Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bích nữ
....
Ông già tóc bạc cứ nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi cũng quản lí biểu cảm của mình rất tốt. Vì vậy ông ta không thể nhìn thấy sự khác thường ở tôi, nhưng dường như ông ta đang nghi ngờ tôi.
Một người sống đã quá lâu như ông ấy, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua. Ông ta không nói ra là vì không có bằng chứng xác thực.
Nghe tôi hỏi, ông già tóc trắng nói với tôi "Đây là một tổ chức bí ẩn, chúng ta gọi chúng là "Già Tỏa" ( xiềng xích ). Tổ chức này chủ yếu tham gia vào các loại tội ác, trong đó có ám sát. Nếu như cậu đã nghe đến một số sự kiện tâm linh như vụ án bà già với khuôn mặt mèo, xác sống bị điều khiển,.... Tất cả đều do tổ chức này đứng sau chi phối "
"Nhưng chúng rất thần bí, không ai biết thành phần và địa điểm của chúng, chúng tôi không có manh mối, chỉ biết rằng tổ chức này có một biểu tượng như vậy. Việc thành lập Thiên Sư Đường cũng chính là để ngăn chặn và chống lại tổ chức này. Tổ chức ' Già Tỏa ' này đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài, không biết tại sao gần đây lại xuất hiện "
Nói xong, ông già tóc bạn nhìn chằm chằm vào mắt tôi "Cậu trai trẻ, theo quan sát của chúng tôi. Tổ chức này khởi động lại bắt nguồn từ cậu .... Khả năng cao cậu chính là mục tiêu của họ "
Tôi ? Ông già này đang hù dọa tôi à? Nhìn biểu cảm của tôi thay đổi, ông ta cười và nói "Tuy nhiên cậu hãy yên tâm, bây giờ cậu là thành viên của Thiên Sư Đường, chúng tôi sẽ không đứng ngoài chuyện này "
Tôi gật đầu trước sự thờ ơ của ông ta.
Đúng như tôi tưởng tượng, ông già tóc bạc này thực sự nghi ngờ danh tính của tôi.
Tôi không biết liệu người của Thiên Sư Đường có ý định xấu với tôi không. Nhưng trước khi mọi việc được rõ ràng thì tôi sẽ ngậm chặt mồm lại.
Thấy tôi không nói gì nữa, ông già mỉm cười nói "Vì chuyện này không hề nhỏ nên chúng ta phải giao cho cảnh sát xử lý "
Sau đó ông ta đi ra ngoài, Vạn Thạc Minh cũng theo sau. Tề Đồng tiến về phía tôi "Chung Xuyên, bọn tôi phải đi rồi. Hãy vui lên, phải tự bảo vệ bản thân, chị gái tôi đang đợi cậu!"
"Chị gái cô có ổn không " Tôi vô thức hỏi Tề Đồng.
Tề Đồng cười và nói "Bây giờ sẽ ổn thôi, cảm ơn cậu, nếu cậu không phát hiện ra e rằng chị ấy thực sự sẽ gặp nguy hiểm "
Tôi lại hỏi Tề Đồng "chị gái cô còn sống hay đã chết ? "
Tề Đồng suy nghĩ một lúc ... nhìn vào biểu hiện của cô ấy tôi quả thực không thể lý giải được.nMột câu hỏi đơn giản như vậy có cần suy nghĩ lâu thế không? dĩ nhiên là không! Một lúc sau cô ấy nói "Hãy để chị ấy giải thích với cậu, cậu phải cố gắng, khi cậu đạt đến một cấp độ cao hơn, chị ấy sẽ trở về bên cậu ! "
Sau đó cô ấy bước ra ngoài. Giám đốc Lưu và chú Công cũng lần lượt bước vào. Ông ấy cảm ơn tôi và chú Công.
Tôi hỏi giám đốc Lưu "Giám đốc Lưu... Lưu Vỹ Cường thật có tìm được không?"
Giám đốc Lưu lắc đầu, hai người chết, mọi manh mối đều bị chặt đứt, chuyện này coi như chấm dứt.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp, sau khi nghe những lời của ông già kia, tôi cảm thấy mọi chuyện chỉ mới là khởi đầu. Công việc thu dọn tàn cuộc đơn giản hơn nhiều. Đối với những linh hồn lang thang, chúng tôi đưa họ vào bùa hộ mệnh, hứa sẽ giải thoát cho họ vào ban đêm.
Còn hai thi thể này, mặc dù đã chết nhưng chúng tôi vẫn không dám lại gần, chúng tôi yêu cầu giám đốc Lưu hãy nghiệm thi. Pháp y thu thập tóc và máu của họ, sau khi lấy dấu vân tay và hàng loạt thứ khác, chúng tôi hộ tống 2 thi thể này đến nhà tang lễ. Trần Du vì sợ sẽ xảy ra vấn đề nên đã đi cùng pháp y.
Khi tôi lên xe, Trương Siêu nhìn tôi và nói "sao đã quay lại rồi ?"
