Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
'' Sao có thể làm phiền đến thiếu gia được chứ.
Tôi sẽ lập tức làm theo lời thiếu gia,chuyển bọn họ đến một đơn vị khác, sẽ không để họ có cơ hội để tái phạm sai lầm ''
Cục trưởng Hàng tự cảm thấy địa vị của mình không nhỏ, nhưng đứng trước Mộ Trác Khải lại phải cúi đầu để nghe theo những gì mà anh sắp đặt. Có lẽ hiện tại mọi người ở đây đều không thể đoán ra Mộ Trác Khải là ai,duy nhất chỉ có Cục Trưởng Hàng là người biết rất rõ.
Khi nãy Cục Trưởng Hàng đã trên đường để trở về nhà, lại nhận được cuộc điện thoại của đích thân lãnh đạo cấp cao.Sau khi ông ta nghe máy thì mới biết được tình hình hiện tại, thiếu gia nhà họ Mộ vậy mà lại bị nghi ngờ là kẻ bắt cóc, lại bị người của ông ta áp dải về đồn để lấy lời khai.Lãnh đạo ông ta đã có căng dặn rất kỹ, muốn ông ta lập tức ra lệnh để thuộc hạ của mình thả người, và tốt nhất là không được để thiếu gia nhà họ Mộ có bắt kỳ tổn thất nào ở cục cảnh sát Hạ Thành.Nếu không, ngày mai Cục cảnh sát Hạ Thành lại có thêm một Tân Cục Trưởng.
Vậy nên Cục Trưởng Hàng mới không yên tâm mà quay đầu xe trở lại.Ai biểu ông ta mặc dù có tuổi, nhưng thân phận lại chỉ là một Cục Trưởng của một cục cảnh sát cỏn con này.
Ai biểu anh ta là Mộ thiếu gia, không chỉ có danh, có tiếng, có quyền,có lực... mà hơn hết còn có anh em kết nghĩa là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Lục.
...
Mộ Trác Khải trầm mặc,dường như vẫn chưa cảm thấy hài lòng với cách xử lý của Cục Trưởng Hàng. Tay đang gõ nhịp trên bàn lập tức dừng lại,nhìn Cục trưởng Hàng một cách không vui.
''Nếu như đã là bệnh truyền nhiễm, lại không trị tận gốc mà chỉ uống thuốc tạm thời, vậy thì mầm móng bệnh vẫn còn ở đó.
Ông hiểu ý tôi không?''Mộ Trác Khải tàn nhẫn đến mức,ngay cả một đường lui cũng không muốn để lại cho người khác.
''Dạ!thiếu gia,tôi lập tức sẽ sa thải hết tất cả bọn họ ''
Cục trưởng Hàng cũng đành hết cách, chỉ đành hy sinh mấy tên cấp dưới không biết trời cao đất dày của mình.Ai biểu bọn họ hôm nay xui xẻo, đụng đến ai không đụng lại đụng ngay thiếu gia nhà họ Mộ cơ chứ.
'' Cục trưởng, ý ngài là sao?''
'' Cục trưởng, vì sao lại sa thải chúng tôi?''
''Đúng đó cục trưởng, chúng tôi không phục ''
Người cảnh sát xu nịnh lúc nãy, và cả mấy tên cảnh sát kia nghe thấy mình đã bị sa thải thì mặt mày đều biến sắc. Có người còn trở nên kích động,lập tức muốn nói lý lẽ.
" Cục trưởng Hàng, rốt cuộc thì chúng tôi đã phạm lỗi gì chứ ''
'' Lỗi của các cậu chính là có mắt lại không biết nhìn, đã đi đắc tội với người các cậu không nên đắc tội đó, có hiểu không? ''
Mặc dù tất cả bọn họ đều đã hiểu phần nào, nhưng mà chính miệng cục trưởng Hàng nói ra vẫn khiến họ cảm thấy khó chấp nhận.
'' Cục trưởng Hàng hắn ta rốt cuộc là ai, vì sao ngài lại phải sợ hắn như thế? ''
Người cảnh sát xu nịnh kia cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa. Lúc đầu anh ta chính là muốn dùng Liêu Thanh Dạ và Mộ Trác Khải để tiến thêm một bước để đến gần lấy lòng thiếu gia nhà họ Cung. Như vậy thì từ giờ anh ta cũng xem như là đã có một chỗ dựa để nhờ vả.
Thật không ngờ người đàn ông mà anh ta xem là bước đệm kia lại chính là người sẽ đẩy anh ta rơi xuống vực.
'' Các cậu không cần hỏi nhiều,chỉ cần biết một điều,từ bây giờ các cậu đã chính thức bị tôi sa thải''
Cục trưởng Hàng cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này, trước giờ bọn họ với ông ta luôn ngồi trên cùng một chiếc thuyền.Nhưng mà hiện tại áp lực và khí tức bức người từ Mộ Trác Khải lại quá lớn, vậy nên ông ta chỉ đành chấp nhận hy sinh những người cùng một phe với mình, nếu không ngay cả ông ta cũng sẽ phải chịu liên lụy.
