Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kể từ ngày đó, Giang Thu phát hiện từng người một bên cạnh cậu biến thành côn trùng.
Người đi trên đường đều là ong mật và kiến. Chúng nó khom lưng cúi đầu, mang theo một chiếc cặp đi trên phố mà không ngẩng đầu lên. Tình cờ có vài con bướm nhỏ đậu trên chiếc xe nôi đáng yêu bị ong thợ tạc nhanh qua, chiếc ria nhòn nhọn chạm vào đây đó, đôi mắt kép to đầy vẻ tò mò.
Sau ngày hôm đó, ba của Giang Bạch cố tình tránh xuất hiện ở hành lang, nhưng ông vẫn phải đi làm. Vậy nên mỗi buổi sáng, Giang Thu đều thấy được một con xén tóc lớn màu đỏ đen giận dữ lao ra khỏi cửa đơn vị.
Lơ lửng giữa không trung, vang vo ve, nhìn nhà Giang Bạch và nhà hàng xóm bằng ánh mắt với vẻ kỳ quái chính là côn trùng bay nhỏ màu đen khiến người ta ghét nhất. Đen đến mức không nhìn thấy chút gì trên cơ thể, vẻn vẹn là một cục màu đen vô tri.
Giang Thu biết rằng người đòi nợ của ba gần đây bắt đầu tới cửa để đòi nợ, bởi vì mấy ngày liên tiếp vừa qua, đều có những con dế đen lớn nhỏ nhiều kích cỡ tìm đến cửa, phát ra âm thanh xèo xèo xèo chói tai khi hai cái chân dài vuốt nhẹ. Nhìn chúng nó trông giống hệt nhau, không có sự khác biệt về bản chất nào so với con dế mà mẹ dẫm chết trước đây.
Đúng rồi, còn có ba của Giang Thu.
Ông biến thành một con bọ cánh cứng to lớn. Mỗi ngày chiếm hết chỗ phòng khách và phòng ngủ, xem ti vi một cách vô nghĩa, ăn bất cứ đồ ăn nào mà Giang Thu đặt tới trước mặt nó một cách vô nghĩa. Chẳng còn gì để nấu cơm, không ngon lành; Giang Thu đặt trước mặt nó, nó đều ngoan ngoãn ăn luôn.
Về tình hình trước mắt, Giang Thu cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu nhớ tới một câu chuyện cũ trước đây Giang Bạch đã kể, tên là “Biến hình ký”, kể về một người sáng dậy đi làm, kết quả lại phát hiện mình biến thành một con bọ cánh cứng to lớn. Câu chuyện đó hết sức thực tế, cậu và Giang Bạch đều cho rằng chuyện này rất có khả năng xảy ra trong hiện thực…… Nhưng ai biết hiện giờ mọi người lại hoàn toàn bị đảo ngược, một giấc ngủ dậy, toàn thế giới chỉ có mình Giang Thu không bị biến thành sâu.
Kết cục của câu chuyện là gì ấy nhỉ….. À đúng rồi, hình như người nhà của nhân vật chính đều chán ngấy nhân vật chính rồi, chẳng thể nào chịu nổi hắn nữa, mặc cho nhân vật chính biến thành bọ cánh cứng lẻ loi chết đi.
Trời sinh Giang Thu không phải số mệnh nhân vật chính, bởi rằng cậu giống hệt người nhà máu lạnh vô tình của nhân vật chính trong câu chuyện, cũng cảm thấy rất phiền. Cậu ngày thường đã quen với việc giết côn trùng, mỗi lần nhìn thấy bọ cánh cứng lười biếng trong phòng khách thì cảm thấy ngứa tay quá xá. Cậu nghĩ thầm: Dù sao con bọ cánh cứng phải chết ở cuối câu chuyện, tôi chỉ là muốn cho nó chết sớm một chút mà thôi.
Trong bữa cơm hôm nay, Giang Thu thêm vào thuốc ngủ mà mẹ để lại. Thuốc ngủ đó đã hết hạn sử dụng, cậu cũng chẳng xác định được hiệu quả còn không, dứt khoát lấy cả một nắm, thêm càng nhiều càng tốt. Bọ cánh cứng vẫn ăn hết như thường lệ, sau khi ngã xuống đất bất động, Giang Thu cầm dao phay đi tới trước mặt nó, huơ dao chặt bỏ đầu của nó.
