Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bích nữ
....
Ban đầu mọi người đều cảm thấy không có gì cả, nhưng nhóm người đã rời khỏi thôn đều nói rằng họ cùng mơ thấy ác mộng và liền cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Làm sao mà nhiều người như vậy lại có thể cùng mơ một giấc mơ giống hệt nhau như thế được. Thậm chí khi ấy, mọi người vẫn cho rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên cho đến khi những người rời khỏi làng từng người một bị phát điên thì lúc này họ mới tin lời của lão thái thái đó. Nhận được tin dữ này cùng với việc mơ thấy ác mộng nhiều lần, họ đều không chịu được, vì vậy từng người từng người một lập tức quay trở về.
Sau Khi họ trở lại liền đi tìm lão thái thái. Lão thái thái nói bây giờ có về thì cũng không kịp nữa rồi, chẳng còn cách nào cứu vãn cả. Người dân trong ngôi làng này đã hoàn toàn xúc phạm tới thần núi, bà ta năng lực kém cỏi nên cũng không giúp được gì. Những người trong làng cầu cứu lão thái thái rất lâu, cuối cùng bà ta quyết định đi tìm thần núi để đàm phán vài lần nhưng đều công cốc cả.
Thần núi nói, bây giờ chỉ cần tất cả trở về làng thì sẽ không có một ai chết. Nhưng nếu Cát Đức Thăng mà chết thì người trong làng sẽ không có ai có thể sống sót. Lão thái thái cũng chẳng dám nói bừa, sau khi đám người đó quay về thì cơn ác mộng đó không còn quấy rầy họ nữa. Tuy là không có ai chết nhưng từng người một trong thôn bắt đầu bị điên.
Bà lão đã thử qua rất nhiều cách khác nhau nhưng đều vô dụng, vì thế bà ấy đã tự nhốt mình ở trong phòng của ông trưởng làng, không gặp bất kì người nào. Ở đó bà ấy tiếp tục nghĩ biện pháp để có thể duy trì sự sống cho ông ta, theo cách mà lão thái bà nói, chỉ cần ông ta sống thêm được ngày nào thì tất cả người trong làng đều có thể sống thêm được ngày đó. Biết đâu thần núi sẽ đổi ý thì sao?
Mọi người đều rất sốt ruột vì lão bà không tìm ra được cách nào. Theo cách của bà ấy thì chẳng khác gì là đang chờ chết, chỉ là chết sớm hơn một ngày hoặc muộn hơn một ngày mà thôi.
Mặc dù không có ai chết nhưng sau cùng cả làng đều phát điên. Phát điên và chết có khác gì nhau? Vì thế họ nghĩ ngay đến Cao Lai Tử. Ông ta thực chất không phải tên là Cao Lai Tử, mà là Cao Hữu Cường. Sở dĩ gọi là Cao Lai Tử là vì hắn là thế hệ thứ hai trong gia đình có tiếng du côn vô lại. Nhưng hắn ta không thuộc loại người vô lại mà cha hắn mới là dạng người đó. Dù sao thì người trong làng gọi cũng quen rồi. Các thế hệ trong gia đình hắn tất cả đều là du côn vô lại, nhưng cho tới thế hệ của Cao Lai Tử thì khác. Hắn đã tự dựa vào sự gan dạ của mình để dẫn đầu, trở thành người đầu tiên rời khỏi làng.
Sau khi ra khỏi làng thì bắt đầu buôn bán kinh doanh, vận khí của hắn cũng không tồi, rồi học cách làm người. Vì công việc làm ăn phát triển rất tốt, họ liền nghĩ rồi bảo Cao Lai Tử có thể đi tìm một vài cao nhân đến giúp làng được không. Do Cao Lai Tử kiếm được nhiều tiền và có tiếng tăm lớn trong làng, nên hắn đã lập tức đồng ý. Sau đó hắn đi nghe ngóng nhiều nơi và tìm rất nhiều người, cuối cùng thì tìm đến chú Công.
Hắn tìm đến gặp chú Công cùng với sự ủy thác của mọi người, đồng thời hứa sẽ trả cho chúng tôi một khoản tiền lớn. Vậy mới có chuyện chúng tôi tới đây.
Trần Du nói với Lai Tử "Thần núi. Thật sự có thần núi tồn tại à..?" Tôi với Trần Du đều có cùng suy nghĩ, ma quỷ thì còn có cái lý thuyết hoàn chỉnh để tin, còn thần núi thì chút vô lý.
