Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những NPC khác, ví dụ như NPC chiến sĩ trung niên quản lý hộ tịch tên ở đây, phía trên ghi rõ: ‘Quản lý hộ tịch – Charles’, những NPC khác đều không khác biệt lắm, nhưng chỉ có Đại tế tự là chỉ có ba chữ ‘Đại tế tự’, cũng không thấy ghi rõ tên. Nghĩ lại Đại tế tự này tuổi cũng không nhỏ, thân phận cũng đủ cao, rất có khả năng chính là Emily theo như người họ Hồ nói.
Cho dù thế nào trước mắt cũng có manh mối, Thanh Qua vung tay lên: “Đi.”
“Các anh sẽ làm gì Đại tế tự?”
Người chiến sĩ trung niên vẫn đang giả chết lúc này nghe được Bách Hợp nhắc đến Đại tế tự thì thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí tay còn đè xuống thanh kiếm bên hông. Người Thần miếu trong Thần tộc là người có danh vọng cao, thậm chí có thể ngồi ngang hàng với Thành chủ. Tuy nói không có thực quyền, nhưng có rất nhiều người kính trọng. Trung niên chiến sĩ trước đó còn biểu hiện sợ sệt, lúc này lại phát hiện bọn người Thanh Qua muốn tìm Đại tế tự gây phiền toán thì muốn liều mạng ngăn cản.
Ly Viên một tay áp chế anh trên ghế, sắc mặt chiến sĩ trung niên biến thành màu đen, ánh mắt lộ ra sát khí, đang muốn mở miệng thì Bách Hợp không nói hai lời một chưởng bổ xuống cái ót của nó, trung niên chiến sĩ kia không kịp hừ một tiếng đã hôn mê trên ghế.
Vì phòng ngừa nó tỉnh lại ngăn cản hành động của mọi người, Bách Hợp lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng trói lại, làm xong tất cả mới trợn mắt há miệng nói với Ly Viên: “Đi.”
Động tác giơ kiếm lên của Thanh Qua theo Bách Hợp bỏ xuống, dẫn đầu ra khỏi phòng.
Ngược lại không phải Bách Hợp phát ra lòng tốt muốn tha cho NPC này một mạng, chỉ do Thanh Qua làm việc coi trời bằng vung, thấy cái NPC này không vừa mắt liền giết. Anh là kẻ tài cao gan cũng lớn, không sợ thành Thiên Tứ phát lệnh truy nã anh. Nhưng cuối cùng khi bị cho người chú ý rồi, rất dễ ràng gây ra phiền toái, đến lúc đó một nhóm người làm việc cũng bất lợi. Chẳng bằng tạm thời trói NPC này lại, không nên làm hại tính mạng nó, {Điểm PK} không đạt 10 điểm thì thành Thiên Tứ không có khả năng sẽ phát ra lệnh truy nã, làm ảnh hưởng tới kế hoạch của mọi người.
“Bạn đánh ngất xủi Charles {Điểm PK} +3, luật pháp Thành Thiên Tứ cảnh cáo bạn {Điểm PK} đạt tới 10, bạn sẽ bị bắt vào ngục.”
“Bạn đánh ngất xủi Charles {Điểm PK} +3, luật pháp Thành Thiên Tứ cảnh cáo bạn {Điểm PK} đạt tới 10, bạn sẽ bị bắt vào ngục.”
Hai âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên bên tai Bách Hợp, cô coi như không nghe thấy cũng chạy đi ra ngoài.
Thần miếu của Thần tộc ở phía đông nam phủ Thành chủ, bọn người Thanh Qua là người Thần tộc nên rất quen thuộc thành Thiên Tứ. Mọi người chạy tới trong thần miếu có không ít người ra vào. Có NPC có cả người chơi, mấy người đi vào cũng không làm cho những người khác chú ý. Trước khi tìm kiếm ở chỗ hộ tịch cũng đã tìm ra được vị trí Đại tế tự, mọi người cùng nhau chạy tới chỗ Đại tế tự. Đi vào phía sau Thần miếu thì càng ít người. Một đường trốn thoát kỵ sĩ hộ vệ Thần miếu, lúc đi vào trong giáo đường chỗ Đại tế tự, phía dưới pho tượng cực lớn thiên thần là một người mặt áo bào màu trắng, đang cầm chổi quét mặt đất.
Chiếc chổi vang lên tiếng ‘Soẹt soẹt’, phần lưng hơi cúi lặp đi lặp lại một độngt tác. Giống như không biết được có mấy người đột nhiên xông vào trong Thần miếu.