Tôi nói với hắn "tất cả đã kết thúc ! "
"Cái gì ? máy của tôi còn chưa được đưa vào vận hành, mà cậu đã xong chuyện? máy của tôi chưa được sử dụng mà?" sự thất vọng tràn ngập trên gương mặt Trương Siêu.
Tôi nhìn Trương Siêu mỉm cười cay đắng. Thằng nhóc này thật là không biết gì cả, nó chỉ đọc sách thánh hiền rồi nhìn qua ô cửa sổ bằng cả trái tim. Trương Siêu chỉ gật đầu, nhưng vẫn không thể che giấu được sự hụt hẫng trong ánh mắt.
Tôi lái xe nhanh hơn để đuổi kịp xe tang lễ, tôi sợ sẽ mình mất dấu. Nhưng thật may là mọi chuyện vẫn suôn sẻ.
Khi đến nhà tang lễ, giám đốc Lưu đã gọi báo trước. Vì vậy chúng tôi chỉ cần đăng ký và đẩy hai thi thể kia vào nhà hỏa táng. Tận mắt thấy hai cái xác hóa thành tro, lòng tôi thật nhẹ nhõm.
Khi trở lại cửa hàng thì trời đã sáng, chú Công đang nằm ngủ, chúng tôi thì đi thay đồ. Lúc này tôi muốn tháo cái khóa trấn hồn trên cổ xuống.
Nhưng khi tôi chạm vào cổ thì nó đã biến mất. Da đầu tôi đột nhiên cảm thấy ngứa ran, tôi liên tục sờ vào cổ mình nhưng nó hoàn toàn trống rỗng. Tôi cởi áo ra, nó thực sự đã biến mất.
Tôi đã cố suy nghĩ xem mình đã làm lạc mất nó ở đâu, nhưng hoàn toàn không nhớ. Đột nhiên tôi nhận thấy có một dấu đỏ nhìn như vết bỏng nhàn nhạt xuất hiện trên ngực tôi. Vì nó nằm gần cổ nên tôi không thể tự nhìn mà phải đến trước gương. Nhìn sơ qua thì nó rất giống hoa văn trên khóa trấn hồn.
Một kết luận rất nực cười được tôi đưa ra, có phải là nó đã sát nhập với cơ thể tôi không? tôi thử chà mạnh, nó cũng không hề phai đi. Tôi gọi cho giám đốc Lưu, nói ông ấy tìm một chiếc khóa bạc tại hiện trường. Sau nửa giờ, giám đốc Lưu gọi lại và bảo cảnh sát, nhân viên phòng tang lễ, pháp y đều không tìm thấy ổ khóa nào.
Điều này có lạ không? Chiếc khóa bạc thực sự chạy vào cơ thể tôi?
Trần Du đang tắm thì thấy tôi khỏa thân trước gương, hắn dùng vẻ mặt khinh bỉ nói "Này, tại sao cậu lại biến thái như vậy?không có cơ bụng tám múi, không có cả ngực. "
Tôi không quan tâm đến giọng điệu nôn mửa của hắn. Tôi hỏi Trần Du "Này! Trần Du,cậu có nhìn thấy một cái ổ khóa bạc không? " Nhìn biểu hiện của hắn thì tôi biết là không rồi. Tôi cũng không biết giải thích với Trần Du như thế nào về những chuyện này.
"Thật là đáng ngờ, cậu có gì đó bất thường, không lẽ cậu đã bị ma nhập" Trần Du đưa mắt kiểm tra tôi.
Sau khi lằng nhằng với trần Du tôi đã đi tắm, tôi cố rửa sạch dấu ấn này, nhưng khi soi gương thì thấy dấu ấn này còn đậm hơn, còn có vẻ rất quen thuộc.
Một suy nghĩ khủng khiếp hiện lên trong đầu tôi. Lưu Vỹ Cường giả và người phụ nữ bí ẩn kia cũng có dấu ấn này.
Nếu vậy không phải tôi sẽ bị buộc tham gia vào tổ chức 'Già Tỏa' sao ? nghĩ vậy, tôi ngây thơ dùng sữa tắm tắm thêm một lần nữa. Nhưng làm sao có thể rửa sạch nó. Sau khi trách ông trời, tôi đành quay về phòng nghỉ ngơi.
Giấc ngủ của tôi không được ổn định, một thời gian ngắn sau, tôi cảm thấy râm ran trong ngực. Cố ổn định và mở mắt ra, tôi thấy có người đứng trước mặt mình lúc này. Hắn ta mặc áo choàng trắng và đeo mặt nạ. Tôi muốn nói gì đó những không thể thốt ra lời, cơ thể tôi như có cả nghìn tảng đá đè lên.
Dấu ấn ma quỷ, đó là một dấu ấn ma quỷ. Tôi cố gắng trấn tĩnh, muốn huy động âm khí để kích thích bản thân.
Nhưng, tôi sớm phát hiện ra, tôi không thể huy động được âm khí hội tụ. Dường như chúng trực tiếp biến mất tại đan điền của tôi. Người đàn ông mặc áo choàng đeo mặt nạ kia nhanh chóng cầm một cây kim rất mỏng trong tay, đâm vào ngực tôi.
Cú đâm rất thật ..... tôi chắc chắn đây không phải là mơ !