Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5
"Đây là sự thực!” Trong điện thoại, Trương Tĩnh đang báo cáo lên lãnh đạo về những suy đoán của mình, có điều cấp trên của cô rõ ràng không để tâm đến.
“Trương Tĩnh, cô lập tức quay về Sở cho tôi, vụ án này không liên quan gì tới cô!" Đầu dây bên kia, cấp trên của Trương Tĩnh gầm lên, "Rắc rối cô gây ra chưa đủ lớn sao? Lý Diểu dù gì cũng là một cảnh sát, giờ người chết rồi, hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ, cô còn nói người ta tự thiêu?”
"Em không biết, anh không điều tra, em tự đi điều tra! Lãnh đạo, anh đừng có quên, thư ký ủy ban kiểm tra kỷ luật họ Trương!" Trương Tĩnh dựa vào xe, nhàn nhã nói, "Nể tình giao hữu giữa anh và bố em, vụ án này, công lao em dành tặng anh hết."
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, rồi nói: "Trương Tĩnh, việc này quan trọng, em nghiêm túc chút cho tôi, tôi đồng ý cho em đi điều tra, nhưng, nếu như không điều tra được cái gì, em phải coi như chưa có việc gì xảy ra, trở về kiếm điểm đình chỉ công tác."
"Kiểm điểm thì kiểm điểm." Trương Tĩnh ngước đầu, "Lãnh đạo, trong ổ D ở máy tính của em có một tệp văn bản tên là "Kiểm điểm", nếu như anh chống không nổi nữa thì tìm trong đó một bản kiểm điểm phù hợp, in ra, rồi tùy tiện ký một chữ, nộp lên trên là được."
Nói xong cô liền dập máy.
Lúc này, chúng tôi vừa ra khỏi bệnh viện, Trương Tĩnh đến đây để tìm một người, một người chúng tôi đã từng gặp, cậu bé mắc bệnh máu trắng.
Trong lúc đó ở công ty Lâm Thanh, một đội cảnh sát thực tập được điều động từ trường cảnh sát đã lên trển, đang tìm hiểu tình hình.
Đám cảnh sát này cũng là Trương Tĩnh dùng nghĩa của bố cô ấy điều đến, mục đích rất tốt đẹp: "Diễn tập". Trong tình hình bản thân được bữa sớm lo chưa xong bửa tối của mình, cảnh sát chính quy không thể điều động được, tự mình điều tra lại có khả năng dẫn đến sự nghị hoặc của đối tượng, cô đành phải ra hạ sách này.
Từ những tin tức phản hồi lại cho thay, sau khi Lâm Thanh bị tạm giữ, mọi công việc ở công ty đều do Hồ Khả điều hành. Việc đầu tiên khi Hồ Khả đến công ty là thu dọn gọn gàng mọi dấu vết để lại của thư ký Từ Phi, thông báo với bên ngoài là cô ta đã xin nghỉ việc.
Thông tin này khiến cho đám cảnh sát thực tập không hề biết đến mục đích chính của nhiệm vụ lần này cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng mấy người chúng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Điều này có nghĩa là những suy đoán của bác Trương là chính xác. Sau khi hỏi được địa chỉ chỗ ở của Từ Phi, chúng tôi lái xe đến một căn phòng trọ.
Căn phòng đầy bụi bặm, nhìn là biết đã lâu rồi không có người ở. Một bức ảnh Lâm Thanh chụp cùng một người phụ nữ được đặt ở đầu giường. Người phụ nữ trong ảnh không phải là Hồ Khả, mà là một cô gái có thân hình duyên đảng, khuôn mặt xinh đẹp.
Tôi thừa nhận, đối diện với một cô gái như thế này, cho dù là tôi, cũng có chút tâm tình xao động.
Sau khi Trương Tĩnh thu thập một phần dấu vết cuộc sống trong căn phòng, bèn đưa tới phòng thực nghiệm của trường. Bây giờ cô không dám quay về Sở, ai biết người bên đội Cảnh sát giao thông vẫn còn đang chặn ở đó đợi cô về thì sao?
Trong lúc đợi kết quả, Trương Tĩnh lại lấy lý do “diễn tập”, tìm người phụ trách nhà trường, mượn một nhóm học viên chuyển ngành giám định dấu vết đi thẳng đến xưởng sửa xe riêng nhà Lâm Thanh.
