Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng ho đó chính là tiếng ho của cha chàng.
Trong tiếng ho có thêm tiếng thở mệt nhọc tỏ vẻ đau đớn đến cùng cực.
Chàng kinh mang, quên cả mọi hiểm nguy nhảy bổ đến và kêu :
- Cha! Cha có sao không?
- Con về đó hả?
- Vâng!
- Chỉ một mình con?
- Phải.
- Vậy mà...
- Sao? Cha nói sao?
Lão già ho ặc ặc vài tiếng rồi nói :
- Con mau đến mở các cửa sổ ra.
- Vâng.
Chàng vội chạy đi mở toác cửa sổ rồi quay lại nói :
- Ba ngọn chưởng hồi nãy là của cha đánh ra?
- Đúng!
Lời đáp của ông làm Trịnh Kiếm Hồng mở mắt tròn xoe kinh ngạc.
Khói vàng từ từ bay theo các cửa sổ ra ngoài.
Gian phòng trở lại sáng sủa.
Thân ảnh Trịnh Vũ Hùng nằm vắt ngang lên một sạp gỗ. Trịnh Kiếm Hồng kêu lên :
- Cha!
Rồi ôm xốc ông đặt nằm lại ngay ngắn và nói :
- Cha! Sao ra nông nỗi này?
- Ta bị dội chưởng lực...
- Trời! Cha!...
- Con đừng kinh hãi.
- Cha biết võ công?
- Phải!
- Cha...
- Con kinh ngạc lắm ư? Đáng lẽ ta phải...
- Cha là Phong Vân kiếm khách?
- Phải!
- Còn mẹ con?
- Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần!
- Á!...
Trịnh Kiếm Hồng nghe xong rúng động thần sắc, kêu khẽ một tiếng rồi ngồi chết trân một chỗ.
Trịnh Vũ Hùng ôm ngực ho lên ặc ặc... làm chàng sực tỉnh vội vã vận chân khí truyền sang cho cha điều trị thương tích.
Trịnh Vũ Hùng thở dài nói :
- Hồng nhi, cha như cây đèn sắp tắt máu trong người sắp đông lại rồi, cõi chết đang chờ cha, con đừng phí sức vô ích.
- Cha! Cha đừng nói vậy, để con chữa trị cho cha lành bệnh.
Vừa nói, Trịnh Kiếm Hồng dồn hết chân lực truyền sang qua cho người cha.
Chợt chàng nhận thấy các mạch huyệt đều cứng lại, biết rõ không thể cứu chữa được cho cha nữa. Chàng ứa nước mắt nhìn người cha nghe lòng đau như cắt.
Trịnh Vũ Hùng biết mình không thể sống được, ông rất bình tĩnh đưa mắt lạc thần nhìn Trịnh Kiếm Hồng, thản nhiên nói :
- Hồng nhi, con đã thấy hết cách cứu rồi chứ? Đừng phí chân lực.
- Thưa cha, dùng nội lực chữa không được, chắc dùng thuốc có thể được.
- Thuốc cũng vô hiệu đó con.
- Không! Con không tin.
- Thôi đỡ cha lại đằng giường đi. Cha muốn lợi dụng chút thì giờ sống sót để nói với con vài điều trọng yếu.
Trịnh Kiếm Hồng liền đỡ cha nằm lên giường rồi dùng nội lực của chàng truyền sang để giữ chân khí cho ông.
Trịnh Vũ Hùng nằm yên trên giường nói :
- Con được bình yên trở về, có thể đây là một chuyện lạ, cha quá đỗi vui mừng. Nhất là thấy con chịu đựng nổi ba ngọn chưởng của cha làm cho cha vô cùng ngạc nhiên.
- Xin cha tha tội vì con không biết là cha nên...
- Không! Cha không trách con đâu.
Khi cha nhìn qua cửa sổ thấy có người đi vào trận đồ sai đường lối thì cha không để ý. Nhưng rồi nhìn thấy người ấy lại tìm được lối thoát đi trở vào làm cha kinh sợ, vội cho gọi hết người nhà ẩn nấp vào một chỗ, để một mình cha ở đây chờ kẻ thù đến.
Khi con nhảy vào cửa sổ, vấp phải cơ quan Hoàng Vân mới gây nên tiếng nổ.
Khói độc từ trong cơ quan bốc ra. Cha và con đều sợ không dám lên tiếng.
Sau một hồi im lặng, cha sốt ruột mới tung ra ba chưởng. Tuy con vừa mới khỏi bệnh, mà chịu đựng được ba ngọn chưởng dũng mãnh của cha, chứng tỏ con đã không kém ai rồi. Cha rất hãnh diện và mừng cho con.
- Nhưng thưa cha, con không vì thế mà không đắc tội với cha.