Bọ cánh cứng này to như thế, tất nhiên da cũng rất cứng, Giang Thu nhất thời chặt không được. Chẳng mấy chốc hàng xóm đến gõ cửa, hỏi cậu làm gì mà lớn tiếng thế, Giang Thu thông qua mắt mèo nhìn cánh của côn trùng bay nhỏ màu đen hưng phấn vỗ điên cuồng như một làn sương xám nhạt, chỉ cần nghiêm túc trả lời nó và nói là ba đang băm thịt sủi cảo.
Không giống như những bọ cánh cứng ngoan cường khác, sau khi con bọ cánh cứng lớn chết trong phòng khách, thân thể cũng không sống lại rồi chạy loạn, vậy là Giang Thu miễn đi rất nhiều rắc rối. Cậu không khỏi suy nghĩ mất đạo đức: Suy cho cùng chính ba ngu ngốc của tôi kia biến thành bọ cánh cứng, có lẽ khác với những gì Giang Bạch nói, bụng nó không hề có dây thần kinh……
Giang Bạch còn nói, năm nay côn trùng xuất hiện nhiều hơn năm trước, đều từ cống thoát nước bò lên. Giang Thu lo lắng không biết làm sao xử lí thân thể bọ cánh cứng trong phòng khách, thế nên nghĩ: Không bằng để nó trở về chỗ nó xuất phát của nó thôi.
Giang Thu loại bỏ cái chân thứ nhất của bọ cánh cứng, Giang Bạch đến gõ cửa. Toàn thân Giang Thu phủ đầy dịch nhầy màu xanh mà bọ cánh cứng phun ra, sợ mình làm trúc mã sợ hãi, do vậy đã đối thoại với anh qua cánh cửa.
Giang Bạch nói trước: “Anh ở trên lầu nghe thấy em ở nhà, vì thế thừa dịp bọn họ không có ở đây xuống dưới tìm em. Chuyện ngày đó là anh không đúng, em đừng để trong lòng, cũng không nên trách ba em……”
Giang Thu nói: “Là em không đúng. Ngày đó là em muốn hôn anh.”
Ngày đó Giang Bạch rời đi, đĩa CD vẫn còn ở nhà Giang Thu. Giang Thu lén lút xem rất nhiều lần, hiện tại cuối cùng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng khi nói đến việc đàn ông với đàn ông kết hôn như thế nào, cậu hiểu biết còn nhiều hơn Giang Bạch.
Giang Bạch thấy cậu nói thế này, đột nhiên không thể nói được gì. Hồi lâu, cậu như nhụt chí nói: “Giang Thu, anh phải đi rồi.”
“Bởi vì anh là người đồng tính, ba mẹ anh rất tức giận. Mấy ngày này, họ cãi nhau nhiều lần lắm, cũng đánh anh rất nhiều lần, anh sợ họ tìm em, thành ra anh luôn nói là mình chủ động đấy. Kết quả, họ vốn dĩ giả vờ ly hôn vì số tiền phá dỡ, lần này quyết tâm ly hôn thật rồi……
Anh một bên kể, một bên mỉm cười hai lần: “Không sao, anh vẫn luôn biết ba mẹ anh không còn quan tâm đến nhau nữa. Họ ở nhà ai bận việc nấy, chỉ vì trong nhà có anh nên cố gượng không ly hôn. Họ giả ly hôn khi quen được đồng nghiệp tốt bụng, sẽ sớm có thể bắt đầu một gia đình mới.”
“Về phần anh, họ nói chú của anh bên đó có bạn, đang điều hành một trường học và anh có thể đi theo học, lại còn chuyên uốn nắn người yêu đương đồng tính……”
“Dù sao thì nơi nào cũng đi học được hết, đúng không? Chỉ là sau này không thể gặp em thường xuyên mà thôi. Giang Thu, có thể mở cửa một lát không? Anh muốn đưa cho em số tiền mà trước đây hai ta đã dành dụm cất giữ……”
“Giang Thu, anh rất nhớ em. Em không muốn gặp mặt anh lần cuối sao?
Giang Thu vốn dĩ cho rằng mình có thể nhẫn nại. Cho đến tại thời điểm này, cậu mới gần như tuyệt vọng mà nói: “Đương nhiên nhớ. Em cũng rất muốn gặp anh, khi nghĩ đến cảm giác này mình như sắp chết rồi.”
Cậu mở hé cửa, dùng sức mạnh lớn nhất kéo Giang Bạch vào trong. Như vậy, khi người thứ hai duy nhất trên thế giới không biến thành côn trùng nhìn thấy xác bọ cánh cứng trong phòng khách, phát ra tiếng kêu thảm thiết sẽ không quấy nhiễu những côn trùng khác sống trong toà nhà này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");