Được giúp đỡ Trương Tĩnh, người phụ trách trường cảnh sát cũng vui mừng khôn xiết, đám học viên vẫn chưa được chính thức công tác làm việc lại càng dốc sức. Chỉ mất nửa tiếng đã kiểm tra ra là, sau Tết trung thu ngày 14 tháng 9, Lâm Quả Quả chưa lái lại chiếc xe này. Mà sản nghiệp Lâm gia chỉ có duy nhất xưởng sửa xe này. Chiếc xe của Lâm Quả Quả suốt từ hôm đó đều để trong xưởng sửa xe nhà mình.
Đối diện với sự xuất hiện của cảnh sát, người làm trong xưởng sửa xe hoàn toàn không có sự kháng cự, ngoan ngoãn phối hợp hành động. Thực tập sinh lấy được một ít các dấu vết trên chiếc xe, sau đó mang về phòng thực nghiệm ở trường để giám định.
Dù chiếc xe đã được lau chùi xử lí vô cùng cẩn thận, nhưng đối diện với giám định vật chứng vi lượng, mọi sự cố gắng đều là vô ích.
Gần như cùng một lúc, giám định đối chiếu DNA giữa nạn nhân với Từ Phi đã hoàn thành, trên xe của Lâm Quả Quả cũng tìm thấy vật chứng quan trọng.
Lúc Trương Tĩnh đặt tập báo cáo giám định trước mặt cấp trên của cô, vị lãnh đạo này nhìn cô với vẻ bất lực nói: "Lần cuối cùng, cô mà còn thế này lần nữa, đặc biệt là còn làm cùng với hai luật sư kia nữa, tôi sẽ xin điều cô đi."
Anh ta vừa nói vừa rút ra từ trong ngăn bàn một bản điều tra. Đó là tài liệu điều tra giám định viên vụ án này, Lý Diểu.
Trương Tĩnh nhận bản báo cáo, mặt mũi tươi cười rạng rỡ: “Lãnh đạo, anh cũng biết chắc chắn đây không phải là lần cuối cùng. Có điều em đảm bảo, lần sau em sẽ không gây rắc rối cho anh nữa là được chứ gì. Cho em "Lệnh bắt bị can để tạm giam" nhỉ?"
"Cô..." Vị lãnh đạo dở khóc dở cười hạ bút kí "Lệnh bắt bị can để tạm giam" mà Trưong Tĩnh sớm đã thảo sẵn, "đứng là giống hệt bố cô."
"Chẳng giống gì cả." Trưong Tĩnh ngẩng đầu lên, "Nếu là bố em, sớm đã bắt người về đây rồi, còn cần gì lệnh bắt chứ."
Lâm Quả Quả vẫn dáng bộ đó, tóc nhuộm vàng, trong ánh mắt luôn lộ ra vẻ ngông cuồng ngạo mạn khiến người ta cảm thấy chán ghét. Khi cảnh sát hình sự đưa ra "Lệnh bắt bị can để tạm giam", yêu cầu cậu ta kí, Lâm Quả Quả quay người bỏ chạy nhưng bị Trương Tĩnh đưa chiếc chân dài của mình ra ngáng, lập tức ngã sóng soài trên đất.
"Không phải bà nói là không sao sao? Không phải bà khẳng định sẽ không liên quan đến tôi sao? Tiện nhân, bà lừa tôi!”
Lâm Quả Quả bị cảnh sát áp chặt xuống đất nhưng vẫn cố gắng quay đầu lại, nhìn mẹ mình – Hồ Khả, chửi như tát nước.
Hồ Khả mặt tái mét, nhưng không hề phản bác lại những lời chửi mắng của con trai.
“Luật sư Giản, luật sư La, tôi đưa tiền cho các anh là muốn các anh giúp tôi thắng vụ kiện này, chứ tôi không bảo các anh đến phá hoại gia đình chúng tôi." Hồ Khả nhìn chúng tôi lạnh lùng nói.
“Chúng tôi đã thực hiện đúng lời hứa. Bây giờ chồng của chị đã bình an vô sự rồi. Ừm, nói như vậy chưa kín kẽ lắm, ít ra vụ tai nạn coi như là qua rồi, lái xe nguy hiểm và lái xe khi uống say, giam giữ mấy ngày là sẽ thả ra thôi. Còn về con trai chị, điều này không có trong hợp đồng của chúng ta." Lão La nhún vai nói.
"Các người nhất định sẽ phải trả giá!" Hồ Khả nghiến răng nghiến lợi nói.