- Không dung chưởng đánh lại, chứng tỏ con là đứa con hiếu thảo rồi, con bất tất bận tâm về chuyện này.
- Vâng!
- Võ công con do ai truyền dạy, con nói cho cha biết đi.
Trịnh Kiếm Hồng liền đem chuyện xảy ra thuật rõ đầu đuôi từ lúc ra đi gặp Thần Long Kỳ Hiệp, vô tình được Đại Thần bảo kinh, kế được Liệt Đương đạo trưởng cho thuốc uống sau cùng là được Âm Dương song quái truyền dạy võ công.
Chàng cũng không quên đem chuyện gặp Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy, ông liền nhíu mày suy nghĩ.
Thấy sắc thái của cha đột biến đổi, Trịnh Kiếm Hồng tưởng rằng ông giận, vội hỏi :
- Thưa cha, có phải con đã làm sai chuyện gì rồi?
- Không! Con không sai, trái lại điều nào con làm cũng đúng hết.
- Thật không cha?
- Cổ ngữ có câu: “Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm”, câu này rất đúng. Lúc đầu cha biết chắc bệnh tình con không thể nào trị được, nên cha mới cho con đi xa.
Nếu chẳng may con có mệnh hệ nào cha cũng đỡ khỏi nhìn thấy tình cảnh đau lòng. Còn như may mắn có chuyện lạ xảy ra cho con thì cha dù có chết vẫn yên lòng nhắm mắt. Bây giờ chuyện lạ đã xảy ra cho con, thì cái ý niệm của cha đã đạt thành.
- Thưa cha, cha để cho con đi xa cũng là vì cái lý do mà Âm Dương song quái đã đoán và không cho con luyện võ là cũng vì nguyên do bệnh tuyệt chứng của con?
- Đúng! Còn thiếu niên mà Âm Dương song quái gặp hồi đó, chính là cha.
Những điều Âm Dương song quái đoán cũng đều đúng cả.
- Lôi Đình kiếm khách cũng là sư huynh đệ của cha?
- Sư huynh đệ? Há... há...
- Không phải sao?
- Phải! Nhưng...
- Đó là một mối huyết thù kỳ bí trong nhà ta đó con. Chính Lôi Đình kiếm khách là đầu dây mối nhợ xảy ra câu chuyện thù hận.
- Sao? Lôi Đình kiếm khách là kẻ thù của nhà họ ta?
- Đúng!
Trịnh Kiếm Hồng chợt sực nhớ ở Lôi Đình sơn trang, chàng hỏi chuyện xưa của Phụng Hoàng kiếm khách thì Lôi Đình kiếm khách không muốn trả lời. Thì ra nguyên nhân là vậy.
Chàng hỏi :
- Thưa cha, như vậy cái chết của mẹ là do Lôi Đình kiếm khách gây ra.
- Điều này... điều này cha không biết rõ chi tiết. Nhưng Đỗ Thiên Uy phải chịu trách nhiệm.
- Có nguyên nhân nào khác nữa không?
- Cái đó, con đến nhà Đỗ Thiên Uy. Chắc y nhận ra con là con của cha. Nếu như y thật tình không làm điều xấu thì phải nói rõ hết chuyện xưa cho con nghe.
- Phải rồi! Biết mà không nói tức là có gian trá, may mà con không thừa nhận rằng con là con của cha và cũng không cho y biết gì về chỗ ở của nhà mình.
- Con làm rất đúng y cha. Vậy con phải thân hành gặp y một lần nữa hỏi rõ hết tình hình trúng độc của mẹ con, rồi báo thù.
- Sao? Mẹ con trúng độc mà chết?
- Không những mẹ con bị trúng độc mà độc tính còn di truyền qua cho con nữa.
- Độc gì vậy hả cha?
- Cỏ Cắn Tâm?
- Đúng!
- Trời!
- Cha đã tìm hết tất cả sách y thuật ngày xưa mới biết tên của nó là Cỏ Cắn Tâm.
- Cỏ này là tuyệt độc của Bích Linh Ma Ảnh sao lại liên quan đến Đỗ Thiên Uy?
- Đó là một điểm nghi vấn khác. Ta nghi ngờ Đỗ Thiên Uy cấu kết bọn ma đầu để hãm hại mẹ của con.
- Tại sao mẹ con lại bị chúng hãm hại?
- Mấy năm trước, Thần Long Kỳ Hiệp muốn tìm người nối võ và có ý nhận Lôi Phong Nhất Phụng. Nhưng đó chỉ là ý định ban đầu mà thôi. Chuyện này ngoài sư huynh đệ của ta ra, không có người nào ở ngoài biết được cả.
Rồi một hôm Đỗ Thiên Uy biên thơ mời mẹ của con đến Lôi Đình sơn trang bảo là Thần Long Kỳ Hiệp hẹn gặp.
- Mẹ con đi đến Lôi Đình sơn trang?
