Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Biểu Muội Khó Thoát
  3. Chương 51: Mang nàng ra ngoài
Trước /72 Sau

Biểu Muội Khó Thoát

Chương 51: Mang nàng ra ngoài

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên môi không những đau nhói, còn có vị máu nhè nhẹ, như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, tinh thần của Lâm Khinh Nhiễm rất lâu sau cũng chưa thể hồi phục. Trong lòng quẩn quanh nỗi sợ hãi và kích động, nhưng ngay lập tức nó được thay thế bằng một cảm giác bối rối và xấu hổ không sao tả xiết.

Hắn làm sao dám, làm sao dám hôn nàng! Trái tim nàng đang đập loạn lên, không thể ổn định lại được.

Thẩm Thính Trúc cách nàng rất gần, gần đến mức nàng có thể thấy rõ được sự vui giận đan xen phức tạp trong đáy mắt hắn, còn có sự chật vật của hắn giờ phút này.

Những giọt nước dọc theo gương mặt trắng bệch chảy xuống chiếc cằm không còn một tia huyết sắc của hắn. Lâm Khinh Nhiễm chưa từng nhìn thấy Thẩm Thính Trúc như lúc này, yếu ớt đến mức tưởng chừng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hắn vì muốn tìm nàng mới trở nên như vậy sao…

“Lần này ta sẽ không thuận theo nàng nữa, trả lời.”

Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói thô ráp khàn khàn không thể che giấu được sự sợ hãi, nếu ngay cả dưới thác nước vẫn không tìm được nàng, hắn thật sự hết cách, may mắn nàng ở đây.

Lâm Khinh Nhiễm cũng không ngờ sẽ phát sinh tai nạn ngoài ý muốn như vậy, nếu mũi tên kia bắn lệch thêm một chút, có lẽ bây giờ nàng đã chết.

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn sợ hãi mà gật đầu, nàng thực sự không dám ra ngoài một mình nữa.

Sau gáy nàng bị một lực mạnh ấn chặt, sau đó nàng rơi vào vòng tay của Thẩm Thính Trúc, nàng nghe thấy rõ ràng nhịp tim đang đập hỗn loạn từ lồ ng ngực hắn, hai tay bên người của Lâm Khinh Nhiễm không biết làm sao, hết buông xuống rồi lại nhấc lên.

Thẩm Thính Trúc dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên đỉnh đầu nàng, chậm rãi nói: “Ngoan.”

Tim Lâm Khinh Nhiễm cũng đang đập không ngừng, thân thể lạnh như băng của Thẩm Thính Trúc làm cho nàng run lên, nàng theo bản năng muốn trốn tránh: “Huynh buông ta ra.”

Thẩm Thính Trúc buông ra theo lời nàng nói, sau khi tìm được người trong lòng thì khí lực để hắn có thể tiếp tục kiên trì cũng tiêu tan, cảm giác hoa mắt chóng mặt ùn ùn kéo đến làm hắn ngã về phía trước, sự bén nhọn trên đá cắt qua làm xước lòng bàn tay, hắn phải dùng tay chống lên vách đá mới không bị ngã.

“Huynh làm sao vậy?” Lâm Khinh Nhiễm vội vàng đỡ lấy hắn.

Thẩm Thính Trúc thở hổn hển xua tay: “Không có việc gì, để ta ngồi nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta ra ngoài.”

Hắn ngồi tựa vào vách đá, trong lòng ngực đang đau nhói cuồn cuộn, loại cảm giác này thật không dễ chịu.

Cả hai người đều ướt sũng, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy rất lạnh, nhất là khi bên cạnh còn có một cơ thể lạnh như băng kề sát. Nàng rụt bả vai lại muốn nghiêng người dựa sang bên cạnh, lại nhớ đến Thẩm Thính Trúc vì cứu mình mới trở nên như thế này, nếu nàng trốn tránh thì có vẻ hơi vô lương tâm.

Lâm Khinh Nhiễm khịt khịt mũi, nhẫn nại không động đậy.

Thẩm Thính Trúc có thể tới cứu mình nhanh như vậy, vừa rồi còn nói không cho phép nàng gặp Tạ Hoài nữa, điều này chứng minh là Tạ Hoài và Nguyệt Ảnh đều không có việc gì.