"Xin chị hãy chăm sóc mình cho tốt trước đã!" Trương Tĩnh cười nhạt, "Chị Hồ Khả, hiện chị đang liên quan dến việc đưa hối lộ cho nhân viên công chức nhà nưóc, làm giả chứng cứ, bao che người phạm tội. Bản này là của chị, phiền chị kí vào cho." Trương Tĩnh lấy ra một bản "Lệnh bắt bị can để tạm giam" nữa, đưa ra trước mặt Hồ Khả.
"Được, được lắm."
Lúc này, Hồ Khả bỗng nhiên cười thành tiếng, nhấc tay kí vào lệnh bắt, giơ hai tay ra.
“Thế là thế nào?” Vừa nhìn Hồ Khả bị cảnh sát đưa đi, Lão La vừa cảm tháy khó hiểu, "Làm giả chứng cứ, bao che người phạm tội anh có thể hiểu, ở đâu ra cả tội đưa hối lộ vậy?
“Lý Diểu đó." Trương Tĩnh phe phẩy lệnh bắt, “Người bên kiểm tra kỉ luật đã tìm hiểu rõ tài khoản cá nhân của Lý Diểu có ba triệu tệ, người chuyển tiền vào là Hồ Khả.”
Nói đến đây, Trương Tĩnh bỗng nhiên thở dài: “Sai một li đi một dặm. Thật đáng thương cho con của anh Lý Diểu này, không biết giờ phải làm sao.”
Lý Diểu vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng năm trước, đứa con duy nhất của anh ta mắc phải căn bệnh máu trắng. Để cứu chữa cho cậu bé này, anh ta đã bán hết sạch của cải trong nhà, còn vay mượn bên ngoài không ít tiền. Đúng trong hoàn cảnh đó, trước những điều kiện ma Hồ Khả đưa ra, Lý Diểu đã dao động.
Thế nhưng dù sao anh ta cũng là cảnh sát lâu năm có hơn mười mấy năm trong nghề, làm xong việc này, bản thân cũng luôn canh cánh trong lòng, số tiền đó vẫn chưa hề động vào. Chúng ta đến tìm anh ta, trở thành cọng có cuối cùng khiến cho con lạc đà ngã quỵ."
Kế hoạch của Lý Diểu rất đơn giản, kiểm tra lại từ đầu toàn bộ chiếc xe gây ra tai nạn. Trong lúc làm việc, do chiếc xe tự bắt cháy, bản thân sẽ hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, Như thế, anh ta không chỉ có thể loại bỏ được tội danh ăn hối lộ mà còn hoàn thành được nhiệm vụ mà Hồ Khả ủy thác, không đắc tội với người phụ nữ này, thậm chí còn co thể được phong tặng danh hiệu.
Đáng tiếc, anh ta gặp phải Trương Tĩnh, đặc biệt là mang theo đứa con mắc bệnh của mình gặp phải Trương Tĩnh.
“Anh vẫn có chỗ chưa hiểu." Lão La gãi gãi đầu, "Tại sao Hồ Khả lại phải đưa tiền? Cô ta làm thế không phải là đẩy chồng mình vào đống lửa sao?"
“Cô ta muốn báo thù.” Trương Tĩnh lắc đầu, “Từ Phi trên danh nghĩa là thư kí của Lâm Thanh, trên thực tế hai người đó có mối quan hệ tình nhân. Điều này không khó nhận ra đúng không? Vì thế, các anh thấy đấy, trêu chọc ai thì trêu chọc, đừng trêu chọc phụ nữ!"
Đến lúc này, tôi bỗng nhiên hiểu những lời Hồ Khả nói lúc trước, muốn cho Lâm Thanh một bài học là vì sao.
Lâm Quả Quả sau khi bị bắt về Sở, dưới áp lực của phía cảnh sát, không chống cự nổi, trong vòng một tiếng đồng hồ đã khai nhận hết toàn bộ tội danh.
Có điều, hành vi phạm tội còn ghê tởm hơn nhiều so với sự suy đoán của chúng tôi.
Trong bữa tiệc tối hôm đó, Lâm Quả Quả vốn không hề có sức đề kháng đối với phụ nữ, quen trêu hoa ghẹo bướm ở khắp nơi, cậu ta đã trúng tiếng sét ái tình với Từ Phi xinh đẹp. Cậu ta biết cô là thư ký của bố mình, sau khi nói với nhau vài câu đơn giản, Từ Phi đã vui vẻ nhận lời mời đi cùng cậu ta, hơn thế còn rút lui trước, ra ngoài đường đợi cậu ta.