- Dĩ nhiên phải đi.
- Thế còn cha?
- Cha với mẹ con hành đạo võ lâm không giống như những đôi vợ chồng khác thường luôn luôn sống chung bên nhau. Hơn nữa, đối phương chỉ mời riêng có mình mẹ con mà thôi, nên cha không đi.
Mẹ con bảo là khi đến Lôi Đình sơn trang thì Đỗ Thiên Uy bảo là Thần Long Kỳ Hiệp đổi ý nên mẹ con liền ra về.
Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ hỏi :
- Mẹ con trở về ngay khi ấy à?
- Phải.
- Đỗ Thiên Uy là sư huynh cùng đồng môn, sao không mời mẹ con ở lại chơi vài ngày rồi hãy về?
- Đối phương chẳng những không cầm ở lại mà...
- Mà thế nào hả cha?
- Vì mẹ con lúc đó bụng mang thai nên vội vã trở về nhà nghỉ ngơi cho tiện.
- Rồi thế nào?
- Qua độ hai tháng, mẹ con bỗng thấy công lực yếu kém, sắc mặt luôn sầu héo, không tươi tỉnh như trước nữa. Cha thấy kỳ lạ vội truy tầm nguyên chứng bệnh kỳ dị ấy, sau mới biết là mẹ con bị trúng thứ độc dược vô danh.
- Mẹ con là một cao thủ, công lực thâm hậu mà khi bị trúng độc đến đỗi không phát giác được hay sao?
- Thế mới lạ. Mẹ con từ lúc ở Lôi Đình sơn trang và trên đường về nào có thấy gì lạ đâu. Bởi vậy cha mới thắc mắc và hoài nghi Đỗ Thiên Uy cấu kết với bọn ma, chứ cha không dám quả quyết. Cho nên cha mới bảo con tìm Lôi Đình kiếm khách tra hỏi kỹ lại rồi báo thù cho mẹ con.
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu, nói :
- Cỏ Cắn Tâm chỉ có Bích Linh Ma Ảnh có thôi. Y là người cải biến trăm hình, vạn ảnh, chắc là y và Đỗ Thiên Uy cấu kết ám hại mẹ chớ không ai.
- Rất có thể. Tiếc rằng lúc đó cha chưa dám đoán chắc, chỉ cho là chuyện ngoài ý muốn, nên mới dọn nhà về đây để chờ ngày mẹ con sinh ra con... rồi...
- Rồi sao?
- Con thì bình yên, chỉ có mẹ con vì chất độc hoành hành mòn mỏi mà chết.
Ngày đêm cha cố gắng luyện thêm võ công để báo thù, nào ngờ bị tẩu hỏa nhập ma làm què hết hai chân.
- Á!...
Chàng nghe nói quá đau đớn kêu rú lên một tiếng thất thanh rồi ôm mặt khóc ròng.
Phong Vân kiếm khách đưa tay sờ đầu con và nói :
- Con chưa thấy mặt mẹ bao giờ, nay con có thể thấy được rồi.
- Ở đâu?
- Ở trong phòng này.
Vừa nói, ông đưa tay chỉ về cái bàn to lớn đặt ở giữa phòng.
- Mẹ con nằm ở trong cái bàn đó. Con bấm cái nút ở cạnh bàn kia là thấy.
Trịnh Kiếm Hồng liền đi đến chiếc bàn như chiếc rương to lớn đặt ở giữa phòng và đưa tay bấm vào chiếc nút ở cạnh bàn.
Nắp bàn vụt bật lên, để lộ bên trong một chiếc quan tài bằng thủy tinh. Bên trong áo quan có một thiếu phụ mặc áo quần mới, trắng tinh vĩnh viễn không còn hay biết gì thế sự trên cõi sống. Nét mặt của bà như người sống. Nhưng có một điều là cả bộ mặt xanh lét như ngọc làm người nhìn thấy phát kinh sợ.
- Mẹ!
Trịnh Kiếm Hồng thốt lên được một tiếng “Mẹ”, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Phong Vân kiếm khách vội nói :
- Con đừng quá thương tâm. Người chết rồi dù có khóc nước mắt chảy thành biển vẫn không sống lại được. Bây giờ con thưa cho mẹ biết là con đã học được võ công và kế vị Tôn chủ Võ Lâm.
- Vâng!
- Con cũng nên cho mẹ con biết là con sẽ đi báo thù, để người yên bề nhắm mắt.
- Vâng! Con sẽ đi Lôi Đình sơn trang tìm cho ra manh mối này.
- Con đến gặp Lôi Đình kiếm khách nên nhớ một điều...
- Thưa cha điều gì?
- Con đừng vì Đỗ Thu Linh mà do dự, cũng đừng vì Đỗ Thiên Uy đối đãi tốt với con mà không dám ép bức y nói ra tất cả sự thật.
