Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện: Cuộc sống Mỹ
Sau khi sinh con gái, Bích Hà xin nghỉ không lương, theo Lâm Trí Viễn đi Mỹ. Sự nghiệp của hắn còn ở bên kia. Trong thời gian Bích Hà mang thai, hắn liên tục chạy qua chạy lại hai bên. Con được hơn nửa tuổi, Bích Hà mang theo con đặt chân lên đất Mỹ cùng hắn.
“Bích Hà, anh từng nói, đời này anh sẽ không bỏ em lại nữa.” Hắn nhìn vào mắt cô mỉm cười, ánh mắt chân thành, si tình.
Bích Hà cười cười.
Lâm Trí Viễn lừa ai cũng không lừa được cô, cô từng chứng kiến bộ mặt đen tối nhất của hắn… từ cấp ba đến trưởng thành. Vỏ bọc của hắn hoàn hảo bao nhiêu thì bên trong nổi loạn, u tối bấy nhiêu.
Thế nhưng đời này cô cũng chỉ có thể dây dưa với hắn… Thiếu niên tuấn tú mặc sơ mi trắng, mỉm cười đứng dưới cây hoa quế mười năm trước đó đã nắm chặt cô trong lòng bàn tay.
Cô mang con gái vào biệt thự cao tầng ở trung tâm New York của hắn. Sau khi bọn họ kết hôn, hắn đã sửa chữa lại toàn bộ căn nhà này, tốn kém không ít.
“Trang hoàng lúc trước cũng rất tốt mà.” Bích Hà nói: “Cần gì lãng phí số tiền này.”
Hắn chỉ cười.
Trước kia nơi này từng có quá nhiều phụ nữ ở… Ai biết có thứ gì để lại đây không? Mặc dù Lương Bích Hà biết chuyện này cũng không làm gì được hắn. nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Xưa nay hắn cũng không muốn để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Cuộc sống của Bích Hà ở Mỹ buồn tẻ chán ngắt. Hắn cho cô thẻ tín dụng không giới hạn, dẫn cô đến các loại party. Mặc dù cô là học sinh ưu tú tốt nghiệp Trung học T nhưng suy cho cùng mười năm không dùng tiếng Anh, cô chỉ nói được bập bõm, còn cần cải thiện, mà khác biệt văn hóa lại lớn. Bích Hà luôn cảm thấy mình không hòa nhập được với cuộc sống của hắn. Ngược lại, Lâm Trí Viễn thì như cá gặp nước…
Có lẽ cuối cùng không cần phải giả vờ làm người tốt nữa, hắn đã lộ nguyên hình ở Mỹ.
Cô không thích những thứ xa hoa trụy lạc kia, dần dần không muốn đi chơi cùng hắn nữa.
“Ngày mai anh dẫn em đến nhà bạn chơi, mang cả Bella theo.” Hắn vừa cầm đồ chơi trêu con gái, vừa nói.
Bella là tên con gái của bọn họ, tên tiếng Trung là Lâm Xảo, tên mụ là Hoàn Tử.
“Anh đi một mình đi, em và con không đi.” Cô ngồi bên bàn, thở dài.
Cô quyết định không ra ngoài chơi với hắn nữa, đương nhiên cũng không có ý hạn chế hắn ra ngoài chơi. Hắn không phải loại đàn ông mà phụ nữ có thể kiểm soát được.
Lâm Trí Viễn quay đầu nhìn cô, cười: “Yên tâm, ngày mai gặp là người Hoa, nói tiếng Trung.”
“Anh biết em đến đây chơi không vui.” Hắn đi tới ôm cô từ đằng sau, hôn tóc cô: “Anh giới thiệu một người thú vị cho em làm quen.”
Hôm sau, bọn họ mang theo con, lái xe đến ngoại ô thành phố. Không bao lâu, xe dừng trước một cánh cổng sắt có hoa văn cổ điển lấp ló sau hàng cây. Trước cửa còn có biển cảnh báo “Lãnh địa tư nhân” viết bằng tiếng Anh.
Hình như có người xác nhận xong thân phận của bọn họ, cửa từ từ mở ra. Lâm Trí Viễn lái xe vào, đi thêm ba phút trên con đường yên tĩnh đang tân trang, một tòa lâu đài dần dần hiện ra trước mắt.
“Đây là đâu?”
