Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Min
Thẩm Xác sống sờ sờ bị làm đến ngất xỉu, ngày hôm sau tỉnh lại, câu đầu tiên mà hắn nói chính là vấn đề hôm qua hắn còn chưa kịp hỏi: "Nửa tháng qua ngươi đã làm gì, mà một phong thư cũng không gửi về?"
Phó Cẩn Xuyên dùng ngón tay xoa nhẹ lên mái tóc đen mượt của Thẩm Xác: "Nhớ ta sao?"
"Ngươi bình thường lại đi, quan phụng điều tra vụ án có manh mối gì không?"
"Chắc là có, quan phụng đã đem tất cả chứng cứ gửi về kinh thành rồi, nếu ngươi muốn biết, vi phu có thể nói cho ngươi nghe."
Tất nhiên là Thẩm Xác sẽ chăm chú lắng nghe.
Phó Cẩn Xuyên nói, quan phụng đã dựa vào ngày tháng năm sinh bên trong khóa trường mệnh, lần theo manh mối tìm ra chủ nhân của khóa trường mệnh đó, người đó là con thứ của một gia đình bần nông, bời vì mẫu thân bị bệnh nên không còn cách nào khác mà đem bán cho người môi giới, sau khi qua tay rất nhiều người môi giới thì hắn ta mới được bán cho Thiện Đức Đường làm dược nhân.
Dược nhân quanh năm đều phải thử thuốc, nhẹ thì cơ thể lở loét còn nặng thì xương cốt biến thành màu đen, mà một số trong đám hài cốt kia hầu hết đều là dược nhân của Thiện Đức Đường. Sau khi điều tra mấy đời trước của Thiện Đức Đường, thế mà lại điều tra không được tin tức gì, nó giống như một gia tộc bình thường xuất hiện vô căn cứ.
Bề ngoài Thiện Đức Đường tế thế cứu người và truyền thụ y thuật cho thế nhân, nhưng thực tế ở trong bóng tối lại phát triển dư nghiệt của tiền triều, chỉ vì muốn lật đổ Đại Ngụy.
Thẩm Xác sờ cằm: "Quan phụng thế mà đoán không sai, việc hiến tế người sống này thật là do dư nghiệt của tiền triều thực hiện, những người của Thiện Đức Đường này đúng là vừa ngu xuẩn lại vừa độc ác. Má ơi, tội danh này có hơi lớn.... Nó có liên lụy đến Phó gia của ngươi không?
"Chuyện này bệ hạ không trách lên đầu Phó gia, nhưng mà thúc phụ của ta đã tham ô nhận hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, lần này bệ hạ phái ta đến Lĩnh Nam, ngoại trừ việc cứu trợ thiên tai ra, người còn muốn ta đại nghĩa diệt thân."
"Vậy ngươi định giết ư?" Thẩm Xác nheo mắt, "Không đúng, chẵng lẽ người báo tin kia chính là thúc phụ của ngươi?"
Phó Cẩn Xuyên từ chối cho ý kiến: "Người bất chính thì tại sao lại làm chính nhân?"
*
Thiện Đức Đường bị bắt, tịch thu tài sản xử tử cả nhà, quận thủ của một quận cũng bị cách chức, bệ hạ nhân từ, phán huyết ông ta tội lưu đày giam cầm suốt đời.
Việc này vốn dĩ sẽ gây náo loạn dư luận, nhưng cuối cùng lại không nhấc lên một tí sóng gió nào, bởi vì đã có một chuyện khác hấp dẫn hết sự chú ý của của mọi người.
Thủ phủ Phó gia, phú khả địch quốc ở Lĩnh Nam, vậy mà lại quyên một nửa gia sản của mình vào quốc khố, thậm chí còn chuyển nhà đến kinh thành.
*
Hoàng thành.
Chớp mắt đã đến mùa đông, hắn và Phó Cẩn Xuyên thành thân cũng được nửa năm rồi.
Bởi vì Thẩm Xác trong chuyện của Thiện Đức Đường có chút công lao, cho nên bệ hạ đã an bài cho hắn một chức quan nhàn tản trong Đại Lý Tự, còn nhàn đến mức nào ư, bởi chức vụ này được tạo ra vì hắn, từ xưa đến nay cũng chỉ có một mình hắn làm, các quan viên khác khi đi xử lý vụ án gặp bế tắc đều tới tìm hắn để khai thông mạch suy nghĩ. Thậm chí hắn còn không cần phải điểm danh đúng giờ, chỉ cần lãnh lương theo tháng là được.
