Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang lúc cao trào Mộ Trác Khải lại đột nhiên dừng lại,anh chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân mình,đôi mắt đục ngầu, toàn thân ửng đỏ.Anh biết cô đã bị đám người lúc nãy chuốc thuốc, mà e rằng loại thuốc họ dùng lại còn là loại rất mạnh, mới khiến cô thần trí mê mang,cuồng nhiệt đến như vậy.
Cô lúc này có thể nói chính là hoàn toàn không hề biết những chuyện mình đang làm.Còn anh lại đang hoàn toàn rất tỉnh táo,tỉnh táo đến mức có thể nhận ra những chuyện mình đang làm lúc này là sai.Liệu rằng khi cô tỉnh lại, có bị những hành động lúc này của bản thân làm cho đau khổ đến mức không chấp nhận được, lại làm ra những chuyện khiến người khác cũng không dám nghĩ đến hay không.Hơn nữa mục đích lần này trở về của anh chính là muốn tìm kiếm tung tích của bé gái 12 năm trước.Nếu như hôm nay anh cùng cô, vậy khi tìm gặp cô bé đó, nếu như cô bé đó vẫn còn nhớ đến lời hứa năm xưa mà chờ đợi anh.Vậy thì những hành động lúc này của anh sẽ cùng lúc khiến cả hai người phụ nữ bị tổn thương.
Mộ Trác Khải sau cùng vẫn là ngồi dậy khỏi người Liêu Thanh Dạ,anh chỉnh lại quần áo có phần sọc sệt, tóc tai lộn xộn của mình.Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, giả vờ như đang nhắm mắt dưỡng thần, thật ra là đang cố gắng kiềm chế để bản thân không còn nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Mà Liêu Thanh Dạ nằm đó một cách khó khăn, nụ hôn day dưa lúc nãy dường như đã bị anh hút đi toàn bộ dưỡng khí.Phải mất một lúc lâu cô mới có thể ổn định lại hơi thở của mình, chỉ là cảm giác thoải mái lại êm dịu lúc nãy đột ngột biến mất, khiến cô trở nên hụt hẫng.Dục vọng vẫn không thể nào giải tỏa được, nó cứ quanh quẩn trong đầu khiến Liêu Thanh Dạ sắp không thể chịu đựng được nữa.
Mộ Trác Khải ngồi đó, cố gắng làm cho tâm trí của mình tỉnh táo trở lại.Nhưng lại cảm nhận thấy một sự mềm mại đang ở ngay bên cạnh, mà lúc này dường như nó còn không yên phận đang không ngừng chuyển động mà cọ xát lên người anh.
Mộ Trác Khải biết đó là thứ gì?
Anh từ từ mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của Mộ Trác Khải chính gương mặt trái xoan tinh xảo,môi đỏ chery, chiếc mũi cao thanh thoát cùng đường nét trên gương mặt thanh tú một cách hút hồn.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, mà cô lúc này cũng đang ngẩn ngơ nhìn anh, ánh mắt vô hồn nhưng lại không giấu được ham muốn dục vọng mãnh liệt.Không biết Liêu Thanh Dạ lúc này có thể nhận thấy hành động và tư thế ngồi của mình chính là đang đùa với lửa hay không.Còn Mộ Trác Khải thì đã hoàn toàn chắc chắn một điều, lý trí cuối cùng của bản thân đã hoàn toàn bị đánh bại.
''Là do em chọc tôi,hậu quả thế nào em tự mà nhận lấy ''
Chỉ thấy môi bạc của Mộ Trác Khải mấp máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liêu Thanh Dạ một cách đầy nguy hiểm.
''Chụt''
Liêu Thanh Dạ dường như không hề nhận thấy nguy hiểm từ sau câu nói này, lại đột ngột tiến tới,hai tay còn bắt đầu choàng qua ôm lấy cổ Mộ Trác Khải.Lại là một nụ hôn mạnh liệt nữa dán xuống, Mộ Trác Khải rất nhanh cũng đã đáp lại một cách nhiệt tình.Hai người lúc này đang ở tư thế ngồi, chỉ cách nhau vài lớp vải,hai thứ tuyệt mật bên dưới của họ đã bắt đầu có phản ứng một cách dữ dội.
Tay Mộ Trác Khải rất nhanh đã mở hết toàn bộ những chiếc cúc áo cuối cùng của Liêu Thanh Dạ ra.Nụ hôn vẫn cứ tiếp tục, mà chiếc áo duy nhất trên người Liêu Thanh Dạ lúc này đã hoàn toàn bị Mộ Trác Khải ném đi.Để lộ ra vòng một căng tròn đẫy đà, cùng hai nhụy hoa đo đỏ đã vểnh lên như đang khiêu khích.