“Bụi bẩn trên mặt đất sạch sẽ rồi, cũng không có quét ra chút bụi bẩn nào.” Mấy người chạy tới gần, người nọ cũng không thả tay cầm chổi ra. Thứ Khách cảnh giác nhìn chằm chằm vào người này. Người này cũng không ngẩng đầu: “Các anh thấy đấy, chỉ là tôi đang quét …” Lúc cô ta nói chuyện, giọng nói khàn khàn, giống như trải qua sự đời lắng đọng mà mang đến cảm giác trầm mặc, nghe vào trong tai cảm thấy giống như mang theo quá khứ.
“Chẳng lẽ cô hi vọng chúng tôi thấy cô đang quét đi bụi bẩn trong lòng?”
Bách Hợp nói một câu, khuôn mặt đang cúi thấp đầu quét rác thoáng cái đã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô. Ngoài dự đoán của mọi người, là người phụ nữ này đã nhiều tuổi, nếp nhăn khắp nơi trên mặt, nhưng có một đôi mắt trong trẻo vô cùng giống như không dính một chút bụi trần nào. Bách Hợp rõ ràng đứng trước mặt cô, nhưng trong con ngươi lại không chiếu ra bóng của mấy người, thật sự là bị mù.
“Dùng mắt nhìn chỉ nhìn thấy tôi đang quét rác, dùng tâm nhìn sẽ thấy hoàn cảnh khác.”
Người phụ nữ nhếch miệng cười, Thanh Qua không kiên nhẫn phá hỏng không khí này, trong ánh mắt lộ ra lệ khí, tay bắt đầu nắm chặt trường kiếm.
Bách Hợp giơ tay phủ lên tay cầm trường kiếm của anh, ra hiệu cho anh tỉnh táo lại một chút. Mu bàn tay của anh khớp xương rõ ràng, bàn tay to hơn tay cô rất nhiều. Mu bàn tay ấm áp ngược lại lộ ra bàn tay cô non mềm. Bách Hợp vỗ nhẹ một chút, cảm giác được Thanh Qua đã bình tĩnh trở lại, đang muốn rút tay ra, tay đang cầm kiếm của anh bỗng dưng lại nắm chặt, làm cho cô thu hồi ý định lại.
“Vậy là bà dùng mắt hay dùng tâm nhìn người?”
Thử vài vần cũng không thoát khỏi tay của Thanh Qua, ngược lại lại bị anh nắm thật chặt, nhiệt độ xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến, giống như ấn tượng Thanh Qua mang đến cho người khác, bá đạo và cường thế.
“Mắt của ta đã sớm mù, làm sao có thể nhìn được?”
Người phụ nữ nghe được Bách Hợp hỏi như vậy, kéo khóe miệng một cái, lại cúi đầu nói: “Ở đây không phải nơi các cô có thể tới, trở về đi.”
“Chúng tôi tới đây để tìm Emily.” Lúc Bách Hợp nói ra lời này, người phụ nữ làm như không nghe thấy. Bách Hợp thấy bà không có phản ứng gì, chỉ lo quét rác, không khỏi lên cao giọng nói một câu: “Chúng tôi là tới tìm Emily.”
“Tìm nhầm người rồi, ở đây không có Emily.” Người phụ nữ nghe được lời Bách Hợp nói, thần sắc lãnh đạm, quay người đình rời đi, Bách Hợp đứng ra bên cạnh ngăn lại: “Vậy chúng tôi đến đây tìm Đại tế tự đấy.”
Nghe vậy thần sắc người phụ nữ rốt cục có biến hóa, sắc mặt bà trầm xuống, dừng động tác trên tay để chổi xuống đất.
“Các anh rốt cuộc là ai?”
Thần miếu phía sau từng có người chạy tới, bình thường có một ít người chơi lóng lòng muốn nhận được [Nhiệm vụ bí ẩn] cũng sẽ chạy tới Thần miếu tìm hiểu, người yêu cầu tìm Đại tế tự cũng nhiều, nhưng lại nói thiếu chữ Emily.
Nhìn theo thần sắc biến hóa của người phụ nữ, cho dù bà ta không phải là Emily thì chỉ sợ là người biết Emily là ai, một chuyến đi này quả nhiên đã đúng.
Bách Hợp đang muốn nói chuyện, Thanh Qua đã giơ đao lên, Bách Hợp không kịp ngăn cẳn anh, đã thấy anh lao ra đánh một phát lên cánh tay trên người phụ nữ.
“Bạn tấn công Đại tế tự! {Điểm PK} +10, Thành Thiên Tứ tuyên bố lệnh truy nã bạn.”
