Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi tình nhân ở cách vách lại đang cãi nhau.
Ngọc Điệm Thu đóng cửa sổ lại, âm thanh nữ sinh ủy khuất khóc nháo cũng không bị ngăn cản.
Lục Trì Chi nghĩ rằng dưới hoàn cảnh này rất khó có thể ghi hình.
Cho nên anh cũng không phải con cú, mà là không thể không chờ đến lúc đêm khuya tĩnh lặng mới làm việc.
Cô đeo tai nghe lên, theo dõi video mới nhất của anh.
m thanh Chiến thần vẫn tuyệt trước sau khi một.
Đây là âm thanh mà cô lén nghe qua góc tường.
m thanh vốn có đã rất có từ tính, sau khi xử lý hậu kỳ càng có sức cuốn hút.
Trong khu bình luận đều là fans gào thét kêu chồng Dĩ Hằng.
Ngọc Điệm Thu cũng là một trong số đó.
Nhưng cô không lo bị Lục Trì Chi phát hiện, mấy vạn câu bình luận sớm đã bao phủ lấy cô.
Nghe《Quyết dâng hương》xong, cô tìm được đề tài đến gần, chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Lục Trì Chi đã tắm xong, sợi tóc bông mềm, mặc một bộ quần áo ở nhà màu đèn, một đôi chân dài không có chỗ để, kéo dài chạm đến bên cạnh bàn trà.
Anh thật sự rất thích màu đen, khăn trải giường và vỏ chăn trong phòng đều là màu đen, giống như một sát thủ không có cảm tình.
Thiết bị quá nhiều, không gian phòng ngủ không đủ, Lục Trì Chi dọn một dàn máy tính để bàn đến phòng khác.
Anh buông điện thoại, nghiêng người đánh số, cốt cách của ngón tay gầy dài, đặt ở trên bàn phím rất có cảm xúc khuynh hướng cao cấp.
Nhận thấy được ánh mắt của cô, Lục Trì Chi quay đầu lại: “Làm ồn cậu viết bản thảo rồi à? Loại máy móc này âm thanh bàn phím lớn, để tôi đổi sang loại trục hồng.”
“Không, không cần đổi.” Ngọc Điệm Thu nhân cơ hội này ngồi vào bên cạnh anh, một bộ dáng muốn nói lại thôi, cô cười hì hì: “Tôi chỉ, muốn hỏi là《Quyết dâng hương》kỳ sau khi nào thì cập nhật?”
Lục Trì Chi nhìn về phía cô: “Cậu đang xem?”
“Đúng vậy!” Cô khoác lác không cần chuẩn bị bản thảo: “Lớp mười một tôi đã bắt đầu xem, chỉ là cập nhật quá chậm.”
Lục Trì Chi “ồ” một tiếng: “Đã sớm kết thúc rồi, đây là quý thứ ba.”
“…”
Ngọc Điệm Thu ha ha vài cái: “A, phải không.”
Sự xấu hổ lan tràn trong không khí.
Ngọc Điệm Thu do dự là nên lợi dụng ưu thế nữ giả nam trang để ra tay, hay là chế tạo một chút “Ngoài ý muốn”, hay “Không cẩn thận” ôm lấy anh.
Cơ thể của cô nghiêng 30 độ, chuẩn bị trẹo chân một cái, lại thuận thế đến gần với Thần Tài.
“Đây là tác phẩm diễn sinh, kết thúc muộn nhất là trước khi bản beta công khai của game ra mắt.” Lục Trì Chi thấy cô ngã về hướng mình, nhường cho cô một chỗ trống: “Bản quyền ở Công ty Ất Trí của các cậu, cậu ở bên trong tin tức hẳn là linh thông hơn so với tôi.”
Ngọc Điệm Thu ngã vào chỗ trống.
“…”
Cô gãi đầu ngụy trang: “Tôi chỉ là một thực tập sinh dưới tầng chót, chờ tôi biết, toàn mạng đều biết rồi.”
Hương thơm trên người nữ sinh thực rõ ràng, Lục Trì Chi tâm tư không đặt trên chính sự, anh ấn lưu, đóng máy lại, ngước mắt nhìn thấy gương mặt tươi cười lấy lòng, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không, chỉ là, đi ra rót cốc nước.” Đường này không thông, vậy lại đổi một biện pháp.
