Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn người đàn ông ở ngay trước mặt chính là Mộ Trác Khải,Liêu Thanh Dạ lập tức như bị phát điên.
Liêu Thanh Dạ thật sự là không muốn để Mộ Trác Khải đến gần mình, người đàn ông này vừa gặp là cô đã chỉ muốn tránh xa.Vậy mà tối qua,cô...cô vậy mà đã cùng với anh ta làm ra cái chuyện đó.Càng nghĩ Liêu Thanh Dạ càng uất ức đến mức bật khóc.
Mộ Trác Khải, vì sao lại là cái tên khốn nạn nhà anh ta cơ chứ?
Liêu Thanh Dạ lúc này chỉ còn có thể lấy tay ôm gối mà gào khóc, nói cũng không nên lời.Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Rõ ràng tối qua cô đang đứng trước Lạc Hoắc để đợi Miu Tử,sau đó thì gặp bọn người xấu xa kia,sau đó nữa thì khi cô mở mắt ra một lần nữa mọi chuyện đã thành ra thế này.
''Hu....hu....
Xong rồi!
Liêu Thanh Dạ cô lần này thật sự là xong rồi!''
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ chùm kín trong chăn, khóc đến thê thảm, Mộ Trác Khải đứng đó cũng không thể kiềm lòng được.
'' Thật ra thì mọi chuyện không như em nghĩ đâu!
Tối qua là do em đã bị bọn người kia chuốc thuốc, mà vừa hay tôi lại đang có thuốc giải, vậy nên mới muốn giúp em giải độc, chỉ có vậy thôi ''
Mộ Trác Khải nói sơ qua về tình hình lúc đó, cứ y như rằng mình hoàn toàn làm vậy là vì có ý tốt.Thật ra thì vẫn còn một lý do nữa mà anh vẫn còn chưa nói hết.Chính là lúc đó,một phần cũng là vì anh không thể chóng lại được sự hấp dẫn chết người của cô.
Mà những lời Mộ Trác Khải vừa mới nói,khi lọt vào tai Liêu Thanh Dạ lại chẳng khác nào là cố tình lợi dụng, lúc người khác gặp nạn mà làm ra những chuyện bỉ ỏi,vô liêm sỉ đến mức không thể nào tha thứ được.
''Ha.....
Giúp tôi giải độc?
Giúp tôi giải độc mà khiến tôi thành ra như vậy à?
Có quỷ mới đi tin những lời mà anh nói ''
Liêu Thanh Dạ nghe Mộ Trác Khải nói thì bật cười chế giễu, người đàn ông này, những lời mà anh ta nói căn bản chính là không thể nào tin được.
'' Bởi vì loại thuốc đó có chút đặc biệt, nên tôi hết cách mới làm như vậy ''
Một lần nữa Mộ Trác Khải đứng đó, kiên nhẫn giải thích để Liêu Thanh Dạ hiểu.Bởi vì giây phút tối qua khi hai người hoà làm một,anh đã xác nhận cô chính là người phụ nữ của Mộ Trác Khải anh.Vậy nên Mộ Trác Khải thật lòng không muốn, vì chút hiểu lầm này sẽ cô cả đời phải hận anh.
''Hết cách?...Hu....hu....
Hết cách của anh chính là phải lấy đi lần đầu tiên của người khác.
Hết cách của anh chính là khiến tôi từ đây trở về sau phải sống thế nào đây?
Đồ biến thái....đồ xấu xa....hu hu...''
Liêu Thanh Dạ thật là không thể nghe tiếp nổi nữa những lời mà Mộ Trác Khải nói.Cô lập tức kéo chiếc chăn xuống, chỉ vừa để lộ ra nguyên cái đầu cùng với một phần bờ vai mảnh khảnh của mình.Nhìn Mộ Trác Khải như nhìn một tên quái vật, chỉ hận không thể '' tứ mã phanh thây'' anh ra thành trăm mảnh, có như vậy thì cô mới cảm thấy vừa lòng hả dạ.
''Tối qua,chẳng phải em cũng rất vui sướng khi làm chuyện đó? ''
Mộ Trác Khải thật là không hiểu nổi,rốt cuộc vì sao cô lại phản ứng kịch liệt đến như vậy.Tối qua khi ở dưới thân anh cô chẳng phải cũng không ngừng rên rỉ, giờ sao lại thay đổi 360 độ như vậy, thật sự khiến người ta đau đầu.
''Anh...anh lập tức câm miệng lại cho tôi ''
Liêu Thanh Dạ thật sự là bị Mộ Trác Khải làm cho sắp hộc máu đến nơi, lập tức hét thẳng vào mặt anh, bắt anh phải im lặng.
Cô vì sao lại có thể vui sướng cùng anh ta được chứ?
Là do anh ta bịa chuyện!
Đúng vậy, chắn chắn là do anh ta bịa chuyện, hòng muốn phủi sạch tội lỗi của mình gây ra chứ gì?
