Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương trình phát sóng trực tiếp của ngày hôm nay hoàn toàn khác với ngày hôm qua.
Ngày hôm qua không ai để ý đến, nhưng ngay khi phòng phát sóng trực tiếp mở ngày hôm nay, số lượng người trực tuyến đã tăng vọt lên 10 vạn, sau đó vững vàng tăng lên.
Có một màn hình ảo trong phòng phát sóng trực tiếp lơ lửng trước mặt Lâm Hân , cậu nhìn thấy chính mình trên đó, đồng thời, cường độ đạn mạc dày đặc suýt chút nữa đã chặn người.
[Ahhhhhhhhhhhh! Thức khuya chắc chắn có lợi! Đã chờ được bé con đã phát sóng trực tiếp nga ! ヾ (≧ O ≦) 〃 ngao~]
[Tôi thiếu chút nữa đã đi ngủ, may là ngủ đến đây liếc mắt nhìn, a a a, kích động —— ]
[Tiểu Phá Quân ! Người đàn ông A đã níu kéo cậu đêm qua là ai? Nói với mẹ , mẹ muốn ghép CP ~ (≧ ≦)]
[Hứa với tôi, bé con à , đừng đeo mặt nạ, được không? (/ ω\ *) ……… (/ ω\ *)]
[Đúng đấy, đúng đấy, đừng đeo mặt nạ, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của bé con! ]
[Hôm nay sẽ có một trận đấu võ đài chứ? Xoa xoa tay -Tôi muốn thấy Alpha kiêu ngạo bị bé con tiểu O bạo hành ~]
[Tiểu Phá Quân ngày hôm qua quên mất đang phát sóng trực tiếp sao? Hahaha, logout còn quên đóng camera luôn a. ]
[Các bạn à, sững sờ làm gì ? Đạp phi thuyền vũ trụ a —— <( ̄︶ ̄) [GO!]
Một người đã gọi, hàng chục nghìn người trả lời.
Một loạt phi thuyền vũ trụ xa hoa cùng tinh vân chiến hạm long trọng lên sân khấu, xe huyền phù, quả cầu năng lượng, thuốc tăng lực, v.v., chỉ cần là đạo cụ thưởng, tất cả đều xuất hiện.
Quân Khâu Hồ ở bên cạnh nhìn vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Fan hâm mộ của Phá Quân quá hào đi?
Ra tay liền đập phi thuyền vũ trụ xa hoa trị giá 10 ngàn tinh tế tiền cùng tinh vân chiến hạm trị giá 5 ngàn tinh tế tiền. Chỉ ngắn ngủi vài giây, 20 vạn liền vào sổ!
Đây mới chỉ là buổi phát sóng trực tiếp thứ hai của cậu, số lượng người xem đã vượt quá hai triệu người.
Hắn nhìn về phía thiếu niên đeo mặt nạ và phát hiện đối phương rất bình tĩnh và thờ ơ trước phần thưởng khổng lồ như thế này .
Không hổ là giá trị vũ lực tăng mạnh nam O, bạo ngược!
Quân Khâu Hồ nổi lòng tôn kính.
Lâm Hân cũng không phải thật sự thờ ơ không động lòng, mà là cảm thấy nghi hoặc.
Cậu không hề làm gì cả, mà sao cư dân mạng lại "thưởng" nhiệt tình như vậy? Số tiền trong tài khoản của nền tảng phát sóng trực tiếp đã tăng lên nhanh chóng chỉ trong một phút, nó đã tăng lên đến 50 vạn tinh tế tiền .
Đây là tốc độ kiếm tiền mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới.
Ba tháng trước, để trả nợ, ngày nào cậu cũng thi đấu cật lực trên võ đài, nếu không có sự hướng dẫn của huấn luyện viên, cậu sẽ không thắng được trận nào, không thắng được thì không có tiền.
Có vẻ như sau khi gặp huấn luyện viên, tiền lại kiếm được một cách dễ dàng?
“Cảm ơn mọi người.” Lâm Hân nhớ đến lời nói của Quân Khâu Hồ. Nếu mở phát sóng trực tiếp, phải cẩn thận kinh doanh, phải cảm ơn fan khen thưởng.
Giọng nói của thiếu niên sạch sẽ, trong trẻo so với lúc thường phong phú hơn tình cảm, người nghe được lỗ tay liền yếu mềm.
[Giọng của bé con hay quá, Aaaaa---]
[Bé con không cần cám ơn! Chúng ta siêu cấp yêu thích con! ]
[Thật là dễ thương ~~~ Nếu cởi mặt nạ ra thì còn tuyệt hơn ~~~]
[+1]
[+1]
Đạn quá nhanh và chói mắt, Lâm Hân chỉ có thể duyệt càng nhiều càng tốt. Một hàng [+1] trôi qua, cậu giơ tay tháo mặt nạ xuống, ngay lập tức, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên ngay lập tức hiện ra trên màn hình.