Nhất thời nàng có chút mệt mỏi, sao nàng lại xui xẻo đến mức rơi xuống vách núi như vậy chứ.

“Võ công của Nguyệt Ảnh rất giỏi?” Lâm Khinh Nhiễm hỏi.

Một lúc sau, nàng mới nghe thấy Thẩm Thính Trúc chậm rãi trả lời: “Thân thủ của ám vệ cũng không thể kém được.”

Lần đó trên đường nàng chạy trốn, Nguyệt Ảnh còn giả vờ sợ hãi hơn nàng, Lâm Khinh Nhiễm buồn bực chất vấn Thẩm Thính Trúc đây có phải là chuyện hắn sắp xếp hay không.

Thẩm Thính Trúc thẳng thắn nói: “Không phải, đây là chủ ý của nàng ấy.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn hắn một lát, mới ậm ừ gật đầu coi như tin.

Nàng cảm thấy đầu óc mình có chút nặng nề, vách đá lại rất cứng, nàng do dự một lát rồi dựa vào vai Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc kinh ngạc cụp mắt xuống, trong mắt tràn đầy thống khổ sững sờ hồi lâu, hắn nhàn nhạt cười một cái.

Lâm Khinh Nhiễm càng ngày càng cảm thấy vô cùng mê man, từ từ nhắm hai mắt lại, khó chịu r3n rỉ.

Thẩm Thính Trúc nhìn thấy hai má Lâm Khinh Nhiễm hiện lên một vệt ửng đỏ khác thường, hắn nhíu mày lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm chậm rãi hỏi: “Khi nào thì có người đến cứu chúng ta lên?”

Nàng lạnh quá. 

Những người phía trên có lẽ không thể phát hiện ra sự kỳ lạ dưới hồ nước nhanh như vậy, Thẩm Thính Trúc nói: “Chúng ta phải tự mình đi lên.”

Lâm Khinh Nhiễm cố hết sức nâng mí mắt lên: “Không thể bơi lên được, ta đã thử qua.”

Thẩm Thính Trúc nhíu mày trầm ngâm, với thể lực hiện tại của hắn, quả thực không thể phá vỡ lực cản của dòng nước ngầm giao thoa, nhưng nếu cứ tiếp tục đợi ở đây, bất kể là hắn hay Lâm Khinh Nhiễm đều không chống đỡ được. Đến lúc đó còn muốn đi lên sẽ càng khó khăn hơn.

Thẩm Thính Trúc nâng mặt của nàng lên, cảm giác lạnh như băng khiến cho Lâm Khinh Nhiễm rùng mình một trận.

Hắn lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, đổ hai viên thuốc ra lòng bàn tay, đút một viên vào miệng Lâm Khinh Nhiễm, còn viên kia thì tự mình uống.

Sau khi Lâm Khinh Nhiễm khó khăn nuốt viên thuốc, nàng mới khàn giọng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thuốc giải hàn.” Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào nàng: “Ta đưa nàng lên.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt hắn còn kém hơn vừa rồi, nhưng hắn đã nói như vậy, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy hắn có thể làm được.

Nàng khẽ gật đầu: “Được.”

Thẩm Thính Trúc ôm nàng chìm vào trong nước.

Dòng nước lạnh băng kèm theo lực cản mạnh cùng lúc tác động vào, quấn quanh toàn thân hai người, Thẩm Thính Trúc nếm trải cảm giác đau đớn như chịu lăng trì, máu huyết dâng trào cuồn cuộn, mùi máu tươi đột ngột xông lên cổ họng, đau đớn trong chớp mắt làm cho hắn gần như ngất đi, thân thể hắn rơi thẳng xuống, mà Lâm Khinh Nhiễm đang nắm chặt tay hắn lại càng rơi xuống nhanh hơn.

Thẩm Thính Trúc đột nhiên tỉnh lại, liều mạng dùng hết sức kéo nàng lên rồi, cố gắng bơi lên bờ.

“Khụ— khụ khụ—”

Một cơn ho tâm tê phế liệt phát ra, dòng máu tươi theo đó tràn ra từ bên môi, hắn nâng tay lau mấy lần mới lau sạch được.

