Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tử Khiêm đưa Bích Hà đến dưới lầu, hai người đứng hồi lâu, Bích Hà nói: “Vậy em đi lên nhé?”
“Chừng nào thì em mới mời anh lên ngồi một chút?” Trần Tử Khiêm cười.
Bích Hà đỏ mặt: “Tối nay muộn quá rồi…”
“Chính vì muộn rồi mới tốt.” Người đàn ông nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt người phụ nữ đỏ rần, cắn môi nói: “Vậy lần sau.”
“Lần nào cũng nói là lần sau.” Trần Tử Khiêm cười: “Em còn chạy nữa? Nhớ kỹ lời chúng ta vừa nói, lần này anh đi công tác về thì hẹn thời gian gặp cha mẹ hai bên. Đến lúc đó em cũng nên mời anh đi lên chứ?”
“Em biết rồi.” Bích Hà cảm thấy anh ta càng nói càng gợi tình, chỉ muốn chạy trốn: “Vậy em đi lên thật đây.”
Bích Hà cắn môi xấu hổ ra khỏi thang máy, trống ngực còn đập thình thịch. Cô đi đến chỗ rẽ hành lang, phát hiện có một người đàn ông đứng ở cửa nhà, đang dựa vào tường hút thuốc. Tàn thuốc đang lập lòe ở đầu ngón tay hắn, dưới đất đã có mấy mẩu tàn thuốc, xem ra đã đứng đó rất lâu.
Trong lòng cô căng thẳng.
Lâm Trí Viễn.
Dáng người hắn cao ráo, khí chất nổi bật, cô vừa nhìn là có thể nhận ra.
Tại sao hắn lại ở đây chặn cửa nhà mình? Bích Hà từ từ đi qua, đứng cách trước mặt hắn mấy bước, khẽ hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Ai nói cho hắn biết số nhà?
Không biết uống rượu ở đâu mà cả người nồng nặc mùi rượu.
Đừng có uống say rồi đến tìm cô mè nheo.
Lâm Trí Viễn nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng đau xót. Đây là người phụ nữ của hắn. Vừa rồi cô xuất hiện ở chỗ rẽ, hắn thấy rõ ràng nét ngại ngùng và dịu dàng trên khuôn mặt cô. Những ngại ngùng và dịu dàng này vốn nên thuộc về hắn… thuộc về hắn hoàn toàn triệt để. Bây giờ cô lại cho người đàn ông khác.
Đau khổ khiến hắn hưng phấn và điên cuồng. Tay phải vừa mới yên lại trở nên run rẩy. Mỗi một tế bào trên người hắn đều đang kêu gào ăn sạch cô. Hôm nay, hiện tại, chúng nó đã đợi không kịp nữa.
Hắn không nhìn cô, không trả lời, cũng không dịch người, tiếp tục chắn đường, hút sâu điếu thuốc, khói mù tràn ngập xung quanh.
Bích Hà đợi một lúc hắn cũng không có phản ứng. Cô không thể cứ đứng ở đây như thế, cô chỉ muốn về nhà.
“Tôi phải vào nhà.”
Cô hơi do dự đi tới, chuẩn bị mở cửa. Lâm Trí Viễn nhường chỗ cho cô. Cô lấy chìa khóa, rồi lại có phần chần chừ. Cô không định cho hắn vào nhà, nhưng chẳng lẽ để một mình hắn đứng bên ngoài?
Nếu như xảy ra chuyện gì, người nhà hắn không chém chết cô chắc? Mặc dù không liên quan gì đến cô… nhưng mà người có tiền bao giờ cũng ngang ngược một chút.
“Anh…” Cô đứng ở cửa cầm chìa khóa, quay người lại, lúc này mới trông thấy tay phải hắn đang run lên bần bật: “Tay anh sao vậy?”
Lâm Trí Viễn nhìn cô một cái, không trả lời.
Bị thương lúc ở Mỹ sao? Nhưng mà có liên quan gì đến cô đâu?
“Anh có cần tôi liên lạc người nhà giúp anh không?” Gọi người đến đón hắn đi, đừng chặn ở cửa nhà mình, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô.
Bích Hà hỏi vài câu, hắn cũng không trả lời, chỉ ra sức hút thuốc, cũng không thèm nhìn cô. Cô cũng lười quan tâm hắn nữa, tự mình cầm chìa khóa mở cửa, sau đó vịn khung cửa bắt đầu thay giày.
Đột nhiên có người ôm lấy cô từ sau lưng! Sức lực của người đàn ông rất lớn, dồn ép cô, đẩy cô vào trong phòng. Sau đó hắn cũng đi theo vào, tiện tay khóa trái cửa.
“Lâm Trí Viễn, anh phát điên cái gì thế!”
Bích Hà la lên một tiếng, bị hắn đẩy một cái lảo đảo, phải vịn tủ giày mới không bị ngã. Cô gắng gượng đứng lên, lông mày dựng ngược, đẩy lại hắn: “Ai cho anh vào! Anh đi ra ngoài cho tôi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");