Bích Hà kinh ngạc cảm thán. Đây là một tòa lâu đài cực lớn. Ngôi nhà như vậy trước kia cô chỉ từng thấy trên mạng, không ngờ còn có một ngày được đặt chân đến. Lâm Trí Viễn dẫn thẳng cô tới nơi này, rốt cuộc mấy năm nay hắn làm những gì ở Mỹ?
Bích Hà ngó đông ngó tây. Diện tích xung quanh lâu đài rộng mênh mông. Bên ngoài thỉnh thoảng có người đang cắt tỉa hoa cành.
“Nhà bạn.” Lâm Trí Viễn cười: “Yên tâm, chắc chắn em nói chuyện được với người ở đây.”
Xe dừng hẳn. Một người đàn ông phương Tây tóc trắng phơ, mặc Âu phục giày da đã đứng ngay ngắn một bên. Có người tới mở cửa xe cho bọn họ. Bích Hà do dự xuống xe, mỉm cười với người đàn ông rất có khí chất này.
Vị này chính là nam chủ nhân ư?
“Archibald.” Lâm Trí Viễn đi tới giới thiệu cho cô: “Là đại quản gia nơi này.”
“Ngài Lâm, Lâm phu nhân, xin chào.” Quản gia mỉm cười mở cửa cho bọn họ: “Các chủ nhân đang đợi mọi người đến.”
Con được giao cho người giúp việc ôm. Bích Hà đi theo mấy người đàn ông tiến vào tòa lâu đài. Vừa bước vào chính là đại sảnh cực lớn, cao mấy chục mét, trang trí lộng lẫy.
Ba nam một nữ, người ngồi người đứng.
Một cặp sinh đôi anh tuấn, tóc đen mắt xanh, có vẻ là con lai, đang tủm tỉm cười giang hai tay sải bước đi về phía cô.
“Chào cưng.” Bích Hà bị hai người bọn họ mỗi người làm một cái hôn má trong sự ngơ ngác: “Chúng tôi chờ mong em đã lâu.”
Đằng sau bọn họ, một người đàn ông phương Tây cao lớn đi tới. Khoảng bốn, năm mươi tuổi, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, nét mặt kiêu ngạo và lạnh lùng. Ông ta vươn tay bắt tay cô, giọng nói bình thản, trịnh trọng: “Lâm phu nhân, hoan nghênh cô đến.”
Hết sức qua loa khách sáo.
Trái lại, người phụ nữ Trung Quốc đứng bên cạnh ông ta lộ ra nụ cười chân thành, nắm hai cánh tay cô, nhìn ngắm cô cẩn thận từ trên xuống dưới, còn nói bằng tiếng Trung: “Đây chính là Bích Hà rồi.”
Bích Hà nhìn cô ấy. Vị này chính là “người Hoa nói tiếng Trung” mà Lâm Trí Viễn muốn dẫn cô tới gặp nhỉ.
Chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú. Không chỉ xinh đẹp, đôi mắt tròn mà giọng nói cũng trong trẻo, hay vô cùng.
Lúc này, cô ấy đang mừng rỡ nhìn cô, lại đổi sang tiếng Anh nói chuyện với Lâm Trí Viễn: “Alan, cháu nên dẫn cô ấy tới đây từ sớm…”
“Bích Hà, gọi dì.” Lâm Trí Viễn mỉm cười bổ sung.
Ặc…
Bích Hà nhìn khuôn mặt trẻ trung của cô ấy, lại nhìn Lâm Trí Viễn, lại nhìn ba người Tây cao lớn khác… Cô ấy còn trẻ như vậy, không nên bị gọi là dì chứ?
Người phụ nữ cười: “Cháu của dì đi nhà trẻ hết rồi, gọi dì đi.”
“Dì ạ.” Bích Hà cười lúng túng.
Chốc lát, người đàn ông anh tuấn bốn, năm mươi tuổi kia đã rời đi. Trước khi đi, ông ta bắt tay với Lâm Trí Viễn, rồi cúi đầu hôn người phụ nữ. Lúc hôn cô ấy, khóe miệng ngậm cười, vẻ mặt dịu dàng, so với sự lãnh đạm lúc vừa rồi gặp Bích Hà tưởng chừng như hai người khác nhau.
Lâm Trí Viễn cũng cười cười nói nói với cặp sinh đôi, thoáng cái cũng không biết đi đâu rồi.
Người phụ nữ kéo cô ngồi xuống, lại bảo người giúp việc đặt Bella vào xe em bé, cúi đầu nhìn con bé, khuôn mặt hiền hòa.