Lúc đầu, hắn còn cảm thấy đây là một sự kỳ thị trần trụi.
Hắn không cam tâm, nhưng sau khi nhìn thấy Đại Lý Tự thẩm lý mấy vụ án thì hắn liền cam tâm. Hắn cảm thấy mình làm linh vật khai thông suy nghĩ cũng tốt, nếu thật sự để hắn điều tra vụ án, thì hắn sẽ bị cảm xúc nặng nề của mình làm cho điều tra sai rất nhiều vụ án oan.
Phó Cẩn Xuyên cũng được điều chức tới Hộ bộ, Hộ bộ này đã thối nát từ bên ngoài cho đến cốt lõi, từ trên xuống dưới đều cần được quản chế, sau khi nhận được chứng cứ phạm tội từ một nhóm thám tử khác thu thập được, bệ hạ liền kéo hộ bộ thượng thư xuống ngựa, ban cho Phó Cẩn Xuyên một chức quan không cao không thấp nhưng lại có thực quyền.
Hộ bộ quản lý ruộng đất, thuế má, hộ tịch, quân nhu, bổng lộc, lương thực, tài chính thu chi của cả nước, nếu Hộ bộ thối nát, thì chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho đất nước.
Bệ hạ ký thác kỳ vọng vào Phó Cẩn Xuyên, mà tính tình của Phó Cẩn Xuyên chắc chắn sẽ không để cho Bá Nhạc thất vọng.
Ngựa chạy ngàn dặm thường có, nhưng minh quân thì lại không.
*
Từ khi Phó gia chuyển đến hoàng thành, cứ ba ngày là Thẩm Xác sẽ chạy từ phủ Trạng Nguyên đến Phó gia hai lần, đầu bếp của Phó gia nấu đồ ăn rất ngon, thậm chí nấu đồ ăn còn ngon hơn cả ngự trù ở trong cung.
Phó Cẩn Xuyên cũng không thường xuyên đến Phó gia nhiều như hắn.
Thẩm Xác còn phái đầu bếp của nhà mình đến học nấu ăn cùng đầu bếp của Phó gia, chờ đầu bếp của hắn học xong thì sẽ dạy cho đầu bếp của phụ thân hắn.
Hắn chỉ quan tâm đến việc ăn uống của mình mà lại quên mất "việc ăn uống" của Phó Cẩn Xuyên, cùng với mấy lần vì hắn ăn quá no nên đã đẩy Phó Cẩn Xuyên ra không cho y tới gần, khiến Phó Cẩn Xuyên trở nên không vui.
*
"Làm gì đó? Ngươi, ngươi thả ta xuống!"
Sau khi được Phó Cẩn Xuyên khiêng vào phòng, Thẩm Xác liền bất an giãy giụa ở trong ngực Phó Cẩn Xuyên, giày trên chân cũng rơi xuống đất, Phó Cẩn Xuyên vẫn mỉm cười đi tới bên bậc thềm gỗ, đặt hắn ngồi trên ghế thái sư.
Một cánh tay của Phó Cẩn Xuyên khống chế hắn, khi y cúi người, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ vô trù chợt nở nụ cười dịu dàng, con mắt giống như hoa đào híp lại, sau đó y nhấc một chân của Thẩm Xác lên đặt ở trên lan can.
Thẩm Xác tức giận hét lên: "Phó Cẩn Xuyên, quá đáng....!"
Hắn hung hăng trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn Phó Cẩn Xuyên, khi thấy Phó Cẩn Xuyên muốn vén quần áo của mình lên, hắn liền đỏ mắt. Phó Cẩn Xuyên vừa nhìn thì trái tim đều ngứa, đầu ngón tay thon dài mát lạnh vuốt ve từ cẳng chân nhỏ nhắn mềm mại lên đến bắp đùi, mỗi tấc đều trơn mượt và ấm áp khiến hắn run lên vì sợ hãi.
Nụ cười của Phó Cẩn Xuyên càng đậm hơn, y kéo áo khoác dài rơi xuống.
