Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về từ chỗ Nhất Ngọc, cuối cùng Bích Hà mới cảm thấy trong lòng không còn khó chịu như vậy nữa. Mấy hôm nay cô luôn bực dọc với Lâm Trí Viễn. Hắn nói chuyện với cô, cô cũng không muốn đáp lại.
Hình như Lâm Trí Viễn cũng cảm nhận được sự hờ hững của cô. Hắn trêu cô vài lần, cô miễn cưỡng vui cười nhưng hắn vẫn nhạy cảm nhận ra cô không vui. Không khí trong nhà ngột ngạt. Ban đêm lúc làm tình, dường như hắn cũng luôn không khống chế được sức mình, làm đau cô.
Hóa ra hắn là sói ăn thịt sao? Về đến nhà, Bích Hà nghĩ, vậy mình chắc chắn là cừu ăn cỏ.
Đạo đức quan của cừu không phù hợp với sói, cho nên đạo đức quan của mình không phù hợp với Lâm Trí Viễn. Cừu ăn cỏ, nhưng sói phải uống máu, ăn thịt…
Thế nhưng tại sao một con sói lại kết hôn với một con cừu?
Mình yêu Lâm Trí Viễn không?
Bích Hà nghĩ, mười năm trước, cô yêu hắn sâu đậm không phải nghi ngờ. Sau này hắn bỏ đi rồi quay về, quanh đi quẩn lại bọn họ lại ở bên nhau, còn kết hôn, có con.
Hắn trở về rồi, nhưng dường như hắn đã không còn là Lâm Trí Viễn trước kia. Mười năm nay hắn trải qua những gì, cô hoàn toàn không biết. Chỉ biết rằng lúc hắn đi là thiếu niên tuấn tú một thân một mình, lúc trở về, hắn nắm trong tay tài sản kếch xù, nhưng cũng đã trở thành một con sói khoác da người.
Vẫn là khuôn mặt hoàn hảo đó, còn trở nên khí chất hơn. Nhìn khuôn mặt biết lừa người kia lâu rồi, hình như cô lại tha thứ cho hắn. Tha thứ cho sự bội tình bạc nghĩa của hắn năm đó, tha thứ cho sự ép buộc và điên cuồng của hắn.
Đương nhiên không chỉ bề ngoài khiến người ta không thể cưỡng lại. Sau khi trưởng thành, Lâm Trí Viễn thân là đàn ông còn có càng nhiều thứ có thể hấp dẫn phụ nữ hơn. Bây giờ hắn đã là chàng rể cưng của bố mẹ cô, người trong nhà thích hắn đến không biết làm thế nào mới tốt. Hắn đứng đó, thậm chí bố mẹ cũng không muốn ngồi; hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều nghe, hỏi han ân cần, quan tâm chu đáo. Hiện giờ Lâm Trí Viễn hắn mới là người được chào đón của nhà họ Lương.
Cho dù là bản thân cô bây giờ mỗi lần liên lạc với gia đình, bố mẹ đều căn dặn cô phải sống thật tốt, chăm sóc gia đình, quan tâm chồng…
Bích Hà nghĩ, hóa ra vô hình trung cô đã ở thế yếu dư luận. Bây giờ cho dù gia đình biết cô và Lâm Trí Viễn mâu thuẫn, người bị dạy dỗ cũng chỉ là cô mà thôi.
… Cũng chỉ có thể là cô. Bố mẹ cũng là “cừu” giống mình, Lâm Trí Viễn là “sói”. Trên đời này chỉ có sói ăn cừu, có bao giờ thấy cừu dạy dỗ sói?
Bích Hà thở dài một hơi.
Bích Hà nấu bữa tối xong, thấy sắp đến giờ bèn cho Hoàn Tử ăn trước. Nhóc con bắt đầu mọc răng, lại thích cười, vừa cười là nước miếng chảy xuống cằm, còn ê a không biết đang nói gì với cô.
“Mẹ.” Bích Hà cười dạy con bé.
