của phụ nữ đẹp, phản ứng đầu tiên sẽ là không đành lòng từ chối. Bác sĩ Tiểu Phó này tuy đã kết hôn nhưng đối mặt với phụ nữ đẹp cũng rất vui vẻ tiến lên làm hộ hoa sứ giả, vì vậy mà lúc này hắn cũng không khỏi tỏ ra có chút thương tiếc.
Nhưng Tiểu Phó nghĩ đến ánh mắt đầy ý nghĩa của vị trạm trưởng trước khi bước đi, đồng thời năm nay hắn còn phải thi công chức, thế nên gương mặt tỏ ra khó xử, hắn đau khổ nói:
- Không phải tôi không đi, mà quyền hạn của tôi không đủ, tiền viện phí các người còn chưa đóng...
- Không phải vừa rồi trạm trưởng đã nói trước tiên cứ giải phẫu rồi thu tiền sau sao?
Cô giáo kia cũng không nhìn ra vấn đề bên trong, lúc mở miệng thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhanh chóng đỏ bừng.
- Trạm trưởng nói như vậy, nhưng trước khi giải phẫu còn cần trạm trưởng Cao ký tên, nếu không thì nhà thuốc cũng không xuất thuốc, không thể tiến hành giải phẫu.
Tiểu Phó lúc đầu còn có hơi khó khăn, nhưng những lời sau đó lại có vẻ rất lưu loát.
Cô giáo áo xanh tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, bộ ngực cao ngất cũng vì kích động mà phập phồng lên xuống, rung động dữ dội, trên gương mặt bùng lên một tầng băng lạnh, sau đó dùng giọng không chút khách khí nói:
- Trong mắt đám bác sĩ các anh còn gì quan trọng hơn sống chết của một con người chứ? Có làm giải phẩu hay không thì nhìn vào tiền viện phí đã đóng đủ chưa mà không xem xét tình huống của bệnh nhân sao? Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, tôi hỏi các anh có còn nhân tính nữa không?
Cô gái lên tiếng trách móc làm cho viên bác sĩ Tiểu Phó kia nghẹn họng không biết nói gì hơn, hắn chỉ có thể giải thích:
- Không phải tôi không muốn hỗ trợ, nhưng không có chữ ký của lãnh đạo thì tôi cũng không làm gì được.
Một tiếng rên ri từ trong phòng bệnh vang ra, vẻ mặt cô gái áo xanh càng thêm khó coi, trong mắt là cái nhìn oán hận, quẫn bách, còn có chút bất đắc dĩ. Sau đó nàng ném ánh mắt yêu cầu giúp đỡ lên người Vương Tử Quân.
Người kia hình như rất quen thuộc trạm trưởng trạm y tế, đồng thời còn có xe hơi, biết đâu van xin hắn sẽ có tác dụng.
Cô gái kia mang theo chút hy vọng cuối cùng để chạy đến trước mặt Vương Tử Quân, nàng chụp lấy tay hắn rồi dùng giọng cầu khẩn nói:
- Anh hảo tâm, anh cũng đã thấy tình huống của Tiểu Linh, van xin anh cứu đứa bé kia, bây giờ nếu không giải phẩu thì đứa bé nó...Nó mới mười hai tuổi, cuộc đời còn dài...
Bàn tay không xương của cô gái mềm như ngọc, nó giống như một đóa sen tinh khiết giữa mùa hè, khoảnh khắc khi giữ lấy tay của Vương Tử Quân, hắn nhìn vào ánh mắt dịu dàng thanh tịnh của nàng, gương mặt trang nhã của nàng hình như có chút đau thương, thế là trái tim có hơi gia tốc.
Một mùi hương nhàn nhạt bùng lên, dù biết hành động của mình có chút lỗ mãng nhưng Vương Tử Quân vẫn không kìm lòng được hít vào một hơi, sau đó mới nhanh chóng tỉnh táo.
Đã bao nhiêu năm qua Vương Tử Quân chưa biết động lòng là gì, nhưng lúc này cảm giác tuổi trẻ xúc động đã quay trở lại.