Viền áo chậm rãi chồng lên trên thắt lưng, hai cái chân ngọc trắng như tuyết cũng dần lộ ra, kiều phấn cùng phấn hoa chật hẹp xinh đẹp ở sâu trong *** cũng lộ ra rõ ràng, cặp mông trắng hồng dán chặt vào mặt ghế lạnh lẽo và bóng loáng vẫn còn động đậy vì không cam lòng.
Phó Cẩn Xuyên lùi lại nửa bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào giữa hai chân của Thẩm Xác, nhìn hắn vặn vẹo cái mông nhỏ, nhìn hoa huy*t đang mấp máy mà không hề hay biết.
Ánh mắt kia khiến cả người Thẩm Xác sợ hãi, hắn cúi đầu xuống nhìn cảnh tượng ở phía dưới, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hắn muốn khép chân lại, nhưng lại làm hoa hồ xinh đẹp đỏ tươi càng thêm co rút hơn.
"Xác Nhi muốn trốn ta sao?"
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Phó Cẩn Xuyên chống hai tay lên thành ghế, hôn một cái lên gò má đỏ bừng của Thẩm Xác, sau đó y dùng ngón tay vỗ nhẹ lên mu ***, không đi xuống phía dưới.
Thẩm Xác buồn bực đến mức nghiến răng nghiến lợi, giống như một con sói con lúc nào cũng muốn cắn người, Phó Cẩn Xuyên còn chưa thỏa mãn, vừa xoa nhẹ lên trên môi hoa mềm mại khô khốc, vừa bắt đầu cởi bỏ dây thắt lưng bên trên áo.
Trên những ngón tay thon dài trắng nõn hiện rõ các khớp xương, lúc cởi bỏ dây thắt lưng nó đẹp mắt giống như một đóa hoa.
Trên người Thẩm Xác chỉ mặc một chiếc áo khoác lụa, lồng ngực phập phồng đập dồn dập không ngừng.
Hiện ra một phần da ngọc trần trụi mịn màng trơn mềm giống như trân châu, Phó Cẩn Xuyên cũng không vội cởi hết cúc áo ở trên cổ hắn, mà chỉ xoa bóp núm vú cách một lớp xa tanh, bóp lúc nặng lúc nhẹ khiến núm vú trở nên đau ngứa.
"A... ~ ngươi, ngươi buông tay ra... đừng bóp nữa! A... A... ~" Thẩm Xác khó khăn vặn eo, nhíu chặt đôi mi thanh tú, trong đôi mắt sáng dần bao phủ lên một tầng hơi nước mỏng như sắp chảy xuống, hắn vừa đáng thương lại vừa xấu hổ nhìn chằm chằm vào Phó Cẩn Xuyên.
Mùi thơm u sầu lơ lửng trong không khí, nhất thời trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng rên rỉ của Thẩm Xác, hình như còn có tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.
"Phó Cẩn Xuyên, không phải lúc trước chúng ta đã nói, ngươi không được ép buộc ta!"
"Nói khi nào, sao ta không nhớ?"
"Lần trước, ở trên giường."
"Những lời nam nhân nói ở trên giường, sao Xác Nhi có thể tin?"
Quần áo của Thẩm Xác hết sức xộc xệch, cây trâm ngọc vấn trên tóc cũng bị hắn giãy giụa làm rơi xuống, một đầu tóc đen nhánh cũng rơi xuống bả vai, nam nhân dụi vào cái cổ đang run vì hít thở của hắn, y hôn lên đường cong duyên dáng hôn một đường xuống đến đầu vai, sau khi há miệng ngậm lấy tóc đen liền cắn nhẹ lên da thịt mềm mại...
"A...! Phó Cẩn Xuyên!"
Sự liếm cắn như lang như hổ khiến tiếng la hét nũng nịu của Thẩm Xác run lẩy bẩy, hắn trốn không thoát, tránh không được, cả người hắn cảm thấy xấu hổ và hỗn loạn, nhưng Phó Cẩn Xuyên vẫn luôn thanh quý ưu nhã, quần áo của y cũng chưa từng rối loạn, chỉ là hơi thở nóng hổi nặng nề kia luôn vương vấn xung quanh hắn, cực kỳ đáng sợ.
Phó Cẩn Xuyên cười nhẹ, trong cổ họng nhấp nhô phát ra một tiếng rên khẽ, y liếm láp thưởng thức cơ thể non mịn của hắn, quả đào sáng rực nở rộ từ đầu vai cho đến trước ngực, trên lồng ngực non mềm vẫn còn dấu răng mờ mờ chưa từng phai đi.