Ngọc Điệm Thu vuốt vuốt tóc mái, đứng dậy: “Vậy, không quấy rầy cậu, cậu bận đi.”
“Tôi không bận.” Lục Trì Chi nói xong, âm thanh máy tính tắt nguồn vang lên ngay sau đó.
Anh đứng, cô cũng đứng.
Chiều cao của hai người kém nhau một mảng lớn.
Ánh sáng trước mặt bị thân thể anh ngăn lại, Ngọc Điệm Thu ngước mắt lên nhìn anh.
Con ngươi của Lục Trì Chi thanh triệt có thần, không giống như bị cận.
Bóng hàng mi hắt lên gò má tuấn tú, hàng mi dài rõ rệt, khi lơ đãng rung động gõ gõ vào tim cô.
Cô rất mất tự nhiên mà quay mặt đi.
Có thể do tâm tình đặc thù tự cảm ứng gây ra, chân hai người đồng thời nhấc lên, lại đồng thời xoay người cùng một hướng, khi quay lại, đầu của Ngọc Điệm Thu đâm vào trong lồng ngực của Lục Trì Chi.
Mùi hương sạch sẽ chui vào xoang mũi, tay cô theo bản năng đỡ eo của anh, nhiệt độ cơ thể của nam sinh cách tấm vải quần áo hơi mỏng truyền vào lòng bàn tay cô.
Vải dệt không ngăn được lực lượng cơ bắp của anh, không có khả năng bỏ qua được sự rắn chắc hữu lực, giống như một mồi lửa vứt loạn, toàn thân cô đều bị châm lửa.
Nghe thấy tiếng tim đập của anh, hô hấp của Ngọc Điệm Thu cứng lại, đầu óc trống không một mảnh.
Hô hấp của Lục Trì Chi nhẹ nhàng, rũ mắt nhìn cô.
Chú ý tới vị trí tay mình vịn vào: “Thật xin lỗi!” Ngọc Điệm Thu nhanh chóng lùi lại, nháy mắt quên đi mất mục đích của lần này không còn gì cả.
Cô xoay người là chạy.
Chạy được vài bước, cô ý thức được chính mình có chút khác thường, chậm rãi quay lại, sắc mặt tỏ vẻ bình tĩnh, một khuôn mặt đỏ đến mức như đè lên một tầng phấn.
Lục Trì Chi cận thị, không đeo mắt kính chắc là không nhìn rõ biểu tình của cô.
Cô liếm liếm môi, đang muốn tùy tiện nói bậy cái gì đó.
“Này.” Lục Trì Chi mở miệng trước cô một bước: “Xử lý video kia của tôi một chút đi.”
Vành tai của Ngọc Điệm Thu vẫn đang đỏ ửng: “Video, làm sao thế?”
Lục Trì Chi: “Tôi bị quay hết rồi.”
“…”
Ngọc Điệm Thu mở di động ra, ấn vào xem hết cái video kia, ngẩng đầu: “Không có mà.”
“Nơi này.” Lục Trì Chi đi đến, ấn vào tạm dừng, đưa điện thoại qua hướng cô.
Eo bụng có một giây thấu ánh sáng, nhưng không nhìn kỹ là không phát hiện ra được, còn không tính là không có gì.
“Ồ, tốt.” Ngọc Điệm Thu rụt đầu lại, cúi đầu thao tác.
Qua vài giây.
Lục Trì Chi ngẩng đầu, biểu tình hờ hững: “Cậu xoá à?”
“Ừm!” Quẫn bách một lúc, Ngọc Điệm Thu đã khôi phục nguyên khí.
Mặt đỏ lên khi đâm vào lồng ngực của nam sinh không nhất định là tình yêu, cũng có khả năng xấu hổ đến thẹn thùng.
Chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là anh.
Lục Trì Chi dường như cũng không cảm thấy xấu hổ, ngữ khí bình đạm: “Vậy đăng nguyên video kia lên.”
“Tôi… Không lưu.