Lâm Khinh Nhiễm ngã xuống bên cạnh hắn cũng đang cố gắng ho ra một ngụm nước lớn, cổ họng nóng rát khiến nàng gần như không thể phát ra tiếng, một lúc lâu sau nàng mới có thể nói: “Thẩm Thính Trúc.”

Thẩm Thính Trúc phảng phất nhớ lại thời điểm độc phát lần đầu tiên, đau vô cùng.

Lời thì thầm bên tai tựa như một liều thuốc có thể xoa dịu nỗi đau của hắn.

Hắn mở mắt ra: “Ta ở đây.”

Hắn chống người ngồi dậy, sau đó nâng Lâm Khinh Nhiễm đã mất hết sức lực dậy.

Lâm Khinh Nhiễm sớm đã không còn chút sức lực nào, được hắn đỡ lấy thì cả người lập tức mềm nhũn ngã vào vòng tay hắn.

Thẩm Thính Trúc nhìn quanh bốn phía, hộ vệ hình như đã đi nơi khác tìm kiếm.

Hắn vỗ nhẹ hai má Lâm Khinh Nhiễm: “Đừng ngủ.”

Nếu nàng ngủ, hắn cũng sẽ không thể trụ được nữa.

Lâm Khinh Nhiễm dùng sức ngẩng đầu lên, nhưng đầu lại rất nặng nề, lại không chịu được mà gục xuống lần nữa, nàng áp trán vào ngực Thẩm Thính Trúc, hơi thở run rẩy: “… Được.”

Trong hang đá không có gió, nhưng hiện giờ lên bờ phải chịu từng trận gió lạnh thổi qua hai người đang ướt sũng, tê cóng như muối xát kim châm. Thẩm Thính Trúc cắn răng đứng dậy, nhưng mà không thể ôm nàng dậy nổi, chỉ có thể cõng nàng trên lưng.

Lâm Khinh Nhiễm nằm trên lưng hắn, cánh tay không khỏi siết chặt lấy cổ hắn.

Mỗi bước Thẩm Thính Trúc đi đều giống như đang giẫm lên đao nhọn.

“Nàng trò chuyện với ta đi.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nói xong một câu thì phải th ở dốc.

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy rất mệt mỏi, hắn còn muốn nàng nói chuyện, giọng nói khe khẽ mang theo tiếng khóc nức nở: “Nói cái gì?”

Không cần quay đầu lại, Thẩm Thính Trúc cũng có thể đoán ra bộ dạng vừa không cam lòng vừa tức giận của nàng lúc này, hắn có chút muốn cười, nhưng ngay cả một chút sức lực để cong môi cười cũng không có.

“Nói chuyện gì cũng được.” Để cho hắn nghe thấy giọng của nàng là được rồi.

Lâm Khinh Nhiễm mím chặt môi, sao vẫn cảm thấy chán ghét như vậy.

“Rốt cuộc tại sao huynh lại khi dễ ta?” Lâm Khinh Nhiễm hỏi ra những uất ức trước đây.

Thẩm Thính Trúc cũng chìm vào hồi ức: “Có lẽ khi Nhiễm Nhiễm khóc lên rất đẹp.”

Lâm Khinh Nhiễm không dám tin trừng mắt nhìn hắn, đây là nguyên nhân hắn liên tục hù dọa nàng?!

Giọng nói bên tai hắn càng ngày càng nhẹ, tựa như đang tự nói với mình: “Sau này mỗi khi thấy nàng khóc ta sẽ đau lòng, bản thân giống như đã làm sai vậy.”

Thuốc chống lạnh đã uống trước đó bắt đầu có tác dụng, hơi ấm truyền đến từ trong cơ thể khiến Lâm Khinh Nhiễm cuối cùng cũng cũng có chút sức lực.

Nàng nhìn chằm chằm vào gáy hắn, mũ ngọc được buộc trên tóc không biết đã rơi ra từ lúc nào: “Hối hận vì đã bắt nạt ta sao? Đã muộn.”

Thẩm Thính Trúc nhíu mày: “Vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Từ cái mũi bé xíu của Lâm Khinh Nhiễm phát ra tiếng hừ yếu ớt.