“A a…” Hoàn Tử kêu to.
“Mẹ…” Người phụ nữ dạy đi dạy lại, rất có kiên nhẫn.
Lâm Trí Viễn vừa vào nhà, đúng lúc nhìn thấy khung cảnh này.
Đồ ăn đã làm xong bày trên bàn cơm, người phụ nữ của hắn đang cúi người mỉm cười trêu đùa con của bọn họ. Đứa trẻ cầm đồ chơi, vui vẻ ngồi trên ghế trẻ em nhảy lên nhảy xuống: “A… a…”
Người đàn ông đứng ở hành lang, yên lặng nhìn tất cả. Người phụ nữ nghe thấy tiếng quay đầu lại. Cô trông thấy hắn đứng ở cửa, nét mặt trở nên dịu dàng, mỉm cười bảo hắn: “Về rồi à? Đi rửa tay rồi qua ăn cơm.”
Lâm Trí Viễn cười nhẹ.
Hắn rửa tay xong, lại ôm lấy cô từ đằng sau, hôn tóc cô.
“Đừng nghịch.” Quả nhiên người phụ nữ không còn khó chịu nữa, chỉ bảo hắn: “Ăn cơm đi.”
“Bố.” Lúc này, Tiểu Hoàn Tử đột nhiên gọi to.
Lâm Trí Viễn kinh ngạc nhướn mày, buông người phụ nữ ra rồi đi xem con, cười: “Hoàn Tử biết gọi bố rồi?”
“Bố…” Hoàn Tử tiếp tục gọi một tiếng.
Lâm Trí Viễn cười, ôm con gái: “Cục cưng biết gọi bố rồi. Giỏi quá.”
Bích Hà đi lấy điện thoại: “Nào, để em quay video gửi cho ông bà con bé.”
Lâm Trí Viễn nhìn cô một cái, cười.
Người phụ nữ này làm mình làm mẩy với hắn thì sao? Rốt cuộc cô đã gả cho hắn. Gia đình và con cái giờ đây là gánh nặng của cô. Gây chuyện với hắn thì có gì tốt cho cô?
Tự cô nghĩ thông suốt rồi thì tốt.
Cơm nước xong xuôi, Bích Hà lại bận bịu một lúc.
“Một mình em chăm sóc con quá vất vả.” Lâm Trí Viễn thay đồ ngủ dựa vào giường, nhìn cô dỗ Hoàn Tử ngủ: “Anh thấy hay là thuê mấy bảo mẫu đi. Lúc ở đại lục trong nhà còn có mấy người giúp việc hỗ trợ, đến Mỹ rồi mọi việc đều dựa vào em, em cũng mệt mỏi.”
Người đàn ông cười: “Sang bên này em không được hưởng phúc, ngược lại còn chịu khổ, người cũng gầy đi. Quay về anh nào có mặt mũi gặp bố mẹ vợ?”
“Trong nhà có người ngoài em cảm thấy không yên tâm.” Bích Hà nói.
Lâm Trí Viễn nghĩ ngợi: “Muốn yên tâm à… Vậy anh đi nhờ dì giới thiệu cho chúng ta mấy người đáng tin.”
Bích Hà “ừ” một tiếng, làm xong mọi việc nằm lên giường. Lâm Trí Viễn cúi đầu hôn cô, cô lại đẩy ra. Người đàn ông nhíu mày, lại nhìn sắc mặt cô, trên mặt cô hình như cũng không hề có vẻ không vui. Hắn hỏi: “Sao vậy?”
Cô vẫn chưa nghĩ thông suốt?
“Lâm Trí Viễn, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói cái gì?” Người đàn ông híp mắt nhìn cô.
“Là dì…” Bích Hà nói: “Bảo em cuối tuần đến một tiệc rượu từ thiện với dì, nói là hỗ trợ thất nghiệp gì đó…”
Người đàn ông cười, lập tức thả lỏng người: “Đi đi.”
