Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra vẻ châm chọc, lông mày khóe mắt đều lạnh lùng: “Ngươi chỉ là một nữ nô của Lý gia mà thôi!” Bộ dáng kia xấu xa đến làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nói như vậy nhưng anh có thể nhìn ra được Bách Hợp thật sự không biết được nội tình của Lý gia, mà không phải là giả bộ, như vậy hắn đối với suy đoán của mình lại càng cảm thấy hoài nghi.
Ngay lúc đầu anh còn nghĩ rằng ấn ký trên người Bách Hợp có khả năng là kẻ khác làm giả, nhưng hôm nay Lý Càn Vô nhận ra ấn ký trên người cô là ấn ký chỉ có Lý thị mới có thể tạo ra. Thậm chí vì vậy còn giận chó đánh mèo động sát tâm với mình. Linh lực trong cơ thể cô lúc này được mình dẫn vào trong cơ thể mình, những linh lực này không có tạo thành tổn thương gì đối với cơ thể anh. Ban đầu anh cũng không dám dẫn ra quá nhiều, nhưng lúc này sau khi lấy ra một chút cũng không làm cho cơ thể hắn xuất hiện bất kỳ vấn đề nào. Thậm chí những linh lực này cũng như lúc trước vận hành thuận lợi, cũng không có tình huống gì phát sinh.
Nói cách khác, suy đoán ban đầu của mình cô là người bị người khác tính toán cố ý đưa tới cũng không đúng. Lý Duyên Tỷ rủ mí mắt xuống, cô không biết Lý gia nội tình. Chính mình cùng Lý gia quan hệ như nước với lửa, cô giống như cũng không rõ ràng điểm này, trong thượng giới này có người nào không biết Lý gia sao?
Chuyện của Lý Càn Tín lúc trước oanh động toàn bộ thượng giới đất, trong hồ Thủy Nguyệt chỉ sợ có không ít nô bộc biết chuyện này, cô lại một chút cũng không biết.
Trừ khi cô cũng không phải là người ở thượng giới.
Lý Duyên Tỷ rất nhanh đã đoáng đúng sự thật, nhưng lúc này anh cũng không vội vàng hỏi, sớm muộn sẽ biết rõ việc này.
Trên thực tế Bách Hợp cũng không có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy, lúc này Lý Duyên Tỷ không muốn nói thì thôi, dù sao lúc này Lý Duyên Tỷ vẫn cứu mạng cô, nói cách khác trong khoảng thời gian này mình rất an toàn. Lý Duyên Tỷ đã tìm được cách có thể dẫn ra lich lực khổng lồ trong phong ấn của cơ thể cô, liền động tâm. Trong cơ thể cô linh lực quá khổng lồ, nếu không biết nó như một tòa báu vật thì thôi, nay đã biết trong đó có năng lượg khổng lồ như vậy Lý Duyên Tỷ tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Hôm nay phần lớn kiến trúc ở hồ Thủy Nguyệt đã bị hủy sau khi Lý Duyên Tỷ chiến đấu với Lý Càn Vô, tạm thời không thể ở lại, Lý Duyên Tỷ mang theo Bách Hợp đi vào đảo Vân Lâu.
Nếu theo tính cách của Lý Duyên Tỷ thì anh có thể trực tiếp ngự kiếm phi hành, từ hồ Thủy Nguyệt đến đảo Vân Lâu nếu mình anh độc hành tối đa khoảng ba ngày là đến. Đáng tiếc Bách Hợp chỉ là người phàm, cũng không đạt đến cảnh giới không cần ăn uống, một đường nhiều việc vặt linh tinh, tự nhiên không thể giản lược hết được.
Anh lấy ra từ trong nhẫn càn khôn một kiện pháp khí phi hành, nhưng Bách Hợp trên đường đi ăn uống đa dạng, pháp khí này tuy là thượng phẩm phi hành, nhưng so sánh với tốc độ chỉ có một mình anh thì vẫn chậm hơn rất nhiều. Vốn lộ trình ba ngày có thể tới, vậy mà kéo dài đến nửa tháng.
“Đi đảo Vân Lâu làm gì?”
Hai người phi hành trên chiếc thuyền, thân thuyền cũng không lớn, chỉ chứa được hai người ngồi xếp bằng đối mặt, mắt thấy vẫn chưa tới đảo Vân Lâu, Lý Duyên Tỷ khí tức trên người Lý Duyên Tỷ càng ngày càng âm lãnh hơn. Từ lúc lên thuyền đến giờ, hắn cùng mình nguồi xuống cũng không trả lời câu hỏi của Bách Hợp. Vừa mới buổi sáng lúc lên thuyền chỉ nói đi đảo Vân Lâu, rồi cũng không nói thêm bất cứ thứ gì nữa.
Lúc này Bách Hợp không nhịn được mới hỏi một câu. Từ lúc cùng nhau đi đến giờ cô cũng không ồn ào, cho nên tuy hắn không kiên nhẫn nhưng khi cô mở miệng hỏi, Lý Duyên Tỷ lại không quát tháo. Ban đầu hắn đang nhắm mắt nghe cô hỏi liền chậm rãi mở mắt nói: “Đảo Vân Lâu có chợ đấu giá lớn nhất thượng giới đại lục.”