Bị Liêu Thanh Dạ hết lần này đến lần khác hét vào mặt, nếu là người khác thì chắc chắn Mộ Trác Khải đã tiễn người đó xuống gặp Diêm Vương luôn rồi.Nhưng mà đối với Liêu Thanh Dạ thì ngoại lệ!
''Em đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là một đêm đầu tiên thôi sao?
Tôi sẽ đền lại cho em!''
Mộ Trác Khải dường như cũng bị Liêu Thanh Dạ sắp làm cho lú lẫn luôn rồi.
''Đền? Anh đền bằng cách nào chứ?
Anh có thể trả lại mọi thứ như cũ cho tôi không?
Anh có thể.......''
''Chúng ta kết hôn đi!''
Liêu Thanh Dạ vẫn còn bao nhiêu uất ức đang muốn tuông ra một lượt, nhưng lại bị lời này của Mộ Trác Khải cắt ngang,chặn lại tất cả nằm ở ngay cuống họng luôn rồi.Cô lập tức trừng mắt nhìn anh,dường như đang cố gắng tiêu hoá những lời mà anh vừa mới nói.
''Đúng vậy, em không nghe nhầm đâu,chúng ta hãy kết hôn đi!
Dù sao lần đầu tiên của em, cũng là lần đầu tiên của tôi.
Nếu như tôi không thể đền lại thứ mà em muốn, vậy thì tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để đền lại cho em những thứ mà em cần ''
Đây hoàn toàn là lời nói thật lòng của Mộ Trác Khải, dù sao thì giữa anh và cô cũng đã xảy ra chuyện đó.Hơn nữa tiểu quỷ của anh dường như nó cũng có phản ứng với cơ thể của cô, đều mà trước giờ nó chưa từng có với bất cứ người phụ nữ nào khác.
''Kết hôn sao?''
Liêu Thanh Dạ dường như vẫn chưa thể tiêu hóa nổi hai từ '' kết hôn '' này.Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc của anh xem ra rất không giống với đang nói đùa.
Kết hôn với Mộ Trác Khải, người đàn ông có thể nói là ở cái thành phố Hạ này không ai là không biết đến tên anh ta.Thế lực của nhà họ Mộ lớn đến mức,Liêu Thanh Dạ dù cho có nằm mơ cũng chưa từng dám mơ có một ngày thể được đứng gần anh ta.
Vậy mà lúc này, những lời anh ta vừa mới nói,anh vậy mà muốn cô kết hôn với anh.
Không!
Dù cho anh có là ai đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ không bao giờ chấp nhận ở cạnh một người biến thái như là anh đâu.
Huống hồ gì Liêu Thanh Dạ cô vẫn còn một lời hứa chưa thể thực hiện được,cô không thể cứ vậy mà thất hướng được.Cô đã đợi người đó lâu đến như vậy,12 năm qua mặc dù không biết người đó có còn nhớ cô không, nhưng cô vẫn luôn hy vọng một ngày sẽ gặp lại người đó.
Mộ Trác Khải nhìn thấy Liêu Thanh Dạ ngồi ngẩn người ra đó, không biết cô đang nghĩ gì mà trầm tư như vậy.Lần đầu tiên trong cuộc đời Mộ Trác Khải thật sự sợ rằng mình đã nói sai gì đó, lập tức muốn nói lại một lần nữa để cô tin những lời anh nói hoàn toàn là thật lòng.
'' Em đừng lo, chỉ cần em đồng ý kết hôn với tôi, tất cả mọi chuyện sẽ đều nghe theo ý em.
Em muốn sao thì chính là như vậy!''
Mộ Trác Khải cũng không nhận ra, lúc này mình dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác vậy.Lại có thể vì sợ một người phụ nữ không đồng ý lời cầu hôn của mình, mà có thể hạ mình đến mức này.
''Anh đi ra ngoài đi ''
Liêu Thanh Dạ đột nhiên không tiếp tục làm loạn, cũng không la lói ôm xờm nữa mà trở nên trầm lặng đến khó tin.Cô không nhìn anh mà chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, muốn anh biến mất khỏi tầm mắt của mình.
'' Được, em cứ suy nghĩ kỹ đi rồi nói cho tôi biết.
Tôi đã kêu người nấu cháo sẵn ở dưới nhà,đồ của em tôi cũng đã chuẩn bị sẵn.
Tôi sẽ xuống trước đợi em, khi nào em thay đồ xong thì xuống,chúng ta sẽ cùng ăn chung ''
Mộ Trác Khải trước giờ chưa từng dỗ dành bất cứ người phụ nữ nào, đây là lần đầu tiên không tránh khỏi có chút lúng túng.Nhìn thấy cô im lặng ngồi đó,anh cũng không vội ép cô nói ra lựa chọn của mình.
Nhưng có một điều mà Mộ Trác Khải không nói cho Liêu Thanh Dạ nghe, là dù cho cô có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, thì cô chắc chắn cũng không thể thoát khỏi tay anh.