“Nếu họ bảo em quyên tiền thì sao?” Bích Hà nhíu mày.
“Em xem dì đi.” Người đàn ông sờ ngực cô, cười: “Dì quyên thì em quyên.”
“Quyên bao nhiêu?” Bích Hà cứ cảm thấy không yên lòng.
“Theo một phần mười của dì đi.” Người đàn ông nghĩ nghĩ, cười nói: “Chúng ta không so được với dì… So với dì ấy, chúng ta đều là người nghèo. Em cũng đừng cướp danh tiếng của dì, chúng ta tham gia là được rồi.”
“Ồ…” Bích Hà gật đầu. Người đàn ông cúi đầu định hôn cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Lại sao nữa?” Bị đẩy ra hết lần này đến lần khác, người đàn ông cũng hơi mất kiên nhẫn, đưa tay nắm cổ tay cô chuẩn bị mạnh bạo.
“Lâm Trí Viễn, em cảm thấy tiếp tục như vậy chúng ta sẽ phá sản.” Bích Hà không phản kháng, mặc hắn nắm lấy, vẻ mặt lo lắng. Cô biết dì là người có tiền, không chỉ biết, trong khoảng thời gian này còn nhận thức sâu sắc khả năng phá tiền của dì. Cảm giác cho dù theo một phần mười cũng là sức nặng mà sinh mệnh cô không thể gánh nổi.
Lâm Trí Viễn đè tay cô, cười: “Vậy em xem mà xử lý…”
Từ thiện đối với hắn chỉ là hư danh, phải biết hắn không có lòng đồng cảm gì với người nghèo. Nếu như có thể dỗ Bích Hà vui vẻ, vậy hắn coi như lấy tiền mua vui cho cô.
“Dì tiêu tiền quá giỏi.” Bích Hà nói một mình: “Em ngày càng cảm thấy không dám chơi với dì ấy nữa.”
“Đâu cần em phải so với dì ấy.” Lâm Trí Viễn cười: “Cứ bình thường đi.”
Hắn dừng lại một chút, an ủi cô: “Em cũng phải hiểu cho dì, mỗi tháng dì ấy tiêu tiền là có nhiệm vụ. Tiêu ít về nhà còn phải giải thích. Cho nên anh mới nói em xem chút là được, không cần ép buộc bản thân.”
“Hả?” Bích Hà khó có thể tin: “Tiêu tiền còn có nhiệm vụ?”
“Nếu tháng nào dì tiêu tiền ít…” Lâm Trí Viễn cười: “Nhà bọn họ sẽ cảm thấy dì sống không vui. Anh từng tận mắt thấy David và Sam gọi điện thoại cho dì, hỏi có phải dì không vui ở đâu không. Em bảo dì sống cuộc sống như vậy có áp lực không?”
“Ai da.” Bích Hà không tin nổi. Hình như hơi hiểu được lời cảm khái “muốn phá của nhanh” kia của dì rồi. Đây rõ ràng là lời nói xuất phát từ đáy lòng.
Nói dứt lời, người đàn ông lại cúi đầu hôn cô. Lần này người phụ nữ không cự tuyệt nữa, trái lại ôm cổ hắn. Người đàn ông có được sự phối hợp càng hưng phấn hơn, nhanh chóng cởi quần áo cô, bắt đầu cắn vú cô, tay cũng từ từ duỗi vào giữa hai chân cô.
“Bích Hà, nào.” Hắn đột nhiên thẳng người dậy, chỉnh người cô: “Em quỳ sấp xuống, hôm nay anh muốn làm từ phía sau.”
“Ai da…” Người phụ nữ có vẻ không tình nguyện.
Đâm từ phía sau quá sâu, phía trước hắn lại lớn. Mỗi lần làm từ phía sau đều đâm như giã tỏi khiến người ta khó chịu.
Người đàn ông kìm nén mấy ngày không muốn khống chế mình nữa, đè mạnh cô đã ỡm ờ bày xong tư thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");