Hồ Thủy Nguyệt là nơi thuộc sở hữu của Lý thị nhưng khác đại lục, đảo Vân Lâu là thành đô phồn hoa nhất thượng giới đại lục, chỗ đó có chợ bán đấu giá lớn nhất thượng giới đại lục. Lý Duyên Tỷ mang theo Bách Hợp một chuyến này đi đảo Vân Lâu chính vì phiên đấu giá này.
“Ta có biện pháp giải phong ấn trên người ngươi rồi.” Anh chuẩn bị đến chỗ bán đấu giá mua mấy cơ quan con rối, đến lúc đó dùng cơ quan con rối tấn công Bách Hợp. Con rối do chính mình điều khiển nên sẽ không làm nguy hiểm đến tính mạng của Bách Hợp, lại có thể không làm cho ấn ký Chân Long ngăn cản, đến lúc đó vừa vặn lấy linh lực ra. Đây là lần trước do Bách Hợp bị Lý Càn Vô tấn công làm cho Chân Long ấn ký yếu đi rất nhiều, hắn mới nghĩ ra được phương pháp này.
Nhưng anh sẽ không giải thích với Bách Hợp, anh nói xong lại nhắm mắt lại một lần nữa rồi im lặng.
Bách Hợp im lặng thờ dài, nhìn bộ dạng này của anh biết rõ hắn không có ý định nói với mình nữa, cô cũng bắt đầu im lặng theo.
Phi thuyền banh nhanh về phía trước được một lúc, Lý Duyên Tỷ cảm giác được có một số linh lực chấn động, biết rõ là có người đến. Ánh mắt hắn trợn lên, qua thời gian không lâu một hồi tiếng chuông thanh thúy truyền đến. Bách Hợp vô thức quay đầu nhìn, liền thấy được một chấm đen nhỏ bay về phía mình, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh thuyền nhỏ rồi.
Đó là một chiếc kiệu do bốn thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp khênh, bốn phía thân kiệu đều dùng sợi dây nhỏ mầu xanh che chắn. Xuyên thấu qua sợi dây nhỏ mơ hồ thấy bên trong thân ảnh một thanh niên mặc cẩm bào đội ngọc quan màu xanh đang dây dưa cùng nữ nhân.
Bốn đỉnh kiệu rủ xuống bốn cái chuông vàng, tiếng chuông Bách Hợp vừa mới nghe được chính là do những chiếc chuông này phát ra.
“Tiêu Dao Hậu?”
Lý Duyên Tỷ cau mày, đứng lên, anh vừa mới nói xong, trong kiệu nhỏ một bàn tay lớn vung lên, lộ ra thanh niên tuấn mỹ vui vẻ.
Quần áo thanh ngiên không chỉnh tề, xiêm y ở ngực mở rộng hơn nửa, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện. Trong lòng hắn còn đang ôm một nữ tu xinh đẹp diêm dúa, lúc này mặt phấn lộ sắc xuân, nhìn thoáng ra ngoài, lại cười cười chôn đầu vào trước ngực Tiêu Dao Hậu.
“Cũng đã sớm cảm giác được ở đây có bằng hữu, bản hậu cũng không nghĩ tới vậy mà lại là Lý bằng hữu.” Thanh niên tự như có một đôi mắt đào, lúc này tuy nhìn về hướng của Lý Duyên Tỷ mỉm cười, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần cảnh giác. Ánh mắt hắn khẽ quét qua trên người Bách Hợp, Bách Hợp ngay lập tức cảm giác mình giống như bị một cỗ áp khí vô hình bao phủ, làm cho cô không thở nổi. Lý Duyên Tỷ thân hình lóe lên, ngăn trở cô ở phía sau, cảm thấy ánh mắt của người thanh niên không còn dõi theo cô, cảm giác đứng ngồi không yên này mới rút đi, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Dao Hậu giống như không có thấy động tác của Lý Duyên Tỷ, khóe miệng nhếch lên một cái: “Lý bằng hữu hôm nay đem Vương Nguyên Hạ chém lui, lại đánh lui Lý Càn Vô, Lý gia ở Thương Lan có người kế tục, thật sự là đáng mừng.”
Tuy nói Lý Càn Vô ở hồ Thủy Nguyệt bị Lý Duyên Tỷ giết cơ thể, chỉ còn lại Nguyên anh trốn thoát, việc này trôi qua không bao lâu nhưng bên ngoài thượng giới đại lục đã truyền ra khắp nơi rồi.