Ống kính camera thông minh rút ngắn trực tiếp từ chính diện chiếu thẳng vào Lâm Hân, chiếu vào da dẻ trắng nõn sáng lộng lẫy của cậu , fan hâm mộ đều phát ra đạn mạc [oa oa oa ].
[Da dẻ của Tiểu Phá Quân quá nhẵn nhụi hoàn mỹ phải không?
Không có chút tỳ vết ! Thậm chí không còn không có một hạt đậu của thanh xuân luôn a ! ]
[Đều là Omega, thật ước ao ! ]
[Da thịt đều giống như có thể phát sáng, trắng trẻo mềm mại,
ooh , tôi muốn xoa-- ]
[Ồ ồ ồ ,đỏ mặt nha? ]
[Hahahaha, bé con mắc cỡ! ]
Lâm Hân hai má hơi nóng.
Được nhiều người khen ngợi như vậy, cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Quân Khâu Hồ nghiêng người, lắc lắc ngón tay trước máy quay, cười nói: "Mọi người phải dè dặt! Nếu quá nhiệt tình buông thả , Tiểu Phá Quân sẽ sợ hãi, lần sau có thể sẽ không phát sóng nữa."
Là một người từng trải, hắn am hiểu sâu về quy tắc của phát sóng trực tiếp. Với quy định của truyền hình trực tiếp, nếu không cảnh báo trước, người hâm mộ sẽ phóng túng lên mà không hề biết tiết chế, ngược lại, họ sẽ làm phát thanh viên sợ hãi, hậu quả sẽ rất khó lường.
[Wow, tiểu hồ ly cũng ở đây! ]
[Tôi vừa nhìn thấy tiểu hồ ly, hehe——]
[Được, tiểu hồ ly yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ bé con đáng yêu nhất! Kiên quyết ngăn chặn GHS! ]
Quân Khâu Hồ nháy mắt với Lâm Hân mấy cái, biểu thị đã được giải quyết .
Lâm Hân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quân Khâu Hồ hỏi: "Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì? Cậu có muốn đi đến phó bản tiếp theo cùng với nhóm của chúng tôi không?"
Có phó bản đồng đội trong thế giới cơ giáp và bạn có thể nhận được một số phần thưởng vật chất khi vượt qua cấp độ để nâng cao hiệu suất của cơ giáp .
Lâm Hân nói: “ Hôm nay không được.”
Cậu liếc nhìn thời gian trên màn hình ảo, thời gian bắt đầu phát sóng trực tiếp phải mất sáu phút, tức là chỉ còn 19 phút để chơi.
Mười chín phút không đủ để đánh phó bản.
Quân Khâu Hồ nhướng mày: “Được rồi, vậy lần sau đi!”
Hắn vẫy tay chào trước ống kính: “Tôi phải đi huấn luyện ,mọi người phải ngoan nhá !”
[Tạm biệt tiểu hồ ly!]
[Tạm biệt tiểu hồ ly , chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu phá quân ! ]
Người hâm mộ của Lâm Hân và Quân Khâu Hồ có mức độ trùng lặp cao. Quân Khâu Hồ căn dặn, bọn họ liền theo thói quen nghe theo.
Chờ người đi xa, Lâm Hân liền đi bộ đến vị trí phòng huấn luyện mà Lý Vũ đã gửi cho cậu.
Dù đây là lần phát sóng trực tiếp thứ hai của cậu nhưng vẫn còn mới lạ, đối mặt với máy quay không biết phải xử sự như thế nào.
Màn hình ảo đang lơ lửng trước mặt cậu, chuyển động khi cậu chuyển động. Người hâm mộ tích cực phát biểu. Có rất nhiều câu hỏi mà Lâm Hân không thể trả lời. Để không làm họ thất vọng, cậu đã cố gắng hết sức để trả lời .
“Chiều cao... 1 mét 78.” Lâm Hân thành thật nói.
[Một mét bảy tám, hì hì, chiều cao thật đáng yêu . ]
[Cao bằng tôi nè! ]
[Tôi so sánh nó ngày hôm qua, chênh lệch độ cao giữa Tiểu Phá Quân và nam A tóc bạc kia thực sự rất đáng yêu ~]
Lâm Hân vội vã liếc nhìn đạn mạc,lông mi run rẩy, nhấp môi dưới nói: "Tôi vẫn có thể tăng thêm chiều cao."
Chiều cao từ 1,8 mét giảm xuống còn 1,78 mét, điều này vẫn luôn khiến cậu canh cánh trong lòng .
Cậu gần đây đã ăn rất nhiều thịt động vật cao cấp, dinh dưỡng đầy đủ, nhất định có thể tiếp tục cao lên.
