Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con gái nào chịu được chuyện kinh hãi này, cô hoang mang lại lo sợ. Trên nụ hoa vừa mới phát dục có đầu lưỡi ấm nóng ướt át của hắn đang liếm cắn, mút vào. Cả người cô cứng đờ, mặc cho hắn hành động, chỉ sợ bất chợt có người tới.
“Lâm… Lâm Trí Viễn.” Nửa ngày sau cô mới lấy lại được giọng mình, bắt đầu đẩy hắn, kinh hoảng nói: “Cậu đang làm gì thế?”
Nam sinh ngẩng đầu, hô hấp có phần hỗn loạn, tay hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bánh bao nhỏ vừa mới bắt đầu trổ mã của cô, vê nắn đầu ti của cô, vừa cười khẽ giọng nói: “Tôi thích cậu, Lương Bích Hà.”
Ấy vậy mà giờ khắc này cô chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Hôm sau lên lớp, hắn không có gì khác thường, vẫn cười cười nói nói với nữ sinh bên cạnh. Hắn cũng không nói chuyện với cô, chỉ mỉm cười với cô lúc ánh mắt vô tình chạm nhau.
Nhưng hắn sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đến chỗ kia sau giờ tự học buổi tối. Mỗi lần đều không nói gì, chỉ ở đó liếm ngực cô. Có lúc hắn hô hấp nặng nề ôm cô thật chặt, một thứ đồ cứng rắn đè vào bụng dưới cô hơi đau. Lúc đó cô còn chưa biết đó là cái gì.
Có một buổi tối, hắn liếm mút, vuốt ve nụ hoa nhỏ hồi lâu, bàn tay thò vào trong váy cô.
“Không được…” Cô nhỏ giọng cự tuyệt, đè tay hắn lại: “Không được sờ mông…”
Hắn đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh của hắn nhìn cô dưới đèn đường u tối, trên khuôn mặt tuấn tú mang vẻ tươi cười. Hắn hít sâu vài hơi, rút tay ra, ánh mắt chân thành: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Cô gái cúi đầu, trong lòng sợ hãi, sợ hắn tức giận.
“Chỗ này không được.” Hắn tiếp tục lẩm bẩm.
Cô gái gật gật đầu. Lúc đó không biết “chỗ này” mà hắn nói không phải là thuật lại “chỗ này” trong lời cô gái.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói: “Lương Bích Hà, cuối tuần này chúng ta đi xem phim đi.”
Cô gật đầu.
Lúc này cô cho rằng bọn họ yêu đương rồi. Học sinh cấp ba yêu đương đều bắt đầu từ cùng nhau xem phim. Nam sinh cô thích trở thành bạn trai của cô, cảm giác hạnh phúc khiến cô mê muội.
“Cậu không được nói cho người khác biết chuyện chúng ta làm.” Hắn cười nhẹ, dặn dò cô.
“Ừ ừm.” Cô ra sức gật đầu tỏ vẻ biết rồi. Học sinh cấp ba không được phép yêu đương. Chuyện xấu hổ hắn làm lại càng đáng sợ hơn, tuyệt đối không thể để người khác biết.
Thứ bảy cô đi vào rạp chiếu phim đã hẹn, hắn đứng ở cửa mỉm cười đợi cô. Phòng chiếu phim tối tăm, trong bóng tối hắn vươn tay nắm tay cô, cô cũng khẽ nắm tay hắn.
Cô nghĩ, nắm tay rồi, bọn họ đã thật sự yêu đương.
Cô không nhớ được nội dung bộ phim nữa.
Lúc ra ngoài hắn hỏi cô: “Đến nhà tôi chơi một lát không? Ở gần đây, một con đường thôi.”
Cô lắc đầu. Nữ sinh sao có thể tùy tiện đến nhà nam sinh chứ.
“Trong nhà tôi không có ai.” Dường như hắn biết cô đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng nói: “Bình thường tôi đều ở một mình, bố mẹ tôi mặc kệ tôi. Cậu biết nấu cơm không? Hôm nay cậu nấu cơm cho tôi ăn được không?”
Lúc đó trong lòng cô tràn đầy đồng cảm với hắn, cho rằng bố mẹ hắn ly hôn, không ai yêu thương. Bây giờ suy nghĩ lại, nào phải không ai thương yêu, hẳn là khi đó bố mẹ hắn đều bận lo sự nghiệp. Lúc đó đang là thời điểm Thiên Thịnh bắt đầu đi vào quỹ đạo, đương nhiên không còn lòng dạ quan tâm đứa con trai luôn ưu tú, không cần lo lắng này.
Cô đi theo hắn đến nhà hắn. Quả nhiên căn nhà trống trải, không có một ai.
“Nhà cậu to vậy…” Cô ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu kinh ngạc cảm thán.
Hắn ngồi bên người cô, chậm rãi cúi đầu hôn môi cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");