Cao Lai Tử có vẻ bối rối, nói "Tôi chưa từng thấy qua nhưng chắc là có tồn tại, Chúng tôi lớn lên tại nơi này đều nhận được sự che chở của thần núi."
"Nếu các người không muốn Cát Đức Thăng chết, mà ông ta cũng chưa chết, vậy tại sao lại bố trí căn phòng thành linh đường?" Tôi đem tất cả những hoài nghi vừa rồi hỏi Cao Lai Tử.
Hắn cười một cách yếu ớt, sau đó nói "Đây là phong tục ở chỗ chúng tôi, gọi là thủ hoạt tang trước giờ đều như vậy."
Thủ hoạt tang, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy. Cao Lai Tử thấy chúng tôi nghe không hiểu liền bắt đầu giải thích. Thủ hoạt tang là một phong tục của làng Dương Câu, trước khi người nào đó qua đời thì con cháu sẽ trông coi ở ngoài cửa. Thứ nhất làm như vậy có thể giúp người sắp chết tăng thêm thọ mệnh. Thứ hai là do dương khí của người sống mạnh, nếu ở bên cạnh người sắp chết thì có thể truyền chút dương khí cho người đó, giúp người đó có thể sống thêm được vài ngày.
Tuy tôi không đồng tình với cách làm này nhưng đó cũng là vì sự hiếu thảo. Nhưng đó là quy tắc sống còn, không ai có thể đảo lộn. Trong chuyện này thì quy tắc đó không phải ngoại lệ, ông lão đó không thể sống, bà già đó cũng vậy.
Nghe đến đây, tôi nói với Cao Lai Tử "Tối nay các người cũng phải trông coi à?"
Cao Lai Tử gật đầu, tôi nói với hắn ta "Vừa nãy ông nói, những người điên đó, có phải là do sau khi thủ hoạt tang nên mới bị phát điên hay không?"
Cao Lai Tử trả lời có người phải, có người không. Tôi hỏi Cao Lai Tử liệu chúng tôi có thể qua đó không. Cao Lai Tử gật đầu nói đương nhiên là có thể, chỉ có điều hắn vẫn phải nghĩ ra cách để có thể giữ chúng tôi ở lại. Nếu như không nghĩ ra được cách nào thì ngày mai lão thái thái sẽ phàn nàn, người dân trong thôn có thể sẽ oán trách nhưng vẫn phải để chúng tôi ra về. Tôi nói với Cao Lai Tử, tối nay chúng tôi đi xem thử đã rồi nói tiếp. Tôi biết chắc chắn những người đó không thể vì lý do đó mà phát điên. Những người điên đó chắc chắn đã bị kích động hoặc bị ma quỷ làm phiền thì mới như vậy, hơn nữa ba ngọn dương hỏa trên cơ thể của mỗi người trong thôn đều lập lòe sắp tắt, vô cùng dễ dàng cho ma quỷ nhập vào.
Cao Lai Tử liên tục cảm ơn chúng tôi, rồi nói "Hay như thế này đi, tôi đưa mọi người đến gặp người điên trước sau đó hẵng đến trông coi ông lão."
Chúng tôi gật đầu, nghĩ trong lòng như vậy cũng được biết đâu có thể phát hiện ra được gì đó ở trên người của họ.
Chú Công nói với hắn "Vậy để hai đồ đệ của tôi đi cùng cậu, tối nay tôi sẽ dùng thuật bát quái đi thăm dò thử phong thủy của ngôi làng. Chú ấy nói cứ như thật. Nghe thấy lời chú ấy, Cao Lai Tử gật đầu đồng ý với ánh mắt vô cùng cảm kích.
Tôi và Trần Du hiểu rõ ràng chú Công đây là muốn lười biếng đây mà. Chỉ có điều nếu chú ấy đi cùng thì cũng chẳng giúp được gì. Sau khi nói vài câu thì chúng tôi cùng Cao Lai Tử đi trước, Cao Lai Tử bắt đầu giới thiệu với chúng tôi về làng Dương Câu.
