Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bích nữ
....
Trước khi hôn mê, hình ảnh cuối cùng tôi thấy được chính là sự khinh thường từ đôi mắt nữ nhân đó. Rõ ràng cô ta cho rằng tôi đang ba hoa. Tôi thậm chí còn không thể làm gì được cô ta thì làm sao giúp đỡ? Sự thật đúng là thế mà ......
Trước khi thực sự hôn mê bất tỉnh tôi còn thấy một bóng người vụt qua tôi và phi thẳng lên lầu.
Không biết đã mất bao lâu, tôi cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt vào mình và kèm theo đó là một bạt tai, tôi lập tức tỉnh dậy. Câu đầu tiên tôi thốt ra chính là : "Tôi có thể giúp cô ! tôi có thể giúp cô ! "
Nhưng sau vài giây, tôi đã hoàn hồn và nhận thấy có vài người đang đứng nhìn tôi. Khuôn mặt của Vạn Thạc Minh giống như một tảng băng vậy, hắn nhìn tôi và từ từ mở miệng "Hừ, lúc này còn muốn giúp đỡ người khác! Nếu không phải do cậu thì người đó đã không chết, hôm nay con ma đó càng không thể chạy thoát ! "
Tôi nhăn nhó nhìn Vạn Thạc Minh. Nghe ngữ khí của anh ta như thế, vậy anh ta không thu phục đươc con ma đó à? Lúc này Tề Đồng đứng bên cạnh kéo góc áo của Vạn Thạc Minh, xin hắn đừng nói nữa.
Vạn Thạc Minh ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ và nói " Lần này tôi sẽ báo cáo với Thiên Sư Đường và yêu cầu hủy điểm của cậu! Người cũng đã chết. Cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm ! "
"Hủy thì hủy, ai quan tâm! " Nhìn hắn lúc này lòng tôi vô cùng tức giận. Mọi người đang đổ lỗi cho tôi khi người kia chết ? Tôi hợp tác với họ mà họ lại xem tôi như kẻ tâm thần. Vạn Thạc Minh lạnh lùng khịt mũi nói "Cái thứ đầu óc bã đậu như cậu chẳng được việc gì cả". Sau đó anh ta rời đi.
"Anh đang mắng ai đấy? " Tôi bất mãn rống lên nhưng Vạn Thạc Minh phớt lờ. Lúc này Tề Đồng nói với tôi rằng "Hãy bình tĩnh .... Tôi sẽ không để anh ấy báo cáo với Thiên Sư Đường đâu! "
Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm "Mặc kệ hắn! Tề Đồng, Cô không thấy hắn nói sao. Chẳng qua chỉ là một chút điểm, lão tử tôi không cần. Cứ để hắn báo cáo! "
Tề Đồng liếc nhìn tôi rồi thở dài "Hãy bảo trọng!" Sau khi Tề Đồng quay đi, tôi chợt nghĩ ra điều gì đấy rồi vội vàng hét lên "Này, cô có bao nhiêu chị em ? "
Nghe vậy cô ấy thở dài rồi nhẹ nhàng nói với tôi "Một "
"Vậy không phải anh ta là....... " Trước khi tôi kịp nói hết câu thì Tề Đồng dường như đã biết tôi nghĩ gì, cô ấy gật đầu rồi ngắt lời tôi "Đúng vậy! Nếu anh không cố gắng thì Vạn Thạc Minh sẽ trở thành tỷ phu của tôi ! "
Cả người tôi như bốc hỏa, bảo sao khi Vạn Thạc Minh nhìn tôi đều thấy không vừa mắt ở khắp nơi, giống như thể tôi đã đào mộ của tổ tông nhà anh ta vậy ! Hóa ra là tình địch .....
Lúc này Trần Du đến bên cạnh và đá nhẹ vào tôi "Chung Xuyên, cậu không có óc à ? Rõ ràng chuyện này là cậu đã sai ! Xét về phương diện nào thì cậu cũng phải nhún nhường " Tôi liếc Trần Du và hỏi rằng Vạn Thạc Minh đã thu phục được con ma nữ đó sao?
Trần Du gật đầu " Vạn Thạc Minh đã bày một trận pháp trên sân thượng, mượn âm khí của ban đêm để chặn tầng 10 lại. Nhưng sau đó tôi mới biết rằng cậu đã lên tầng 10 thông qua bộ đàm "
"Ngay khi cậu lên tầng 10, toàn bộ trận pháp đã bị phá do sự xâm nhập của dương khí và con ma nữ sẽ trốn thoát. Vì vậy sau đó Vạn Thạc Minh vội vã chạy lên nhưng đến nơi thì không tìm thấy cậu. Anh ta rời đi khiến tạo ra sơ hở trong trận pháp. Vì vậy sau khi hại người thì con ma nữ đã tẩu thoát. May mắn thay Vạn Thạc Minh khá lợi hại, anh ta đuổi theo vài km thì tóm được con ma nữ. Sau đó thì phát hiện ra cậu ở tầng 9 chứ không phải tầng 10. Tiếc là bi kịch vẫn xảy ra và vẫn có người từ tầng 10 nhảy xuống ! "
"Tôi ở tầng 9 ? " Tôi liếc nhìn Trần Du và hắn gật đầu xác nhận rằng tôi và tên bảo vệ ở tầng 9. Khoan đã! Nếu theo như Trần Du nói, tôi ở tầng 9, vậy nói cách khác chúng tôi đã gặp Liêu Tinh Thiên ở tầng 9 à? Tôi hỏi Trần Du "Vậy Vạn Thạc Minh có bảo tôi lên tầng 10 không ? "
"Anh ta nói không bảo cậu và bảo vệ lên tầng 10 ! " Trần Du nói. Tôi liếc nhìn xung quanh và nói với hắn " Tôi không có giả vờ bị thần kinh ..... Có khi nào Vạn Thạc Minh bắt nhầm con ma rồi không. "
Nghe tôi nói vậy, Trần Du lộ ra vẻ mặt cứ như là tôi đang nói nhảm hỏi tôi tại sao lại nói vậy. Tôi chau mày suy nghĩ 1 lát. Nếu tôi đoán đúng thì tất cả chuyện này là một kế hoạch được bày ra bởi người nuôi quỷ đứng sau lưng Liêu Tinh Thiên. Vì tôi chưa từng lên tầng 10, tôi và tên bảo vệ đáng lẽ ra phải rơi vào nguy hiểm. Còn việc làm thế nào để có được án mạng kia thì tôi vẫn chưa nghĩ ra. Khi nghe Vạn Thạc Minh bảo tôi lên tầng 10, tôi đi vào thang máy, sau đó thì gặp ma đánh tường. Chính Liêu Tinh Thiên đã tạo ra nó. Sau đó Vạn Thạc Minh liên lạc với tôi qua bộ đàm, tôi đã nói với hắn tôi đang ở tầng 10. Hắn sợ rằng tôi sẽ phá hỏng trận pháp nên đã chạy lên tầng 10.