Lâm Quả Quả vội vã vào báo với bố mẹ rồi cũng lái xe rời đi. Có chút men rượu lại mải mơ màng nghĩ đến thân hình mê người của Từ Phi, cậu ta không hề để ý đến Từ Phi đang đứng giữa đường đợi cậu ta.
“Rầm” một tiếng, Lâm Quả Quả định thần lại thì đã thấy Từ Phi nằm trên mặt đất, nhưng xe của cậu ta không hề dừng lại mà nghiến qua người cô ta. Lái được thêm một đoạn, cậu ta mới đạp phanh xe.
Thấy mình đã đâm chết người, Lâm Quả Quả vô cùng sợ hãi, gọi điện ngay cho mẹ mình là Hồ Khả. Hồ Khả vội vã đi đến hiện trường. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô ta không hề mắng chửi như những gì Lâm Quả Quả dự đoán, cũng không sợ hãi hay lo lắng. Khuôn mặt Hồ Khả hiển hiện một sự hưng phấn, điên cuồng.
"Con tiện nhân, mày cũng có ngày hôm nay!" Hồ Khả cười ha hả. "Con trai, con làm tốt lắm!"
"Mẹ... cô ta... cô ta chết rồi đấy, cảnh sát sẽ đến bắt con! Mẹ, mẹ cứu con!" Lâm Quả Quả khóc lóc khẩn cầu.
Hồ Khả dường như không nghe thấy tiếng khóc của con trai: "Con trai, con nghe đây, con tiện nhân này chết cũng chưa hết tội, con tưởng nó dụ dỗ con là vì cái gì chứ? Đó là vì bố con không đồng ý ly hôn với mẹ để cưới nó. Nó mới nghĩ đến việc dụ dỗ con! Cả đời này cũng đừng có nghĩ đến việc bước vào cửa nhà chúng ta!"
"Mẹ, rốt cuộc bây giờ phải làm sao!"
"Cứu... cứu với!" Từ Phi nằm tiên đường rên rỉ kêu rên yếu ớt.
"Con về nhà đi, việc này coi như chưa xảy ra, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cứu con, việc này không liên quan gì đến con." Hồ Khả nhìn Từ Phi đang giãy giụa, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta lên xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trong gương chiếu hậu, chầm chậm lái xe lùi về phía sau, lúc bánh xe lăn qua đầu Từ Phi, phía ngoài chiếc xe vang lên tiếng “phù, phù”.
Âm thanh này khiến cho Lâm Quả Quả vô cùng sợ hãi, đến nỗi khiến cậu ta ngồi sụp xuống bên đường, tè cả ra quần. Nhưng Hồ Khả nghe thấy âm thanh này lại cảm thấy vô cùng vui tai, không ngừng lái xe nghiến qua nghiến lại lên đầu Từ Phi, cho đến khi đầu cô ta biến thành một đống nát vụn. Lúc này cô ta mới vô cùng thỏa mãn lấy túi và điện thoại dẫn Lâm Quả Quả rời khỏi hiện trường.
Đúng như Trương Tĩnh nói, người đàn bà một khi đã báo thù, không ai có thể tưởng tượng ra được cô ta có thể làm ra việc gì.
Sau khi mang chiếc xe về đến xưởng sửa xe, giao cho công nhân thay lốp xe, xóa sạch dấu vết, cô ta liền gọi điện cho Lâm Thanh, báo anh ta nhà có việc gấp, lập tức trở về.
Lâm Thanh không biết có âm mưu, vội vã lái xe về nhà nhưng không cẩn thận dính vào vết tích của Từ Phi. Hay nói rằng, tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của Hồ Khả, bao gồm cả việc thông báo với giám định kĩ thuật phía cảnh sát giao thông, xe của Lâm Thanh co khả năng dính líu đến vụ tai nạn xe đâm chết người.
Hồ Khả tuy thừa nhận hết mọi hành vi phạm tội của mình nhưng lúc nói đến việc Từ Phi chết dưới bánh xe của mình, khuôn mặt cô ta vẫn hiện lên vẻ kích động phấn khích của kẻ chiến thắng: "Con tiện nhân đó! Hồ ly tinh! Giết chết nó không phải là phạm pháp, tôi đang loại bỏ sâu bọ cho cả xã hội này!"
Tiếng cười hung hăng điên cuồng của cô ta vang vọng mãi trong phòng thẩm vấn.
Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, Hồ Khả tính toán lợi dụng pháp luật để rửa sạch tội cho mình nhưng lại không biết rằng đen là đen, trắng là trắng, pháp luật không thể thay đổi được bản chất của sự việc.