Làng Dương Câu hiện tại tổng cộng có hơn 100 hộ gia đình, lớn bé có lẽ khoảng hơn 500 người, gần đây đã trở thành một ngôi làng lớn. Có điều trước kia ở làng không náo nhiệt như bây giờ. Trước kia mọi người đều ra ngoài làm ăn, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy nên mới quay về. Trong lúc đang nói chuyện thì chúng tôi đã tới một ngôi nhà gỗ ở trong làng, trước của hộ gia đình này treo một cái đầu lợn, cái đầu lợn này được nhuộm một màu đỏ khác với đầu lợn thông thường, mắt lợn trợn to, hơn nữa trên đầu lợn cắm ba cây nhang đã được đốt, trông thật kỳ lạ.
Cao Lai Tử giải thích rằng họ treo đầu lợn như vậy là để thờ thần núi, nếu mắt của con lợn nhắm lại thì điều đó có nghĩa là thần núi đã chấp nhận cống phẩm này. Còn nếu không nhắm thì cần phải tiếp tục giữ hương cháy. Sau ba ngày mà vẫn không nhắm lại thì cần phải thay một cái đầu khác.
Nghe Cao Lai Tử nói vậy, tôi cảm thấy đây đúng là mê tín theo kiểu phong kiến mà. Nhìn thấy những người lạ mặt đến con chó bị xích ở trong sân sủa không ngừng, Cao Lai Tử dùng tiếng địa phương hét lớn vào bên trong ngôi nhà. Sau khi ghe thấy tiếng chó sủa chủ nhà vội vàng đi ra. Nhìn người vừa đi ra dường như đã có tuổi, đó là một ông già có làn da ngăm đen. Thấy chúng tôi ông ấy vội lôi mảnh vải đen ra che kín mũi và miệng làm như chúng tôi đều mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
"Chú Cát, đây là vị tiên sinh tôi mời từ bên ngoài tới, đến đây giúp thím thăm bệnh."
Bởi vì mũi miệng đã được che kín nên không thể nhìn thấy biểu cảm của ông ấy. Sau khi cùng Cao Lai Tử nói vài lời ông ấy liền cho chúng tôi vào. Đi vào đến trong nhà tôi ngửi thấy một mùi hương kì lạ, mùi này không phải mùi thơm cũng chẳng phải mùi thối, nhưng khi ngửi liền cảm thấy rất khó chịu. Dưới sự chỉ dẫn của ông già, chúng tôi đến một căn phòng. Ánh đèn trong phòng rất mờ nhưng trong nháy mắt tôi thấy một người phụ nữ ngồi ở cuối giường, ngồi xổm trên mặt đất, tóc tai tứ tung, miệng thì lẩm bẩm tiếng địa phương còn một tay thì không ngừng viết trên mặt đất. Ông già nói với Cao Lai Tử bằng ngôn ngữ địa phương, tôi đến một câu nghe cũng không hiểu.
Tôi định thần nhìn người phụ nữ này, móng tay của bà ấy đều bị mòn hết rồi, chữ trên mặt đất bị viết một cách xiên xiên vẹo vẹo, nhưng lờ mờ vẫn có thể thấy được ba chữ vừa viết đó :"Khưu Thục Tĩnh..." Ba chữ này..
Tôi đột nhiên nhớ tới Khưu thái bà trước đây, Khưu Thục Trinh. Từ khi nhìn thấy ba chữ này, miệng của người phụ nữ đó luôn phát ra tiếng lẩm bẩm, tôi lờ mờ nghe ra được cái tên lẩm bẩm trong miệng là "Khưu Thục Tĩnh"
Lúc này Cao Lai Tử đi đến trước mặt người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tiếng địa phương để nói chuyện với bà ấy. Sau khi nghe thấy Những lời của Lai Tử, người phụ nữ khẽ ngẩng đầu. Ngẩng đầu một cái, bộ dạng của bà ấy thực sự dọa tôi hết hồn. Bởi vì khuôn mặt bà ấy nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi nứt nẻ, đôi mắt thâm quầng, có vẻ là đã thức mấy đêm rồi. Điều đáng sợ nhất là ánh mắt của bà ấy, bà ta nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người liền nổi da gà.
Người phụ nữ ngẩng đầu và nói với Lai Tử vài câu, biểu cảm của Lai Tử trở nên ngại ngùng. Nói xong khuôn mặt của bà ấy lộ ra đầy sự sợ hãi, dùng những ngón tay đã bị mài đến chảy máu tiếp tục viết lên mặt đất, so với tốc độ ban nãy thì nhanh hơn rất nhiều.