Nói cách khác trận pháp đó bị hủy bởi chính tay Vạn Thạc Minh. Lúc này thì tầng 10 đã có một con ma nữ thế thân cho Liêu Tinh Thiên, mục đích chính là muốn cho Vạn Thạc Minh tin rằng đây chính là Liêu Tinh Thiên. Sau khi làm tôi bất tỉnh thì Liêu Tinh Thiên đã giết người từ tầng 9, dù sao tòa nhà này rất cao rơi xuống là chết. Tất cả cửa sổ ở tầng 9 thì đều đã đóng và 1 trong những cái cửa sổ ở tầng 10 thì vẫn còn mở, nó khiến mọi người đều lầm tưởng. Do đó cái gọi là giết người theo trật tự cũng là giả, bởi vì trước khi ngất đi tôi đã thấy bóng người vụt qua khỏi tầm mắt.
Tôi nói với Trần Du sự suy đoán của bản thân, Trần Du trả lời tôi với sự hoài nghi "Tôi không nghĩ cậu đang tỉnh táo, làm sao cậu có thể nói là do anh ta phá hỏng. Sau khi bắt được thì Vạn Thạc Minh cũng đã xác nhận rằng đó là một con ma nữ! "
Trần Du cho tôi xem một bức ảnh, người trong ảnh đích thị là Liêu Tinh Thiên.
"Không thể nào, Tôi thực sự không nghĩ như vậy. Có lẽ Liêu Tinh Thiên đã trốn mất sau khi tôi bất tỉnh. " Suy nghĩ 1 lúc, tôi hỏi Trần Du rằng có nhìn thấy 1 bà già nào khi đi tìm chúng tôi không ? Trần Du lắc đầu và bảo không nhìn thấy bà già nào cả.
Nhìn vào mắt tôi, hắn nói "Tôi thấy rằng cậu chưa hoàn toàn bình thường đâu, vụ này đã kết thúc, đừng có làm cho nó li kì như những quyển tiểu thuyết trinh thám mà cậu đã đọc nữa! Chuyện này rất đơn giản, cô ta là một nữ nhân viên thất bại trong việc tống tiền ông chủ. Cô ta bị đẩy té chết, rồi trở thành một con ma đáng sợ, làm sao cậu có thể suy diễn phức tạp ra thế ? "
Tôi thở dài, muốn giải thích nhưng tên khốn Trần Du lại không tin. Dù sao đi nữa thì nếu tháng tới lại có người chết thì họ sẽ tin. Nhưng điều tôi lo lắng nhất chính là Liêu Tinh Thiên.
Rõ ràng kẻ nuôi quỷ rất coi trọng Liêu Tinh Thiên, để cứu cô ta hắn đã không ngần ngại cho một con ma khác thế chỗ, có lẽ Liêu Tinh Thiên rất có giá trị với hắn. Theo như trong Liệt quỷ ký ghi lại thì người nuôi quỷ cũng có quy tắc, nói chung trong cùng một khu vực không thể có 2 kẻ nuôi quỷ khác nhau, có vẻ bọn chúng là cùng một người.
Lúc này thì trời cũng đã sáng, Trần Du ném chìa khóa cho tôi và bảo tôi đến tầng hầm lái xe ra ngoài. Tôi đã không ngủ suốt đêm và bây giờ rất mệt nên bảo hắn ta đi cùng. Hắn nói rằng rất mệt nên không thể đi bộ nữa, hắn đã phải chạy vài km cùng với Vạn Thạc Minh để đuổi theo con ma nữ đó, bây giờ chân hắn sắp tàn phế rồi.
Trần Du cười toe toét và bảo tôi rằng "Đừng sợ chứ "
Hừ, nếu tôi không đi thì sẽ bị hắn cười nhạo nên đành phải một mình xuống tầng hầm lấy xe. Lúc này tầng hầm trống rỗng, thành thật mà nói tôi rất sợ. Bãi đậu xe thì lớn mà nhiều cái đèn lại không sáng.
Nhưng rồi chẳng có gì lạ xảy ra cả, tôi đến bãi xe lắc đầu cười khẩy, đúng là tự mình dọa mình !
Mở cửa xe ngồi vào trong, suy nghĩ về chuyện ban nãy, tôi vô thức liếc vào gương chiếu hậu, hình ảnh trên đó làm tôi sợ muốn ngất.
Bởi vì ghế sau của xe ..... lúc này đang có một người phụ nữ ngồi ở đấy .....