“Thành Thiên Tứ thông báo đến tất cả các thế lực trong thành tuyên bố lệnh truy nã, đuổi bắt người tên Thanh Qua, ban thưởng điểm kinh nghiêm EXP 10.000, kim tệ 10.000, điểm danh vọng của thành Thiên Tứ trị giá 10!” Hệ thống âm thanh nhắc nhỏ liên tiếp vang lên ba lần. Mọi người trong thần miếu đều ngây dại, lúc trước Bách Hợp cũng bị truy nã qua, nhưng lúc ấy cô ở cấp thấp, giết người cũng không có địa vị, cho nên lúc đó ban thưởng của thành chủ rất ít.
Người phụ nữ bị Thanh Qua đánh, có thể cũng nhoáng một cái rồi rơi ‘Bịch’ xuống ngồi ngay đó. Mọi người không kịp phản ứng, Bách Hợp ngửa đầu liếc nhìn Thanh Qua, lại kéo khóe miệng, hệ thống nhắc nhở anh bị truy nã rồi, anh lại không chút hoang mang:
“Bà chính là đại tế tự!”
Anh và Bách Hợp hỏi người phụ nữ này, nhưng bà cái gì cũng không nói. Cho đến khi anh tấn công một cái, thương thế của anh hại người nào hệ thống sẽ tự nhiên nhắc nhở đấy. “Chỉ là không nghĩ tới, không giống với thân phận Đại tế tự. Đánh bà một cái {điểm PK} cao hơn NPC bình thường.”
Anh bật thốt ra lời này, tất cả mọi người đã hiểu nguyên nhân tại sao lại ra tay đánh bị thương người. Tuy nhiên Bách Hợp cũng thấy phương pháp này rất tốt, trước mắt một người phụ nữ cái gì cũng không mở miệng nói chuyện. Nhưng nghĩ tới trong nội dung vở kịch Thanh Qua chọc không ít phiền phức lọt vào lệnh truy nã của thành Thiên Tứ. Không nghĩ tới lúc này tránh được kết quả giết NPC hộ tịch, lại không tránh được kết quả bị truy nã.
“…” Người phụ nữ bị đẩy xuống đất nghe được lời nói của Thanh Qua, trầm mặc không nói ra lời. Hôm nay toàn bộ người chơi bên trong thành Thiên Tứ đã bắt đầu dùng Thiên Lý Truyền Âm nghe ngóng tung tích Thanh Qua rồi.
“Đại nhân, chúng tôi muốn biết tung tích của Emily, bà biết rõ cô ấy sao?” Bách Hợp ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm cái lưng đã hơi gù của người phụ nữ.
Người phụ nữ trầm mặc nửa ngày đột nhiên hỏi: “Các cô tìm Emily có chuyện gì?”
Bà mở miệng đã chứng minh bà không phải là Emily, nhưng chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với Emily được. Bách Hợp còn chưa kịp mở miệng, Ly Viên đột nhiên tiến lên: “Chúng tôi cần tìm cô ấy để tìm hiểu về việc che dấu chủng tộc.”
Ly Viên vừa nói xong, người phụ nữ toàn thân chấn động, gần như bà dùng tốc độ cực nhanh đứng lên từ trên mặt đất, thần thái nghiêm túc và lạnh lùng. Bà đứng thẳng lưng lên cái chổi trong tay gõ liên tiếp xuống mặt đất phát ra tiếng. Nhưng trong tíc tắc lại truyền đến một tiếng nổ ‘Bang…’, chiếc chổi trong tay bà vỡ nát chia năm sẻ bảy, lộ ra bên trong là quyền trượng đại tế tự Thần miếu. Ban đầu người phụ nữ có chút không ít tuổi bị hào quang của thân trượng bao phủ, sau lưng đột nhiên suất hiện một đôi cánh ánh sáng cực lớn, chậm rãi bay lên trời.
“Cmn.” Trong miệng Ly Viên không tự chủ phát ra mấy tiếng, nhìn nữ nhân xinh đẹp nghiêm trang trước mắt, với hình tượng người phụ nữ lúc trước quả thực như hai người khác nhau, nhưng hình ảnh hiện tại trong mới là hình ảnh chính thức của Đại tế tự.
“Che dấu chủng tộc là dị đoan, các anh không nên tới đấy!” Đại tế tự lạnh lùng mở miệng, nắm quyền trượng trong tay chỉ tới trên người Bách Hợp, tư thế nói rõ muốn động thủ cùng Bách Hợp.
Thanh Qua cấp tốc lui về phía sau, một khắc sau Đại tế tự ngẩng đầu lên, trong miệng niệm cực nhanh chú ngữ. Theo tiếng bà ta niệm quyền trượng trong tay phát ra ánh hào quang rất mạnh, áo bào trên người bà ta không gió mà bay. Một khắc sau đột nhiên bà cúi đầu nhìn chằm chằm vào vị trí mà Bách Hợp đang đứng, nắm quyền trượng trong tay chỉ tới chỗ Bách Hợp.