Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bích nữ
....
Cảm giác này kéo dài trong một thơi gian dài. Tôi không biết tại sao hai tên Trần Du và Trương Siêu vẫn có thể ngủ như chết trong khi không phát hiện ra có người lạ bước vào. Hơn nữa khi tôi ngủ thì căn phòng rất tối, làm thế nào mà người này có thể vào. Chú Công ở đâu ?
Tôi ôm một bụng đầy nghi hoặc rồi ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã tối, tôi đứng dậy và cảm nhận một cơn đau dữ dội truyền đến từ ngực. Quần áo ban nãy bị cởi ra đã được mặc vào, hóa ra chỉ là mơ. Quay lại nhìn xung quanh thì Trương Siêu và Trần Du đã đi đâu mất. Tôi rời khỏi giường, đột nhiên cảm giác đau nhói truyền đến từ ngực, thật chết tiệt. Tôi nhanh chóng chạy đến gương và cởi hết quần áo xem xét.
Hình ảnh trong gương khiến da đầu tôi như tê liệt, bởi vì dấu ấn trên ngực tôi bây giờ có màu đen như một hình xăm. Đó không phải là mơ, nó giống với hình xăm trên tay của 2 kẻ thuộc tổ chức Già Tỏa kia. Chuyện gì đang xảy ra vậy .....
"Rất tiếc, Có chuyện xảy ra với cậu, tôi có một tin hệ trọng muốn báo" Trần Du từ ngoài bước vào.
Tôi không có tâm trạng nói chuyện với hắn, tôi hỏi : "Cậu dậy lúc nào vậy ? "
Trần Du thấy tôi nghiêm túc nói chuyện, liền hỏi : "Cậu sao vậy? Ổn không đấy ?"
Tôi chỉ vào vết đen trên ngực mình. Trần Du đang đứng ở phía cửa nên không thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy lờ mờ : "Ái dà ... từ khi nào mà cậu đi xăm hình vậy ... mát mẻ đấy "
Trần Du tiến tới để xem, chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt hắn ta đã cứng lại : "đây ... đây không phải là .."
Tôi gật đầu với Trần Du. Đôi mắt Trần Du nhìn tôi lúc này trở nên cảnh giác, hắn chỉ vào hình xăm trên ngực tôi và nói : "cậu ... cậu không phải là người của Già Tỏa chứ " ?
"Tôi ..." Tôi thuật lại với Trần Du những gì xảy ra trong lúc tôi ngủ và cũng nói với hắn về chiếc khóa bạc.
Nghe xong, Trần Du nhìn tôi : "Không đúng, tôi ngủ bên cạnh cậu, còn Trương Siêu đã không hề ngủ từ lúc đó đến giờ, hắn vẫn đang đọc sách trên giường "
Tôi mặc quần áo rồi theo Trần Du xuống dưới, Trương Siêu vẫn đang vùi mặt vào một cuốn sách.
"Trương Siêu, cậu dậy từ khi nào ? " tôi hỏi Trương Siêu.
Sau khi nghe tôi hỏi, Trương Siêu đặt quyển sách xuống, từ từ ngẩng đầu lên : "Tôi không ngủ... cậu dậy rồi à... có chuyện gì xảy ra? "
"Cậu nãy giờ có đi đâu ra ngoài không?" tôi lại hỏi
Trương Siêu nhìn chằm chằm tôi : "Không! Có chuyện gì xảy ra à ? "
"Cậu có thấy ai đi vào phòng tôi không ? " tôi tiếp tục hỏi
Trương Siêu lắc đầu với tôi : ''Không... Xuyên đại ca...có gì thì anh cứ nói đi? "
Tôi lắc đầu, càng ít người biết chuyện này càng tốt. Thấy tôi không nói Trương Siêu lại hỏi : "Chung Xuyên, Tối qua cậu mơ thấy ác mộng gì vậy ? "
Nghe vậy, tôi ngập ngừng hỏi Trương Siêu chuyện gì đã xảy ra, hắn đưa điện thoại di động cho tôi và bảo : "Tự mình xem đi "
Tôi nhận điện thoại với vẻ khó hiểu, trong điện thoại tôi nằm im bất động, miệng thì ngâm nga và có vẻ đau đớn.
Video khá dài, nó là một giấc mơ, nếu vậy tôi đã mơ thấy có người dùng kim đâm tôi.
Trần Du nhìn tôi với vẻ kì lạ, nhưng tôi cũng không muốn để tâm chuyện này nữa. Tôi tin rằng tôi sẽ thay đổi được mọi thứ.
Lúc này, Trần Du như hoàn hồn, hắn nói với tôi : "Này.. có tin tốt... tin này từ Cửu gia, vì chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nên bây giờ chúng ta đều đã là những thiên sư cấp hai, cậu vào xem đi"
Tôi bật điện thoại lên và thấy rằng Cửu gia thông báo nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành. Nhưng vì không bắt được Lưu Tinh Thiên nên không thể chứng minh Vạn Thạc Minh đã bắt nhầm người.