Đầu lưỡi nóng ướt vừa mềm vừa trơn, mang theo nước bọt di chuyển trên khắp cơ thể hắn, những nơi được liếm qua đều trở ngứa ngáy và nóng hổi, mà Thẩm Xác lại nhạy cảm như thế, làm sao có thể chịu nổi được cách ăn từng chút của Phó Cẩn Xuyên, bàn tay nhỏ bé giãy giụa dữ dội, đè nén sự nóng nảy ở trong lòng.
Cái bụng tuyết phẳng lì cùng với vòng eo xinh xắn chưa từng thoát khỏi miệng lưỡi của Phó Cẩn Xuyên, Thẩm Xác vặn vẹo thở gấp, hai chân đặt trên lan can cũng căng chặt, Phó Cẩn Xuyên dường như nhận ra sự căng thẳng của hắn, y dùng tay an ủi lên đầu gối ngọc đang run rẩy, chiếc lưỡi to liếm láp xuống rốn của hắn, đây là nơi nhạy cảm nhất và cũng là nơi kích thích tình dục nhất của hắn.
Đầu óc Thẩm Xác hỗn loạn thở gấp hít lấy hơi thở thơm mát lạnh lẽo, hột le ở giữa hai chân dang rộng đang tỏa ra một luồng ngứa ngáy tê dại, khi Phó Cẩn Xuyên càng chơi đùa trên bụng hắn, thì vùng kín càng trở nên uớt át.
Đầu lưỡi nóng ướt nhẵn nhụi đi thẳng xuống dưới bụng, sự trống rỗng ở sâu bên trong chợt bùng nổ một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Hắn run rẩy kêu khóc ư ư a a, da thịt trắng như tuyết bởi vì đè nén không được sự kích tích mà đỏ ửng, Phó Cẩn Xuyên cố ý phát ra tiếng mút hút dâm mị, y quỳ một chân xuống đất, xoáy liếm phần da thịt mềm mại hơi lồi lên ở mu ***, lại hôn nhẹ một cái vào trong bụi hoa đang run rẩy, hơi thở nóng hổi tà mị thổi lên trên nụ hoa trơn ướt của Thẩm Xác, hắn run lên, phần thịt đỏ tươi của ngọc trai cũng mở ra, một dòng mật dịch trong suốt nóng lòng muốn tràn ra.
"Ta còn chưa ăn tới, mà nơi này đã ướt như vậy rồi."
Phó Cẩn Xuyên ngay ngắn đứng thẳng lưng, cho dù trong tư thế quỳ xuống, nhưng y vẫn có khí thế áp người vững như Thái Sơn, khóe môi xinh đẹp rạng rời nở một nụ cười dịu dàng, y giơ tay cởi tất ra khỏi chân Thẩm Xác.
Sờ lên ngón chân màu hồng nhạt đang cuộn chặt, nắn vuốt nụ hoa đỏ thẳm, Phó Cẩn Xuyên dù bận vẫn nhàn thưởng thức hết mọi thứ của hắn, Phó Cẩn Xuyên đứng dậy, móc khăn tay ra thay hắn lau sạch mồ hôi nóng trên trán.
"Ừ ~ Xác Nhi chảy rất nhiều nước." Phó Cẩn Xuyên lẩm bẩm than nhẹ, đôi mắt hoa đào híp lại, tràn ngập ánh sáng dịu dàng và nguy hiểm, trên khuôn mặt tuấn nhã cũng dần hiện lên một màu sắc dục.
Thẩm Xác nuốt một ngụm nước bọt, trong cơ thể tản ra một luồng khô nóng kỳ diệu.
Phó Cẩn Xuyên cầm dương v*t lên, ấn xuống, đi vào, dùng thứ thô to đó lấp đầy hắn, sau đó, khi hắn còn chưa kịp rên rỉ thì y đã đâm mạnh...
"A... ~ to quá!" Hắn hoảng loạn nhắm mắt lại không dám nhìn Phó Cẩn Xuyên, nhưng dương v*t kia lại đang dâm loạn và quấy rối trong cơ thể hắn.
"Huyệt của Xác Nhi thật trắng mịn."