Tên mập kia mượn cớ bỏ đi ro ràng đã ra hiệu cho tên bác sĩ Tiểu Phó kia, Vương Tử Quân biết rõ tên trạm trưởng không coi mình ra gì, nếu không cũng sẽ chẳng bỏ đi và phát sinh tình huống này.
Nếu như mình mở miệng ép tên Tiểu Phó này cứu người, đối phương sẽ tiếp tục đổ sự việc lên đầu trạm trưởng, chính mình nếu đi tìm tên trạm trưởng sẽ khó thể gặp mặt, như vậy thì cô gái đang giải phẫu sẽ phát sinh nguy hiểm.
Một tên trạm trưởng trạm y tế xã nho nhỏ mà dám chơi trò này với mình, nếu không nhìn rõ vấn đề này thì cũng không cần tiếp tục ở lại xã Tây Hà Tử. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn cô gái áo xanh, sau đó đưa tay vào trong túi quần lấy bóp.
May mà Vương Tử Quân cũng coi như không thiếu tiền, hắn đưa tay vào lấy ra một xấp tiền, đếm qua cũng hơn hai trăm. Hắn thấy số tiền này có lẽ không đủ, thế cho nên nhìn về phía Tôn Ngân Thương và Đỗ Hiểu Mạn nói:
- Anh Tôn, Tiểu Đỗ, hai người có mang theo tiền không? Nếu có thì cho tôi mượn, sau này sẽ trả lại.
Sau khi tên trạm trưởng mập rời khỏi chỗ này thì Tôn Ngân Thương vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vương Tử Quân, khi thấy đối phương đứng đó không nóng vội, không mắng chửi chó má, giống như không có gì xảy ra thì loáng thoáng ý thức được sự việc thật sự không quá tốt.
Vương Tử Quân kia rõ ràng không dùng quyền lực trong tay để ép buộc bác sĩ ở trạm y tế ra tay giải phẩu, lại xoay người mượn tiền của mình và Đỗ Hiểu Mạn, Tôn Ngân Thương thầm sinh ra một dự cảm: Tên mập kia chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.
Chó sủa không cắn người, chó cắn người sẽ không sủa, vị bí thư không nóng không lạnh này làm cho Tôn Ngân Thương sinh ra cảm giác như vậy, đừng thấy đối phương điềm tĩnh như không mà xem thường, người ta căn bản không thèm nhìn bóng lưng tên mập trạm trưởng bỏ đi, nhưng chỉ cần vung tay một cái cũng đủ cho tên mập kia khốn khổ.
Tôn Ngân Thương thầm cảm thấy mình sống bốn mươi năm uổng phí, gần đây cảm thấy ánh mắt của mình là không sai, sao lại nhìn lầm bị bí thư này? Xem ra xã Tây Hà Tử này không biết sẽ do ai định đoạt, sau này mình nên nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Khi Tôn Ngân Thương đang trầm tư suy nghĩ thì Đỗ Hiểu Mạn đã lấy tiền của mình đưa cho Vương Tử Quân, Tôn Ngân Thương chợt thấy Vương Tử Quân nhìn về phía mình, thế nên hắn nhanh chóng cho ra lựa chọn thức thời nhất, hắn vỗ vào túi áo cười hì hì nói:
- Bí thư Vương vay tiền tôi cũng coi như trùng hợp, giống như có chuẩn bị sẵn vậy, hôm nay tôi đến đây kiểm tra đã đặc biệt mang theo chút tiền.
Tôn Ngân Thương vừa nói vừa lấy tiền trực tiếp đặt vào trong tay Vương Tử Quân. nguồn mTruyen.net
Vương Tử Quân lặng lẽ đếm tiền của Tôn Ngân Thương, sau đó hắn cười nói"
- Anh Tôn, chúng ta còn nhiều thời gian, tiền nợ anh tôi sẽ không quên.
Vương Tử Quân nói lời nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong tai Tôn Ngân Thương và Đỗ Hiểu Mạn lại giống như bí thư cho ra một lời hứa hẹn vậy.