“Thật đáng yêu.” Cô ấy gảy ngón tay mũm mĩm của Bella, khẽ nói: “Dì vẫn luôn muốn có một cô con gái, tiếc là mãi không sinh được.”
Bích Hà cười cười.
“Cháu đến Mỹ bao lâu rồi?” Người phụ nữ hỏi cô.
“Hơn một tháng ạ.”
“Không quen phải không?” Người phụ nữ cười: “Ăn uống, thói quen sinh hoạt, văn hóa lại khác biệt…”
Bích Hà gật đầu.
“Trí Viễn đúng là một đứa trẻ ngoan.” Người phụ nữ cười: “Thằng bé với David và Sam là bạn tốt, dì vẫn luôn coi nó như con trai dì. Thằng bé thật ngoan, đến tuổi là kết hôn, chẳng cần bố mẹ bận tâm chút nào. Không giống mấy đứa con trai kia của dì, dì sốt ruột lắm rồi…”
“Dì có mấy người con?” Bích Hà hỏi.
“Năm đứa.” Người phụ nữ thở dài: “Năm đứa đều là con trai, đứa nào đứa nấy đều lông bông.” Cô ấy hất cằm về phía hành lang ba người vừa đi tới: “Vừa rồi cháu gặp là thằng hai, thằng ba. Vẫn đang ế kìa.”
Vậy cặp sinh đôi đó đều là cô ấy sinh? Ban nãy còn tưởng cô ấy chỉ là mẹ kế. Vậy thì quá trẻ rồi…
“Dì đừng lo.” Bích Hà kiềm chế kinh ngạc trong lòng, an ủi cô ấy: “Bọn họ đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích. Đến lúc bọn họ muốn kết hôn thì sẽ kết hôn thôi.”
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, thở dài cười khổ. Cuối cùng vẫn không nói gì.
Trò chuyện rồi chơi với Bella một lúc, người phụ nữ đứng dậy dẫn cô đi tham quan tòa lâu đài tráng lệ này. Cơm nước xong xuôi, Lâm Trí Viễn và cô xin phép đi về.
“Có rảnh thì đến chơi với dì.” Lúc tiễn chân, người phụ nữ nói: “Rảnh rỗi chúng ta đi dạo phố, uống trà. Liên lạc Wechat nha.”
Bích Hà gật đầu.
Người phụ nữ lại lấy ra một chiếc hộp: “Lần đầu gặp Bella, đây là món quà nhỏ cho con bé.”
“Sao có thể để dì tốn kém được.” Bích Hà từ chối.
“Cảm ơn dì.” Lâm Trí Viễn cười: “Vậy chúng cháu không khách sáo với dì nữa.”
“Không khách sáo mới tốt.” Người phụ nữ cười: “Dì vẫn luôn coi Trí Viễn là đứa con trai thứ sáu của dì. Khách sáo mới là xa lạ.”
Bích Hà về đến nhà, mở “món quà nhỏ” người phụ nữ cho Bella ra. Một bộ trang sức kim cương lộng lẫy lấp la lấp lánh, rõ ràng có giá trị không nhỏ.
“Ai da.” Bích Hà xuýt xoa: “Cái này đắt tiền quá…”
Lâm Trí Viễn cầm dây chuyền lên chọc con gái bắt lấy, cười nói: “Đắt tiền hay không cũng chỉ tương đối thôi. Đối với dì Nhất Ngọc mà nói, cái này quả thật là món đồ chơi trẻ con. Cứ nhận đi, giữ lại cho Bella làm của hồi môn.”
“Dì Nhất Ngọc thích trẻ con.”
Con gái chơi đùa cười khanh khách. Lâm Trí Viễn yêu không chịu được, ôm con gái lên hôn, lại cười: “Sau này em rảnh rỗi thì mang Bella đến trước mặt dì nhiều vào. Trước kia đều là nhà bọn họ “xén lông cừu” của người khác, bây giờ cũng nên đến lượt chúng ta “xén ít lông cừu” của bọn họ.”
“Anh lại nói linh tinh.”
Người này lại bắt đầu nói vớ nói vẩn, Bích Hà nhíu mày ngăn cản.
“Ha ha.”
Người đàn ông tuấn tú ôm con gái nâng lên cao. Con bé vui vẻ cười khanh khách: “Em yên tâm, dì Nhất Ngọc giàu lắm, lại tốt tính. Sau này em chơi với dì ấy nhiều, dì ấy dẫn em theo, anh cũng yên tâm.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");