Thanh niên kia nói đến Lý gia ở Thương Lan có người kế tục, khóe miệng chếch lên vui vẻ kèm theo lời nói mang theo vẻ châm chọc. Giọng nói kia Bách Hợp nghe ra có điều không đúng rồi, tuy cô mới vào thế giới của Lý Duyên Tỷ thời gian không dài, nhưng mà bởi vì nguyên nhân huyết mạch truyền thừa của Lý gia, sinh ra nhiều thiên tài, nhưng thành cũng do huyết mạch, bại cũng do huyết mạch. Lý gia bởi vì truyền thừa huyết mạch Chân Long, làm cho hậu nhân Lý gia dòng chính có sức mạnh rất lớn. Nhưng cũng vì vậy, bởi vì huyết mạch tinh khiết ảnh hưởng đại yêu chi lực, nên đệ tử chân chính của Lý gia tình cảm cũng không sâu, ngàn vạn năm qua đã chết trong nội đấu gia tộc không biết bao nhiêu người.
Lúc này người thanh niên tuy là chúc mứng Lý gia nhưng lại đang cười nhạo Lý gia, dù là có hai vị đại tu sĩ Nguyên anh kỳ, nhưng cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục tự giết lẫn nhau, không thoát được huyết mạch nguyền rủa.
Tính cách Lý Duyên Tỷ âm trầm cuồng ngạo, lúc này Tiêu Dao Hậu ở trước mặt chết nhạo như vậy, sắc mặt hắn thoắt một cái đã chìm xuống. Không nói một lời liền muốn hành động, thanh niên vừa thấy như vậy lập tức đẩy ra nữ tu có tướng mạo xinh đẹp ngồi bên cạnh ra, giơ tay lên sửa sang lại quần áo.
“Nghe nói Lý bằng hữu đã thức tỉnh đại yêu chi lực, còn hóa thân thành Rồng?”
Trên mặt hắn lộ ra thần sắc nghiêm túc, Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn xem thử?” Anh nói ra những lời này khí thế cũng không thu lại, uy áp khổng lồ thả ra, mấy thị nữ khênh kiệu của Tiêu Dao Hậu thoáng cái sắc mặt liền trắng bệch, chỗ nào có thể chịu được?
Tiêu Dao Hậu biến sắc, hắn còn tưởng Lý Duyên Tỷ cùng Lý Càn Vô đối chiến. Lý Càn Vô mấy trăm năm trước cũng đã tiến vào Nguyên anh trung kỳ, sau khi bế quan chuẩn bị đột phá Nguyên anh hậu kỳ, tuy nghe nói sau khi xuất quan thất bại không đột phá lên được Nguyên anh hậu kỳ. Nhưng thực lực bản thân đã đạt tới tu vi Nguyên anh trung kỳ đại viên mãn. Lý gia tiểu tử này tuổi thọ nhiều lắm chỉ mấy trăm năm, vậy mà có thể cùng hắn đối chiến đem lão quoái vật kia chém giết, chỉ còn lại Nguyên anh trốn thoát.
Ban đầu Tiêu Dao Hậu còn tưởng rằng Lý Duyên Tỷ có thể chiến thắng Lý Càn Vô nhưng mình cũng bị thương nặng, cho nên mới mở miệng chế nhạo, lúc này thật không nghĩ đến khí tức nguy hiểm của anh, theo khí thế trên người của hắn xem ra một trận chiến này hắn không nhận bất cứ vết thương nguy hiểm nào trên người, chẳng lẽ một khi chân long huyết mạch thức tỉnh lại thực sự lợi hại như thế?
“Lý bằng hữu làm gì cần phải khó xử các nàng?’
Tuy nói mẫy nữ tu chỉ là ấm lô của hắn, Tiêu Dao Hậu cũng không thèm để ý mấy nữ nhân này. Nhưng trước mặt mình mà mấy nữ nhân này lại bị Lý Duyên Tỷ chém chết, thì sau này trong thượng giới có chỗ cho hắn dừng chân không? Tiêu Dao Hậu thả uy áp trên người ra chắn cho mấy nữ tu, một bàn tay khẽ mở ra, trong tay hắn cầm một ống đồng đen kịt: “Còn đây là món đồ chơi bản hậu có được từ phủ Nhạc gia ở Thiên Đô, vừa vặn đưa cho cô nương sau lưng bằng hữu dùng để hộ thân.”
Nói xong màn xanh nhỏ lại rủ xuống một lần nữ, mấy cô nương sắc mặt trắng bệch lại nâng kiệu nhỏ lên, nơm nớp lo sợ nhìn Lý Duyên Tỷ, thấy anh nhận đồ mới dám nâng kiệu nhỏ rời đi.
Sau khi ra xa vài trăm thước, nữ nhân bên cạnh Tiêu Dao Hậu muốn thử thăm dò tiến sát dựa vào ngực hắn, trên mặt Tiêu Dao Hậu phủ một tầng khí đen, một tay đưa tới trên đầu nữ tu này vuốt ve mái tóc dài đen kịt của cô. Cuối cùng bàn tay dừng trên đầu cô, dùng sức một cái ‘Bành’ một tiếng, nữ tu kia chưa kịp kêu hừ một tiếng, đã hương tiêu ngọc vẫn. Đầu như dưa hấu bị hắn bóp nát. Lúc này Tiêu Dao Hậu mới tiện tay đẩy thi thể nữ tu không còn đầu ra, phát ra âm thanh: “Tiểu tử này thật quá kiêu ngạo rồi!”