Mộ Trác Khải bắt đầu duy chuyển,anh để người cô hơi ưỡn ra, nhìn ngắm nơi mềm mại nhất của người phụ nữ, sau đó thì ngậm lấy nhụy hoa kia mà trêu chọc.Mỗi cái đánh lưỡi,gặm nhấm, mút nhẹ của Mộ Trác Khải đều khiến Liêu Thanh Dạ vừa khó chịu, vừa sung sướng đến mức không thể chịu nổi mà rên thành tiếng.
''Ưm....ưm....''
Âm thanh rên rỉ lúc trầm, lúc bổng, lúc mạnh liệt, lúc nhẹ nhàng thật khiến người khác nghe thấy thôi cũng đã đỏ mặt tía tai.
Mà thư ký Lưu ngồi ở phía trước vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, vẫn đang tập trung làm nhiệm vụ của mình.Mặc dù anh ta cũng đang tò mò không biết rốt cuộc thiếu gia anh ta và người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản tính ham sống sợ chết không cho phép anh ta có gan mà kéo tấm màn kia lên.
''Ting''
Đột nhiên điện thoại lúc này lại thông báo có tin nhắn đến, nhìn thấy là tin nhắn của Mộ Trác Khải, thư ký Lưu lập tức kinh ngạc gãi đầu.
Thiếu gia đây là muốn làm chuyện gia vậy chứ?
Ngồi ở ngay ghế phía sau, tại sao có chuyện gì lại không nói trực tiếp lại phải nhắn tin cơ chứ?
''Không đến bệnh viện nữa, lập tức đến Mộ Viện ''
Vừa đọc được những chữ này, thư ký Lưu như đã hiểu ra thắc mắc trong lòng,lập tức bị dọa.
Thiếu gia anh ta và người phụ nữ kia,hai người bọn họ.....
Đến Mộ Viện giờ này chẳng phải là đã nói lên một điều,tối nay tấm thân trong trắng của thiếu gia,ba mươi mấy năm qua cuối cùng cũng đã bị quấy đục rồi hay sao?
''Haha... được lắm, thiếu gia cuối cùng cũng đã chịu khai trai ''
...
Mộ Viện
Xe vừa dừng lại, còn chưa đợi thư ký Lưu kịp đi xuống để mở cửa,Mộ Trác Khải rất nhanh đã tự mình làm lấy.Anh dùng chiếc áo vest lúc nãy quấn quanh người Liêu Thanh Dạ lại,sau đó bế cô đi thẳng vào trong.
Trên tầng hai, trong một căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách tối giản, màu sắc chủ đạo đa phần là màu đen.Trên chiếc giường big size, Mộ Trác Khải nhẹ nhàng đặt Liêu Thanh Dạ nằm xuống.Liêu Thanh Dạ lúc này đầu óc cũng đã bị kích thích đến giới hạn, hoàn toàn không nhận ra đây là đâu?
Người đàn ông này là ai?
Cô chỉ biết hiện tại, cô cần anh...cô muốn anh...
Mộ Trác Khải nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Lần này không hề mạnh mẽ, cũng không hề cuồng nhiệt như lúc nãy, chỉ nhẹ nhàng giống như cánh chuồn chuồn nước mà lướt qua trên đôi môi đã bị anh mút đỏ.Tiếp sau đó nụ hôn ấy từ từ đi xuống đến cổ,hít hà mùi hương đặc biệt thoang thoảng trên người cô.Tiếp đến là bờ vai mảnh khảnh, lúc này có lẽ vì quá kích thích mà khẽ rung rung.
''Aaaaa...đau quá ''
Bất ngờ Mộ Trác Khải cắn một cái thật mạnh, thật đau vào vai, khiến Liêu Thanh Dạ đau đớn đến phát khóc.Cô mở mắt ra,đối diện với ánh mắt của anh mà nức nở. Kiếm Hiệp Hay
''Em chắc chắn những chuyện mình đang làm chứ?''
Nhìn thấy ánh mắt ngập nước, dường như đang chuẩn bị chực trào, trái tim Mộ Trác Khải không kìm chế được mà loạn nhịp mấy giây.Trong lòng có một cảm giác rất đặc biệt, vừa tội, vừa thương, vừa buồn cười, vừa lo sợ, tất cả mọi cảm xúc mà trước giờ Mộ Trác Khải chưa từng trải qua.Giờ phút này anh chỉ biết anh muốn cô, thật sự rất muốn cô...
''Ukm''
Liêu Thanh Dạ hai má ửng hồng, nhìn sâu vào mắt anh, bốn mắt nhìn nhau mấy giây,sau đó khẽ gật đầu.Liêu Thanh Dạ không biết rằng cái gật đầu này của mình đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của mình.Sợi dây định mệnh từ giây phút cô chấp nhận anh cũng vĩnh viễn đã trói buộc họ lại với nhau.