Nhưng cậu muốn thì tôi có thể download giúp cậu!”
“Không phải xóa?”
“Hi, chỉ là ẩn đi, chỉ để mỗi mình mình có thể nhìn thấy.”
Sắc mặt của Lục Trì Chi có chút hoà hoãn: “Được.
Download xong thì gửi cho tôi.”
“Gửi như thế nào?” Ngọc Điệm Thu dò thám hỏi: “Thêm Wechat của cậu?”
Lục thiếu gia uyển chuyển từ chối: “Gửi vào email của tôi.”
“Được.”
Trở lại phòng mình, Ngọc Điệm Thu mới nhớ lại.
Cô hình như, ôm được rồi!?
Cô ôm được Lục Trì Chi, ôm được Thần tài rồi!
Sự thật chứng minh, chỉ cần đụng vào Lục Trì Chi một cái, thật sự có thể may mắn vô cùng.
Ngọc Điệm Thu trúng thưởng.
Trúng thưởng một món đồ cách điện, ở trong phòng livestream của một minh tinh nào đó ngốc mười phút, lại trúng một thỏi son Armani.
Chuyển phát nhanh ba ngày đã đến.
Cô đưa thỏi son cho Trịnh Tiểu Giai, thỏi son màu cà chua của người nổi tiếng, Trịnh Tiểu Giai sau khi tô xong liên tiếp hỏi có tôn da trắng hay không.
Ngọc Điệm Thu không thưởng thức nổi cái loại nhan sắc giống như quỷ hút máu này, vì không phá đi tình bạn, che giấu lương tâm mà khen ngợi: “Vô cùng tôn da!”
“Hay là cậu lại vào cái phòng của người nổi tiếng vẫn luôn đứng đầu bảng chờ thêm chút nữa? Nhà anh ta rút thăm ô tô! Nói không chừng lại trúng đấy!” Trịnh Tiểu Giai mở ra hành trình mộng tưởng hão huyền.
Gần đây đang lưu hành kịch bản livestream là chính Blogger cãi nhau với bản thân mình, chính mình haj giá với chính mình, cuối cùng hùng hùng hổ hổ giống như lỗ tận 300 vạn rồi gửi link.
Ngọc Điệm Thu cảm thấy rất khôi hài, có khi xem vui vẻ thì sẽ mua.
Chỉ là không dự đoán được cô tùy tiện tham gia rút thăm trúng thưởng, vài phút sau, trúng một chiếc kính trị giá bốn năm vạn.
Trịnh Tiểu Giai kinh ngạc đến ngây người, còn hưng phấn hơn chính bản thân Ngọc Điệm Thu: “Cậu thật sự không suy nghĩ về bạn cùng phòng của cậu sao? Mèo Chiêu tài như này cũng chịu bỏ mà nhường cho người khác!?”
Ngọc Điệm Thu không dám vui mừng quá sớm, cái gọi là vui quá hoá buồn.
Năm ấy học lớp mười một lòng cô vẫn còn sợ hãi, vận cứt chó vẫn thường xuyên sẽ bị phản phệ.
Bĩnh tĩnh điền xong tin tức đổi quà tặng, cô hỏi: “Cậu cận bao nhiêu độ?”
Trịnh Tiểu Giai: “Hơn bốn trăm*, sao thế?”
(*: Bốn trăm độ bên Trung = 4 độ bên mình)
“Không đeo kính có nhìn rõ không?”
“Nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà không quan trọng, lúc cần phải nhìn rõ thì đeo là tốt rồi.” Trịnh Tiểu Giai lấy kính ra, nhìn mắt kính so với nhau, sau đó lại đặt trở về: “Ngày thường đeo nó làm gì, ảnh hưởng vẻ đẹp của mình.”
Ngọc Điệm Thu như đang suy nghĩ gì: “Nam sinh cũng yêu cái đẹp?” Lục Trì Chi chưa bao giờ đeo kính.
“Lòng yêu cái đẹp thì người nào mà chẳng có.
Làm sao hả, bạn cùng phòng của cậu bị cận?”
Ngọc Điệm Thu gật đầu: “Ở KTV đêm hôm đó, mình nghe thấy bạn của Lục Trì Chi nói, anh ấy cận 600 độ.”