''Người đâu còn không mau đến tống cổ họ ra khỏi đây cho tôi ''
Cục trưởng Hàng nhìn thấy đám cấp dưới của mình cứ không chịu rời đi thì sốt ruột, liếc mắt sang nhìn Mộ Trác Khải xem anh có phản ứng khó chịu nào hay là không.Sau khi xác nhận Mộ Trác Khải vẫn vẻ mặt ngàn năm băng giá,thì liền t lập tức gọi mấy người ở ngoài vào kéo tất cả đám người cảnh sát kia đi.
'' Cung thiếu gia,anh chẳng phải là người của nhà họ Cung hay sao. Nể tình chúng tôi thành ra như vậy là vì muốn tìm ra thủ phạm đã dám bắt cóc con gái anh.
Vậy nên cầu xin anh hãy giúp chúng tôi nói một lời công bằng đi''.
Nhìn thấy có mấy người đã bị ném ra khỏi Cục cảnh sát, người cảnh sát xu nịnh lúc nãy cũng bắt đầu sợ rồi.Anh ta vẫn còn ôm chút hy vọng mà chưa chịu từ bỏ, lập tức chạy nhanh đến chỗ Cung Hãng để cầu xin.
Mà Cung Hãng và Liên Hoa tự nãy giờ đều chỉ biết đứng đó để xem tình hình.
Cả hai người hoàn toàn không ngờ Mộ Trác Khải vậy mà lại có quyền lực hơn người.Ngay cả cục trưởng của Hạ Thành khi ở trước mặt anh ta cũng trở nên tầm thường đến một cách khó tin.
Từ đầu Cung Hãng cũng từng ngầm đưa ra suy đoán, anh ta cho rằng Mộ Trác Khải chắc chắn là người có thân phận không tệ.Nhưng mà sự thật ở ngay trước mắt đã không còn là không tệ như anh ta nghĩ nữa, mà hiện tại nó đã vượt xa ngoài tầm suy đoán.
'' Cục trưởng của các anh nếu đã quyết như vậy, tôi cũng cảm thấy mình không tiện để xen vào ''
Cung Hãng cũng thẳng thừng không nể mặt,anh ta tuy không nói ra nhưng tất cả mọi người ở đây đều đã hiểu.Thứ mà Cung Hãng đang e dè không muốn dính đến không phải là Cục trưởng Hàng, mà chính là cái người đã ra lệnh để ông ta làm chuyện này.
'' Các người.... các người muốn làm gì?
Mau thả ra..... thả ra.....
Tôi nhất định sẽ không để các người yên đâu....
thả tôi ra ''
Cục trưởng Hàng nhìn thấy người cảnh sát đó cứ không chịu từ bỏ, sợ rằng anh ta vì giận quá mà làm liều, lại nói năng mất kiềm chế ở đây. Ông ta liền sai mấy người nhanh đến để cưỡng chế kéo anh ta ra ngoài, cho đến khi tiếng la hét thất thanh kia dần biến mất.
...
'' Thiếu gia,giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi việc đều đã xử lý xong.Hay là thiếu gia hãy đến thư phòng của Cục cảnh sát để nghỉ ngơi,tôi sẽ cho người đến để phục vụ thiếu gia thật tốt''
Cục trưởng Hàng đối với Mộ Trác Khải chính là cung kính đến độ thấp hèn, nhưng lại chẳng sợ người khác sẽ nhìn thấy, lộ liễu đến mức thật khiến người khác ngứa mắt.
Mà ý tứ trong lời ông ta nói cũng rất rõ ràng, ''người'' mà ông ta nói đó chính là muốn dùng đến kế mỹ nhân để chiếm lấy lòng từ Mộ Trác Khải.
'' Không cần đâu ''
Mộ Trác Khải vậy mà chẳng chút nể mặt, lạnh nhạt từ chối lại với lời nói của Cục trưởng Hàng, sau đó thì đứng lên muốn rời đi.
'' Còn chưa chịu đi ''
Mộ Trác Khải lúc đã quay đi còn nói ra câu này, làm cho mọi người nhìn nhau không hiểu là đang muốn nói ai, bắt đầu đoán già đoán non đến lú lẫn.
'' Dạ vâng, tôi sẽ đi ngay ''
Cục trưởng Hàng bị Mộ Trác Khải từ chối nên gương mặt rất khó coi, nhưng mà khi nghe anh nói như vậy thì lập tức vui vẻ hẳn lên. Ông ta cho rằng Mộ Trác Khải tuy rằng ngoài miệng thì đã từ chối, nhưng thật ra vẫn không thể thoát khỏi ải mỹ nhân.
'' Không phải nói ông,
Mà là cô ta!''
Nhưng sau đó ông ta lại một lần nữa phải ôm thất vọng.
Chỉ thấy Mộ Trác Khải dừng bước,hơi quay đầu ngoài khu vực hoạt động của tầm nhìn, không nóng không lạnh nói.