Giọng nói của Phó Cẩn Xuyên mang theo ma lực đáng sợ, mỗi chữ đều làm Thẩm Xác xấu hổ đỏ mặt tía tai, hắn lại càng chống cự khiến cảm giác khô nóng trống rỗng trong cơ thể càng sôi trào thêm, hắn kìm lòng không được đem dương v*t nuốt sâu vào trong tử cung, cái mông nhỏ run rẩy ở giữa hai đùi dính đầy dâm dịch cọ xát vào giữa ghế, da thịt mềm mại ở sâu trong mật đạo bị dị vật chen lấn chợt cảm thấy vui sướng.
"A...~ Huhu~ Không được, đừng nói thế... Ừ!"
Phó Cẩn Xuyên khẽ nhếch môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng nhìn vào giữa hắn, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm trêu chọc hắn, Phó Cẩn Xuyên biết rất rõ Thẩm Xác trời sinh mị cốt, chỉ cần dạy dỗ thêm một chút, hắn sẽ trở nên phóng đãng không thôi.
Hắn mà như thế, thì tất cả mọi thứ của hắn chỉ nở rộ ở trước mặt y, đó là một chuyện thật đẹp.
Trong hơi thở thơm mát ngọt ngào xen lẫn nồng đậm dâm ngấy, Phó Cẩn Xuyên đặt Thẩm Xác nằm sấp trên mép ghế, nâng cái eo mềm của hắn lên từ phía sau, ngón tay thon dài vuốt ve cái *** ẩm ướt ấm áp ở giữa chân.
Thiếu niên đau khổ khóc thít thít đang dang rộng đôi chân, hình dáng xinh đẹp và dịu dàng.
Thẩm Xác hơi bị đẩy về phía trước, cặp mông trắng muốt chổng lên, bỗng nhiên, cả người bị đẩy nghiêng về phía trước.
"A... A...! Sâu quá! Ngươi đi ra đi!"
dương v*t to lớn đột nhiên lấp đầy đến mức huyệt tâm căng trướng run rẩy không kiềm chế được, Thẩm Xác bị Phó Cẩn Xuyên ** khóc không ngừng, đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt vội vã vỗ vào ghế, đổi lại Phó Cẩn Xuyên ** càng mạnh bạo hơn.
"Ưm a a..."
Đường cong duyên dáng của cái cổ trắng được nâng lên cao ngất, mọi giác quan đều bị Phó Cẩn Xuyên ** rối loạn.
Hoa nhục dâm nóng trơn mềm mất hồn, Phó Cẩn Xuyên ôm lấy cơ thể mềm yếu thướt tha của thiếu niên rồi hung ác đâm, y nhìn phần hông của mình đập vào cái eo trắng run rẩy, dương v*t thô to cũng không ngừng ra vào trong cơ thể hắn, khiến trái tim của y rất kích thích.
"A.... Ưm ưm"
"Xác Nhi, vi phu nhịn không nổi nữa."
Đúng như Phó Cẩn Xuyên đã nói, mãnh thú đã nhịn không nổi mà gầm gừ điên cuồng, khi những đòn tấn công vào trong cơ thể hắn, là một trận đấu đá lung tung của những cú đâm chọc điên cuồng và mạnh bạo.
Lực đẩy ở sau lưng rất mạnh, âm thanh dâm đãng của đầm nước vang lên từng cơn, đồ vật thô cứng nóng hổi đang ra mạnh vào nhanh đâm nhục dục nóng như lửa bốc cháy, Thẩm Xác đang nằm ở trong tay Phó Cẩn Xuyên liền vội vàng khóc lóc nức nở.
Rầm rầm rầm!
3
Tiếng trầm đục vang càng lớn khi cơ thể va đập sâu vào chỗ khế hợp, Phó Cẩn Xuyên cúi người xuống hôn lên làn da tuyết thơm mát đang run rẩy, mút đầy dấu hôn tuyệt đẹp lên trên đầu vai, thịt non của hoa hồ chật hẹp đang nặng nề mút hút lấy dương v*t của Phó Cẩn Xuyên, nó hơi co rút và vặn vẹo ở mức độ nhỏ cũng đủ khiến Phó Cẩn Xuyên cuồng loạn.