[thật đáng yêu! Làm sao bây giờ? Muốn RUA~~~~ ]
[Này, này, này ,đừng quên lời của Tiểu hồ ly , phải dè dặt! Dè biết, hiểu không? ]
[Tiểu Phá Quân, cậu còn chưa trả lời, người đàn ông tóc bạc A ngày hôm qua là ai vậy? ]
Lâm Hân khi nhìn thấy đạn mạc này, dừng bước lại, một tia ôn nhu hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cậu.
“Là người nhà.”
[Uây! Người nhà! ]
[Người nhà theo kiểu gì? Hì hì, tò mò. 0.0]
[Thân mật với bé con của chúng ta như vậy, đó hẳn là người nhà rất trọng yếu rất trọng yếu nha!
Mọi người không nên hỏi quá nhiều, đây là quyền riêng tư của bé con. ]
[Không sai!]
Fan hâm mộ không đặt câu hỏi đến cùng, Lâm Hân bỏ xuống lòng lo lắng của mình sang một bên, vừa đến sân tập, cậu liền ngừng giao lưu và bước vào trong .
Lý Vũ đã sớm chờ đến mỏi mắt, phát hiện cậu đến, ánh mắt sáng lên, từ ghế nhảy xuống, vọt tới trước mặt cậu.
"Phá ... Phá Quân, thân thể cậu thế nào rồi? Có để lại di chứng gì không? Tôi nghĩ ai kia sẽ không cho phép cậu lên mạng!"
"Tôi không sao ." Lâm Hân nói: "Ngủ một giấc liền khôi phục ."
Lý Vũ vỗ ngực một cái."Vậy thì tốt! Ngày mai có thể đi học sao?"
"Ừm." Lâm Hân cau mày một chút, "Mười lăm phút".
Lý Vũ đầu óc mơ hồ: "Cái gì?"
Lâm Hân nói: "Mười lăm phút sau nhất định phải logout."
Lý Vũ há miệng, kinh ngạc.
Nếu hắn nhớ không lầm, chị dâu đã online 15 phút trước, sau đó ở khu vực nào đó một lúc, nếu không có đội phó thúc giục hắn huấn luyện thì hắn đã ra ngoài tìm người rồi. .
Kết quả là chị dâu nói với hắn rằng cậu ấy sẽ ngoại tuyến sau mười lăm phút nữa.
Như vậy, anh họ chỉ cho chị dâu nửa tiếng để chơi thôi sao?
Thật nghiêm khắc a--
Người trẻ tuổi nào mà không thức khuya? Đi ngủ lúc một, hai giờ sáng không phải là chuyện bình thường sao?
Chờ chút!
Lý Vũ gõ vào lòng bàn tay một cái.
Tại sao hắn lại quên chuyện đó được chứ?
Anh họ và chị dâu của tôi là bạn đời của nhau, ban đêm còn cần phải vận động a!
Khụ
“Cái kia…” Hắn nói một cách mất tự nhiên, “Tôi cùng cậu huấn luyện đi?”
“Được.” Lâm Hân đi tới võ đài trống, Lý Vũ gãi gãi sau gáy đi theo, đột nhiên nhìn thấy camera thông minh đang bay trên không trung, hắn ngạc nhiên hỏi: “Ồ, cậu đang phát sóng trực tiếp à?”
Lâm Hân quay đầu lại: “Ừm.”
Lý Vũ dừng lại một chút, lôi ra giao diện phòng phát sóng trực tiếp ,màn hình ảo lập tức hiện lên, hắn trợn mắt há mồm.
Tôi đệt!
Năm triệu khán giả đang xem!
Hắn choáng váng, dĩ nhiên lại chủ động đề nghị cùng chị dâu đi huấn luyện ...
Bây giờ hối hận còn kịp không?
Lâm Hân nhảy lên võ đài , nhìn xuống liền thấy Lý Vũ đang đứng dưới võ đài với vẻ mặt xoắn xuýt, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Híc, không… không có gì.” Lý Vũ lau mặt, khẽ cắn răng, kiên cường lên võ đài .
Không phải chỉ bị chị dâu của hắn bạo ngược trước mặt hơn năm triệu người sao?
Ngay cả Quân Khâu Hồ cũng thua thảm hại, hắn là một cái vô danh tiểu tốt, sợ gì chứ?
Lâm Hân đóng lại phát sóng trực tiếp giả lập, lấy ra thẻ cơ giáp , thần sắc nghiêm nghị, trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lý Vũ thân thể cứng đờ, bị sát khí kéo tới tấn công liền sợ đến quên mất phản ứng.
Chị dâu... áp dụng những gì đã học nhanh vậy sao?
Sát khí trên võ đài càng ngày càng nhiều, không chỉ riêng Lý Vũ sắc mặt tái nhợt mà những người khác trong phòng huấn luyện cũng không hẹn mà rùng mình.