Thẩm Thính Trúc muốn hỏi tiếp, nhưng mùi máu tươi nồng nặc cứ tràn lên cổ họng, hắn hiểu rõ thân thể mình nhất.

Vệ tiên sinh cũng đã cảnh cáo hắn về hậu quả, trái tim Thẩm Thính Trúc đều chùng xuống.

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn không nói lời nào, nàng đung đưa mũi chân: “Hừ.”

Thẩm Thính Trúc nặng nề nhắm mắt lại: “Dù sao nàng phải nhớ rõ, chuyện hôm nay không thể để cho bất kỳ người nào biết.”

“Nàng chưa từng gặp qua Tạ Hoài, cũng chưa từng gặp ta, những chuyện xảy ra đều không liên quan đến nàng, có nghe thấy không?”

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy hắn có gì đó không ổn: “Tại sao?”

“Không phải là nàng không muốn có quan hệ gì với ta sao.”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức nói: “Đương nhiên.”

Thẩm Thính Trúc sa sút cụp mắt xuống: “Vậy thì tốt.”

Bước chân của hắn ngày càng chậm, thân thể Lâm Khinh Nhiễm đã ấm lên rất nhiều, nhưng hắn thì càng ngày càng lạnh.

Lâm Khinh Nhiễm nhướng mày hỏi: “Huynh không sao chứ? Huynh thả ta xuống ta sẽ tự mình đi, ta khá hơn nhiều rồi.”

“Đừng cử động.” Hắn không nỡ buông bỏ sự mềm mại này.

Từ xa, có hai người cầm đuốc nôn nóng lao tới——

“Thế tử!”

“Tiểu thư!”

Vẻ mặt của Mạc Từ và Nguyệt Ảnh đều lo lắng, thấy hai người chật vật không chịu nổi thì rất hoảng sợ.

Thẩm Thính Trúc thả Lâm Khinh Nhiễm xuống, nói với Nguyệt Ảnh: “Đưa Biểu cô nương trở về.”

Nguyệt Ảnh vội vàng bước tới đỡ lấy Lâm Khinh Nhiễm: “Tiểu thư, người dựa vào người nô tỳ.”

Lâm Khinh Nhiễm muốn quay lại xem Thẩm Thính Trúc thế nào rồi.

Thẩm Thính Trúc liếc nhìn về phía Nguyệt Ảnh một cái, người phía sau lập tức hiểu ý, ôm chặt thân thể ướt đẫm của Lâm Khinh Nhiễm rồi mang nàng đi.

Mạc Từ nhìn thấy Thẩm Thính Trúc cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, trong mắt giăng kín tơ máu, khóe môi còn có vết máu thì kinh hãi nói: “Thế tử!” Hắn lớn tiếng gọi nhóm hộ vệ phía sau: “Người đâu, mau dắt xe ngựa đến đây!”

Giọng nói cất cao của Mạc Từ truyền đến tai Lâm Khinh Nhiễm, nàng không khỏi cảm thấy hoảng hốt muốn quay đầu lại, thế nhưng Nguyệt Ảnh vẫn cứng rắn dẫn nàng đi về phía trước.

Thẩm Thính Trúc nhìn theo bóng lưng của Lâm Khinh Nhiễm, chậm rãi nói: “Về chuyện của Lâm Khinh Nhiễm, bất kể là ai hỏi, một chữ cũng không được tiết lộ.”

Đến lúc này mà Thế tử vẫn còn lo lắng cho Lâm Khinh Nhiễm, hai mắt Mạc Từ đỏ bừng, nếu như không phải Lâm Khinh Nhiễm lén gặp riêng Tạ Hoài, sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

Thẩm Thính Trúc liếc nhìn y một cái, lãnh đạm nhưng sắc bén: “Nếu có chút sai phạm nào, ngươi không cần đi theo ta nữa.”

Mạc Từ cắn răng: “Tuân mệnh.”

“Còn có Tạ Hoài, bảo y cũng câm miệng lại cho ta.”

Sau khi dặn dò mọi thứ, cuối cùng Thẩm Thính Trúc cũng không chịu đựng được nữa, cơ thể nhoáng một cái té ngã nặng nề trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

“Thế tử––––”

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Hồng Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net