"Ư ~" Thẩm Xác bị đâm đến mức trước mặt đều là một mảnh hỗn loạn, hắn nắm chặt cánh tay Phó Cẩn Xuyên, kích thích cực độ ở dưới thân khiến cả người hắn đều tê dại, sự quyến rũ mọc lan tràn trên cơ thể mềm mại, hoa huy*t cũng dần dần nghênh hợp với những cú ** của Phó Cẩn Xuyên, huyệt nhục mềm mại ướt át vạn phần bắt đầu quấn lấy côn th*t bự hưởng thụ những lần đâm thọc và cọ xát.
"Có thích vi phu ** ngươi như thế này không?"
Ngay khi bàn tay đang che miệng vừa mới rút lui, thì những tiếng khóc đứt quãng quyến rũ chọc người đã bật ra, những cú đâm càng nặng nề chỉ khiến sóng lớn mãnh liệt lan tràn khắp tứ chi bách hài của hắn.
"Không thích...... Thích...... A... Huhu ~ Không được~ sắp tới rồi... Căng muốn chết..."
Khó nhịn, đau đớn rồi lại dễ chịu vui thích, tất cả mùi vị càng trở nên sâu sắc theo từng động tác biến hóa của Phó Cẩn Xuyên.
Mật dịch bay tứ tung ở nơi giao hợp giữa hai chân, trong mắt Phó Cẩn Xuyên lóe lên màu đỏ đáng sợ, y ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào trong lòng, quy đầu tròn trịa nhắm vào tử cung sâu thẳm và nhạy cảm đâm mạnh, khiến Thẩm Xác đang căng thẳng nằm ở dưới thân Phó Cẩn Xuyên rung lắc dữ dội một trận.
"A....!"
Thẩm Xác nhịn không được mà hét lớn, cái miệng nhỏ hé mở không kịp nuốt nước bọt liền tràn ra từ khóe miệng, tiếng rên rỉ không ngừng đột nhiên trở nên cao vút chỉ vì Phó Cẩn Xuyên đâm vài cái vào tử cung, y nghiền nát hoa nhục dâm đãng sung sướng đến cực điểm, nội huyệt co quắp dâng trào một dòng điện tê dại tuyệt vời khó tả, bất giác chạy loạn khắp nơi.
Mào gà cọ xát vào phần thịt non, cán gậy cũng hung hăng cọ xát, trong quá trình chen lấn xô đẩy, thì luồng nhiệt nóng hổi róc rách chen lấn nhau trào ra ngoài.
Thẩm Xác thật sự chịu không nổi những cú đâm hung mãnh đi vào từ phía sau, ngón tay trắng như tuyết nắm chặt lấy cánh tay của Phó Cẩn Xuyên, khi Phó Cẩn Xuyên rút ra, trụ thịt thô to đã kéo cái mông nhỏ của hắn đưa ra một chút, còn chưa kịp ngã xuống thư giãn, thì đã bị Phó Cẩn Xuyên đút mạnh vào trong chen lấn và cọ xát, cuối cùng là xỏ xuyên qua nội bích nóng bỏng và tê dại.
"Bây giờ thì sao? Thích không? Thích vi phu ** ngươi như vậy không?"
Nơi bị Phó Cẩn Xuyên cuồng dã đâm thọc đã không chịu nổi súc hút kích thích, Thẩm Xác cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn cong cái eo nhỏ lên, vừa khóc hoa lê đái vũ vừa kêu loạn: "Thích! Thích!"
Phó Cẩn Xuyên cắn vào gáy hắn, liếm láp thịt mềm đang run rẩy, đem hơi thở nóng hổi phả không ngừng vào người hắn: "Xác Nhi tốt, Xác Nhi ngoan."
Trụ thịt thô to đáng sợ đâm thẳng vào miệng tử cung, mị thịt chặt chẽ bị đâm đến tê rần, dâng trào từng đợt nhục dục, Phó Cẩn Xuyên càng đi càng sâu, sau khi quy đầu thô to kéo căng cổ tử cung, Thẩm Xác bị nhét gần như bị ngừng thở.
"Không được... A!!" Hắn gào thét một tiếng bén nhọn, dưới bụng nổi lên một trận co rút điên cuồng, hắn bị kích thích đến mức mất khống chế.
Phó Cẩn Xuyên nhấc một chân của hắn lên, bên trên bắp chân thon dài trắng như tuyết nhuộm đầy dâm dịch, một nửa đoạn côn th*t chưa đi vào hết lần này đã được nhét vào toàn bộ, đập vào đùi trắng đỏ mềm đang vểnh lên, y nhìn trụ thịt bự màu đỏ tím to như cánh tay đang khuấy đảo d*m thủy bên trong huyệt thịt như ẩn như hiện, hoa nhục hút mút, khiến cho khoái cảm đi sâu vào tận xương tủy.