“Khó trách.” Trịnh Tiểu Giai nói: “Nếu mình nhìn thấy một nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp như cậu, phản ứng đầu tiên khẳng định là nhìn ngực xác định giới tính.”
Ngọc Điệm Thu cong mắt lên, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Mình xinh đẹp chứ?”
Trịnh Tiểu Giai cam đoan: “Đương nhiên rồi! Hồi cấp ba bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu trong lòng cậu không biết tự cân nhắc à?”
Ngọc Điệm Thu có hiểu lầm với dung mạo của chính mình, là bởi vì nhà chú ruột hay chú họ đều sinh con trai, mười mấy anh em trai, cô là người con gái duy nhất trong nhà.
Lăn lộn với con trai từ nhỏ, thích chơi bóng rổ, chơi lướt ván.
Trong lớp tay nữ sinh khác là tay, còn tay cô là tay gấu.
Những nữ sinh khác để tóc dài là tiên nữ hạ phàm, cô nuôi tóc dài chính là phản đồ của đội bóng, sớm muộn cũng toang.
Nếu ai không mở mắt có can đảm dám ức hiếp cô, mười mấy anh em trai xuất chinh chính là một đội quân.
Cha mẹ mở miệng gọi “con út” hoàn toàn nuôi cô như con trai.
Lấy tên cũng là như vậy, nhà người khác toàn là Tiểu Mỹ này, Lệ Lê này, còn cô, chính là một chiếc chiếu trúc.
Ngày cô sinh ra ông ngoại đúng lúc nhìn thấy câu “Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu” của《Một nhành mai》, ý muốn bớt việc nên tùy tiện đặt cho cô tên này.
Cha mẹ còn nói tên này rất đẹp: “Chiếu trúc tốt, chiếu trúc nằm không cũng thắng.”
Không ai từng nói cô xinh đẹp, phần lớn những câu khen ngợi đều là từ ngữ khách sáo “đáng yêu”.
Tiểu Giai khen cô, tám phần là giống như cô khen màu son màu cà chua của cô ấy đẹp, đều là bởi tình bạn trường tồn.
Buổi tối mẹ cô gọi điện thoại đến, dò hỏi công ty thực tập của Ngọc Điệm Thu thế nào, Ngọc Điệm Thu ở một bên cắt nối biên tập video một bên nói chuyện qua loa có lệ.
Thật vất vả mẹ cô mới chuẩn bị cúp máy, cha lại đoạt lấy điện thoại: “Moah Moah, nhớ cha không?”
Ngọc Điệm Thu nhanh chóng tắt loa đi: “Cha! Con đã lớn thành người như vậy rồi, cha đừng mở miệng ra là gọi Moah Moah!”
“Được được được, cha không gọi.
Đúng rồi Moah Moah, mẹ con bảo cuối tuần này bớt thời gian đến thăm con, muốn ăn cái gì? Cha mua cho con?”
“Đừng, con có người thuê phòng chung, hai người đến không tiện lắm.”
Mẹ nói ở bên cạnh: “Con nói với bạn cùng phòng của con một tiếng, chúng ta chỉ đến thăm con cũng không qua đêm, có cái gì không tiện.”
“Moah Moah, có phải nơi con ở rất kém, sợ cha và mẹ phát hiện hay không?” Cha bắt đầu tự biên tự diễn, nhanh chóng lâm vào bộ phim tình cảm tự mình cảm động.
Mẹ cũng bị mang theo vào:
“Con đứa nhỏ này, làm sao có thể ủy khuất chính mình như thế!”
Ngọc Điệm Thu cũng không có cách nào, đành phải đáp ứng bọn họ: “Được rồi, được rồi, con còn phải viết bản thảo nữa, ngủ ngon, yêu hai người, moah moah!”
Ngọc Điệm Thu rất thích chia sẻ truyện cười, nhưng cô là thể chất kéo anti, đăng cái gì cũng bị người mắng.
Nhưng từ khi đăng về Lục Trì Chi, cô rốt cuộc cũng không bị mắng nữa, thậm chí khu bình luận còn xuất hiện một đại đội tuần tra, mỗi ngày đều giúp cô report anti-fan.