- Vâng! Con xin tuân lệnh cha.
- Tốt lắm! Thật ra, Đỗ Thiên Uy là sư huynh của cha và mẹ con. Cha không có lý do gì mà dạy con phạm thượng. Nhưng vì chuyện này quá bí ẩn mà chắc chắc là có bàn tay Đỗ Thiên Uy nhúng vào câu kết sao đó với Bích Linh Ma Ảnh.
- Con hiểu rồi, cha yên tâm.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Trịnh Kiếm Hồng vẫn nhìn xác mẹ mà khóc, không để ý đến người cha đang nằm trên giường sắp chết đến nơi.
Lão nằm thở mệt nhọc nói :
- Con... cha phải đi ở cùng với mẹ con. Vậy khi cha chết con đừng đem chôn đâu cả mà chỉ để xác cha cùng nằm chung trong chiếc áo quan thủy tinh với mẹ con. Để cha khỏi... khỏi thấy... cô... đơn... buồn tẻ.
- Cha! Cha!
Chàng hốt hoảng nhìn lại, thì cha chàng đã nhắm mắt, thân hình rung động vài cái dã trút hơi thở cuối cùng.
Trong gian phòng bao trùm một bầu không khí tang tóc.
Trịnh Kiếm Hồng ngồi ì một chỗ như pho tượng. Chàng không khóc, không cười, không nói, không động đậy.
* * * * *
Lần ra đi này, Trịnh Kiếm Hồng đã cho nô gia đều nghỉ việc.
Trong nhà chỉ còn lại chiếc quan tài chứa song thân của chàng thôi.
Chàng không nghĩ gì khác hơn tìm thấy thủ phạm báo thù.
Bích Linh Ma Ảnh là thủ phạm?
Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy là tòng phạm?
Cả hai người này đã sát hại cha mẹ chàng, chàng không có lý do gì tha thứ họ được.
Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng liền gia tăng công lực thi triển khinh công chạy đi như bay.
Không bao lâu, Trịnh Kiếm Hồng đã đến Lôi Đình sơn trang.
Chàng còn đang đứng nhìn cảnh tưng bừng rực rỡ trước cổng Lôi Đình thì chợt Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh chạy ra mừng rỡ :
- Hồng huynh, huynh tới đúng lúc. Lệnh đường vẫn bình an?
Trịnh Kiếm Hồng lạnh nhạt nói :
- Người đã chết rồi! Xin trả lại lời hỏi thăm của cô.
- Lệnh đường chết rồi à?
Nàng kinh ngạc hỏi.
Trịnh Kiếm Hồng quét đôi mắt sáng quắc nhìn lườm lườm vào mặt nàng làm nàng hoảng sợ kêu lớn :
- Hồng huynh...
- Đừng gọi tôi là huynh nữa.
- Sao? Hình như anh có chuyện gì... Sao lại ghét em?
- Bây giờ...
- Sao?
- Tôi... tôi không có gì nói là ghét hay thù cô, nhưng...
- Đã bảo không thù, không ghét thì chúng ta vẫn là anh em.
- Không...
- Lệnh đường chẳng may qua đời, em đau buồn lắm! Chẳng hay lệnh đường mất vì bệnh hay...
- Cha cô đã hại chết đó!
- Á!
- Cô ngạc nhiên à?
- Chuyện này không thể có...
- Không chỉ riêng cha tôi mà luôn cả mẹ tôi cũng bị cha cô hại, còn gì có thể hay không có thể.
- Huynh sai rồi!
- Sai à? Không bao giờ!
- Nếu nói vậy, sao lần trước gặp cha em, anh không đả động gì chuyện ấy?
- Phong Vân kiếm khách và Phụng Hoàng kiếm khách là song thân của tôi.
Hai người...
- Hai người và cha em cùng môn, đâu có thể...
- Đừng nói đồng môn mà không thù.
- Anh sai rồi!
- Sai? Hừ...
Đỗ Thu Linh nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Kiếm Hồng đằng đằng sát khí giết người, nàng cả kinh lui về một bước, run giọng nói :
- Hôm nay là ngày lễ thọ của cha em, anh... anh đừng quấy rối.
- Tôi biết. Cô cứ yên tâm tôi không làm gì bậy đâu.
- Nhưng anh...
- Cô đừng hốt hoảng. Hôm nay tiện dịp có các vị võ lâm anh hùng, tôi sẽ hỏi cha cô cho rõ đầu đuôi câu chuyện mười tám năm về trước.
- Như vậy em... em...
- Cô hả? Giản dị lắm. Tôi đến đây để báo thù cho cha mẹ, mong cô đừng nhúng tay vào.
- Nhưng đối tượng của anh là cha em...
- Cô muốn báo thù cho cha cô thì cứ ra tay, tôi đâu cấm cản.
- Sao anh nói... thế?