"Xác Nhi, nó ngươi yêu ta, ta liền cho ngươi."
Hạnh phúc tột độ của giao hợp sắp đạt tới đỉnh điểm, Phó Cẩn Xuyên lại cứ ** mạnh bạo như vậy, khiến Thẩm Xác khóc lóc run rẩy theo từng câu nói: "A... côn th*t to... Huhu! Thích phu quân, thích bị... Bị phu quân, này, ** như vậy..... Ah ah ah!!"
Giờ phút này, Phó Tấn Xuyên đều thỏa mãn về cả thể xác lẫn tinh thần, y đè cái eo nhỏ nhắn của Thẩm Xác xuống đâm thật sâu, xỏ xuyên vào bên trong lấp đầy cơ thể hắn, hưng phấn chưa từng có khiến trăm cú đâm cuối cùng vô cùng hung tàn, trứng dái sưng to không ngừng đập vào miệng huyệt ướt át, rong ruổi thọc vào rút ra bên trong nơi run rẩy trơn mềm chặt chẽ.
"A... A... A... A....!!"
Thẩm Xác điên cuồng khóc lớn, co giật không nói ra được lời nào, khoảnh khắc nước bọt chảy xuôi, cơn chấn động ở trong cơ thể gần như nghiền nát hắn thành từng mảnh, mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Khi đụng vào vách tường nóng hổi của tử cung, côn th*t chợt bị bên trong siết chặt di chuyển rất khó khăn, Phó Cẩn Xuyên không kìm chế được mà gầm nhẹ, bóp chặt cái mông của Thẩm Xác rồi đẩy mạnh vào dưới đáy.
Ngàn vạn tinh dịch tuôn trào giống như suối nhanh chóng bắn vào trong tử cung của hắn, cảm thụ mãnh liệt cực độ khiến dạ dày của Thẩm Xác sôi sục giống như bị bỏng, nó kẹp chặt dương v*t của Phó Cẩn Xuyên, cuộn trào theo sóng triều, dòng nước nhỏ tí tách từ miệng huyệt chảy xuống giữa hai chân Phó Cẩn Xuyên, rồi lại chảy tí tách xuống mặt đất.
Ham muốn phóng đãng cuồng loạn líu lo ở trong phòng đột nhiên ngừng lại.
Ôm lấy Thẩm Xác đã ngất xỉu mà vẫn còn run rẩy theo bản năng, Phó Cẩn Xuyên chưa từng rút ra khỏi mật động đang siết chặt, lồng ngực nóng bỏng rộng lớn ôm lấy cơ thể mềm mại yểu điệu nhét chặt vào trong ngực, hôn lên da ngọc ửng hồng ướt đẫm mồ hôi, giây phút này hai người đã hoàn toàn kết hợp với nhau
Hắn chỉ thuộc về một mình Phó Cẩn Xuyên.
"Xác Nhi, ta yêu ngươi." Phó Cẩn Xuyên nặng nề thở dốc, giọng nói còn sót lại tình dục hỗn loạn hiếm thấy, y ôm cơ thể yếu ớt không xương của hắn, nơi trống rỗng nhất trong trái tim y đã được hắn lấp đầy, đầy như vậy khiến Phó Cẩn Xuyên quên hết mọi thứ, y chỉ muốn nhét đầy hắn vào trái tim mình.
Hông eo cường tráng của Phó Cẩn Xuyên lại bắt đầu di chuyển chậm chạp, đối với thiếu niên không nghe lời này, Phó Cẩn Xuyên chỉ hận không thể khóa hắn ở trên giường, cắm vào như vậy cả đời không buông.
Dần dần, Thẩm Xác đã bị ** tỉnh.
Hắn nhìn nam nhân vẫn còn đang rong ruổi ở trên người mình, hắn mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng không nhấc nổi, nhưng vẫn cố gắng đưa tay lên ôm lấy cổ Phó Cẩn Xuyên: "Phu quân..."
"Ừ?"
"Có phải ngươi vừa mới nói yêu ta..."
"Ừ, ta yêu ngươi."
"Mặc dù ngươi rất đáng ghét, nhưng... Ta cũng yêu ngươi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");