Fans nhỏ đáng yêu như vậy, không có lý do, cũng chả phát lương cho các cô ấy.
Ngọc Điệm Thu lấy thời gian nghỉ trưa rảnh rỗi để viết truyện cười, tan tầm về nhà lại sửa cho càng tốt.
Buổi tối viết bản thảo được một nửa, đôi tình nhân ở cách vách lại bắt đầu.
Ngọc Điệm Thu nghiến răng nghiến lợi: “Cắt đứt ý nghĩ của người ta, giống như giết cha mẹ của người.”
Cô không thể nhịn được nữa, nhanh chóng mở âm thanh lên mức to nhất, bật bài hát《Chú Đại Bi》đối nghịch theo chân bọn họ.
Buổi tối không ngủ tốt, buổi sáng ngày hôm sau Ngọc Điệm Thu vác hai quầng thâm mắt lớn đi rửa mặt.
Cô nhắm mắt lại đi vào trước bồn rửa tay, nhắm mắt sờ đến ly nước súc miệng.
Lục Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô: “Tối hôm qua cậu làm gì đấy?”
Xong rồi, cận tận 600 độ hơn cũng có thể nhìn thấy quầng thâm mắt của cô.
Ngọc Điệm Thu vuốt vuốt mái tóc như ổ gà, âm thanh ong ong hữu khí vô lực: “Đừng nói nữa, tăng ca đến tận 3 giờ sáng.”
Dao cạo râu phát ra tiếng vang rất nhỏ, Lục Trì Chi thổi mạnh, thanh âm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Chuyên nghiệp như vậy, ông chủ của cậu nên tăng lương cho cậu đấy.”
Ngọc Điệm Thu bóp tuýp kem đánh răng, đầu để trên vai, muốn chết không cần sống: “Không phải công việc.
Tôi viết truyện cười ấy.”
Lục Trì Chi biết vậy cười một tiếng.
Qua một lát, tiếng vang của dao cạo râu ngừng lại, bên tai yên tĩnh lại.
Lục Trì Chi nhắc nhở cô: “Đứng yên.
Tôi rửa tay.”
Ừm??
Ngọc Điệm Thu mở mắt ra, hàm dưới rõ ràng của Lục Trì Chi ánh vào mi mắt.
“…”
Cô hậu tri hậu giác, chính mình vậy mà lại dựa vào cánh tay của anh mà đánh răng!
Sâu ngủ đều bị doạ bay: “Thực xin lỗi!” Ngọc Điệm Thu dường như là lập tức bị văng ra.
Lục Trì Chi cười khẽ: “Phản ứng lớn như vậy à?” Khả năng do vừa tỉnh ngủ, thanh tuyến của anh còn trầm thấp hơn so với ngày thường, nghe dịu dàng kỳ lạ.
Ngọc Điệm Thu lau bọt trên khoé miệng, ấp úng giấu đầu lòi đuôi: “Tôi không phải là sợ cậu hiểu lầm hay sao.” Cô nhìn chằm chằm dao cạo râu của anh, như là muốn chứng minh cái gì: “Của tôi hỏng rồi, mượn dùng một chút nhé?”
Lục thiếu gia rất hào phóng: “Được.”
Ngọc Điệm Thu cầm lấy dao cạo râu bằng điện, nhìn trái, nhìn phải.
“Biết dùng như thế nào không?”
“… Biết.
Tôi, dùng thường xuyên.”
Lục Trì Chi “ừm” một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ngọc Điệm Thu chưa từng dùng đến đồ vật của nam sinh, tò mò vô cùng, cô lấy chân đặt lên bồn rửa tay, ấn chốt mở xuống, nhẹ nhàng cạo một chút.
Cạo rất là sạch sẽ.
“Đúng rồi.” Lục Trì Chi đột nhiên quay trở lại: “Dùng xong nhớ phải nạp…” anh dừng lại, biểu tình kinh ngạc, như là bị đánh sâu vào người: “Điện.”
“…”
Nếu bồn cầu có thể giấu người, Ngọc Điệm Thu rất muốn chui vào..