****
Trong phòng âm u, người đàn ông đầu bù tóc rối, nửa thân trên trần trụi ngồi xổm trên ghế, trên tay cầm điếu thuốc, đốt một cái, khói liền bay ra lượn lờ, trên bàn bày ra một cái quang não, quang não bắn ra một cái màn hình giả lập , thứ đang chiếu trên màn hình đó là phòng phát sóng trực tiếp ID là Dao Quang.
Trong ống kính, thiếu niên đứng ở trên võ đài, cả người lạnh lùng, giữa hai lông mày tiết lộ ra một luồng sát khí đáng sợ .
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình, liếm khóe miệng, phát ra tiếng cười thâm trầm.
“Ha ha, tìm được… ném mất 10 tỷ!”
*****[Nghe như có điềm ấy]
Vừa đến giờ, Lâm Hân liền logout.
Lần này cậu nhớ đến còn phát sóng trực tiếp, chào người hâm mộ, cất chiếc camera thông minh đi, sau đó thoát khỏi thế giới cơ giáp .
Về phần Lý Vũ, bị giết đến sùi bọt mép, nằm nhoài trên võ đài, chiếm được đồng cảm từ các đồng đội khác.
Lâm Hân bò ra khỏi cabin dinh dưỡng trò chơi và nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có ánh đèn vàng mờ ảo và ấm áp, trên chiếc giường lớn có một người đàn ông tóc bạc đang ngủ với một con mèo Ragdoll trên tay.
Lâm Hân cẩn thận hơn, đi vòng qua giường, tìm một cái quần lót từ trong phòng để quần áo, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cậu vừa mới cởi quần áo ném vào trong sọt quần áo, cánh cửa đang đóng lại bị đẩy ra, cậu cầm lấy khăn mặt trong tay quay đầu lại nhìn.
“Anh ơi…Ầm ĩ đến anh sao?”
Người nọ vuốt tóc bạc đang rơi trên trán về phía sau, lười biếng đi vào. “Không có.”
Mắt vàng thâm trầm u ám khi nhìn vào tấm lưng trắng nõn mịn màng của thiếu niên.
Lâm Hân không có nhận ra có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cậu đứng trong phòng tắm nhỏ có vòi hoa sen ,bật công tắc cảm biến, điều chỉnh nhiệt độ, vòi hoa sen phun nước ấm làm ướt cả tóc cậu.
“Em sẽ xong ngay.” Cậu một lòng muốn tắm một trận, mặc cho nước ấm đổ lên người.
Mái tóc ngâm nước hóa thành từng lọn, kề sát vào tấm lưng trắng nõn, rơi vào giữa xương bướm xinh đẹp .
Lý Diệu ung dung thong thả cởi bỏ áo ngủ, đôi mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu khóa chặt trên thân thể xinh đẹp của thiếu niên.
“Cùng nhau.”
“Cái gì?”
Tiếng nước quá lớn, Lâm Hân không nghe rõ, đôi mắt lại bị nước ép vào, chỉ có thể nhắm lại.
Khóe miệng Lý Diệu khẽ nhếch, không nói chuyện mà hành động.
Lâm Hân chống một tay lên gạch sứ trên tường một tay lau nước trên mặt, đột nhiên bị người đàn ông từ phía sau ôm lấy, đôi môi ấm áp kề sát vào tuyến thể sau gáy khiến cậu không khỏi run rẩy.
“Anh hai?”
Lý Diệu ôm chặt thiếu niên ,nhẹ nhàng cọ.
“Kỳ nghỉ của anh kết thúc.”
“Không phải… còn có thật nhiều ngày?”
Lâm Hân mặt đã đỏ tới mang tai.
“Tạm thời có một nhiệm vụ.” Lý Diệu thành thạo nhóm lửa.
Lâm Hân không thể không nắm chặt tay đang chống đỡ trên tường, âm thanh cũng thay đổi. “Anh ơi… Vậy thì… thứ sáu chúng ta…”
“ Thứ sáu anh xin nghỉ phép.” Lý Diệu phi thường hài lòng với hiệu quả mà mình đã gây ra.
Không ai có thể ngăn cản anh và Omega của anh lãnh giấy kết hôn.
Hai chân Lâm Hân như nhũn ra, chỉ có thể nằm nhoài trên gạch sứ trên tường, nước ấm "rì rào " mà rơi xuống, toàn bộ phòng tắm phủ đầy hơi nước mờ mịt.
"Anh hai, đừng ..." Cậu cắn môi.
“Ba bốn ngày không gặp, ký hiệu lâm thời không thể phai nhạt.”
Lý Diệu nghiêng đầu, lộ ra răng nanh nhọn, nhẹ nhàng cắn vào tuyến của cậu.
...
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Tiểu Bố ngủ với tư thế hình chữ đại , lộ ra cái bụng trắng nõn.