Nhưng ngay cả khi được cộng 10 điểm thì tôi vẫn chỉ có 9 điểm, không thể thăng cấp lên thiên sư bậc 2.
Trần Du lên tiếng: "Ồ, tôi quên mất, cậu bị trừ 1 điểm hahaha vậy sau này cậu phải gọi tôi là tiền bối "
Hắn nói cũng không có gì quá đặc biệt ngoài việc được tăng lương. Thiên sư cấp hai sẽ được thưởng 20 vạn tệ mỗi tháng.
Chú Công, người đã nghe câu chuyện nãy giờ, khi nghe thấy mức lương của Trần Du, ông ấy lập tức bu lại.
Trần Du nói với tôi : "Khoan đã, chúng ta phải giải thoát cho nhữung linh hồn chúng ta đã cứu "
Tôi nhìn Trần Du và hỏi : "Hồn ma? "
Trần Du gật đầu : "những hồn ma đó không còn lý do gì lưu lại, giải thoát cho chúng cũng là giúp cho việc tu luyện của chúng ta "
Tôi gật đầu với Trần Du. Hơn 11 giờ tối, chúng tôi lấy những lá bùa trấn hồn ra sau đó đi ra ngoài sân cùng một cái chậu đồng. Trương Siêu thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau. Trong mắt tôi Trương Siêu là một 'kẻ điên', nhưng tôi rất ngưỡng mộ hắn, có thể sống tiêu diêu tự tại.
Nếu hắn muốn theo thì để hắn theo. Chú Công thì đang xem TV, tận hưởng niềm đam mê của mình bằng bộ phim 'sự quyến rũ trở về làng', cùng với ly rượu trên tay. Chúng tôi đi bộ ra bên ngoài, ban đêm đường phố rất vắng, ánh đèn vàng chiếu sáng trên mặt đất, một cơn gió thổi qua khiến nó càng trở nên hoang vắng hơn.
Trần Du đi bộ với một chiếc la bàn trên tay, rồi dừng lại trước một ngã tư của con phố kỹ thuật. Hắn lấy một cây nến trắng, thắp ở một góc đường. Trần Du đặt chiếc chậu đồng trước mặt, lấy những lá bùa trấn hồn ra, bắt đầu niệm chú.
Sau đó hắn đưa lá bùa lên ngọn nến, đốt nó rồi ném vào chiếc chậu. Lúc này Trương Siêu cũng đã đeo chiếc kính 'siêu nhân' của mình lên và bắt đầu quan sát.
Khi mở mắt âm dương, tôi thấy lá bùa đã cháy gần hết. Một linh hồn xuất hiện trước mặt chúng tôi, nó không có mắt, khuôn mặt đờ đẫn, thỉnh thoảng có máu rỉ ra từ bụng dưới. Có vẻ cô ta không hề cảm thấy đau đớn. Trần Du lần lượt đốt lá bùa khác, một linh hồn nữa xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nó trông rất vô hồn và có vẻ rất đau khổ.
Trần Du nói với tôi : "Vãn Sinh Chú... đọc đi "
Tôi gật đầu, Trần Du nói rằng có 2 linh hồn, mỗi người sẽ đọc một nửa. Theo Liệt quỷ ký, chúng tôi sẽ có công đức sau khi siêu độ những vong linh này. Nhưng cụ thể công đức đó là gì thì tôi không biết.
Tôi đi đến trước mặt con ma nữ đầu tiên, lấy ra một chiếc chuông đồng và một mảnh giấy vàng, truyền âm khí vào tờ giấy và bắt đầu đọc lên : "sắc lệnh tối cao, linh hồn đơn độc, ma quái tứ phương, bốn kiếp ân sủng, kẻ không đầu sống lại. Cái chết bất công, chủ nợ hoặc kẻ thù. Người cầu giúp đỡ, quỳ trước thánh điện, tin vào ánh sáng, luân hồi chuyển kiếp, là nam hoặc nữ, sống có trách nhiệm. Giàu có, đĩnh đạc, sớm được tái sinh, phổ độ chúng sinh"
Sau khi niệm chú, tôi nhanh chóng vung chiếc chuông đồng trong tay lên, lá bùa tự bốc cháy mà không hề có lửa, biến thành ánh sáng vàng xuyên thẳng vào ma nữ. Đôi mắt cô ta đột nhiên sáng, nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Người ta vẫn nói nụ cười là liều thuốc giải độc tốt nhất trên thế giới, nó có thể giải quyết được tất cả. Cơ thể của hồn ma tan biến thành một làn khói, có chút ánh sáng vàng trên không trung. Trước khi hoàn toàn tan biến tôi dường như nghe thấy một giọng nói dịu dàng được cất lên : "cảm ơn !"
Thời điểm này, một vệt sáng xuyên thẳng vào ấn đường của tôi. Tôi chỉ cảm thấy nhói nhẹ ở giữa hai hàng lông mày, không có sự khó chịu nào mà thay vào đó là một cảm giác rất thoải mái.