Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Biểu Muội Khó Thoát
  3. Chương 65: Mưu kế
Trước /72 Sau

Biểu Muội Khó Thoát

Chương 65: Mưu kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên trán Thẩm Thính Trúc phủ kín mồ hôi, lý trí gần như sụp đổ của hắn đang kêu gào, hắn nắm chặt đôi tay bị trói, muốn dùng sức rồi lại buông ra.

Hắn khẽ quát lên như một con thú bị vây khốn: “Lâm Khinh Nhiễm!”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm đã sớm không còn sức lực, cứng người không dám cử động, cả người không ngừng run rẩy, vô lực nằm trên vai Thẩm Thính Trúc, ánh mắt mông lung, trên mi không biết là nước mắt hay mồ hôi, cánh môi mềm mại bị cắn đến bật máu.

Nàng khóc đến run rẩy nói: “Huynh đừng hung dữ với ta… Ta đã đau lắm rồi.”

Thẩm Thính Trúc thấy nàng khóc như vậy thì vô cùng đau lòng, tiểu cô nương của hắn yếu ớt đến mức chỉ bị gai đâm vào tay cũng có thể đỏ mắt, đã bao giờ chịu khổ như vậy chứ.

“Thả tay ta ra.”

Lâm Khinh Nhiễm dùng sức lắc đầu, rơi nước mắt nói: “Ta thả huynh, huynh sẽ đẩy ta ra.”

Nàng đau đến nhắm chặt mắt lại, khẽ cong mũi chân, đôi chân trắng như tuyết căng cứng, nàng tự nói với mình chỉ cần chịu đựng là được rồi.

Thẩm Thính Trúc gần như hít sâu một hơi, trước khi Lâm Khinh Nhiễm có hành động tiếp theo thì đã nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm lệ của nàng, liên tục an ủi: “Nhiễm Nhiễm thả ta ra đi, nàng cử động lung tung như vậy sẽ làm bản thân bị thương.”

Lâm Khinh Nhiễm không biết hắn có ý gì, xuyên qua hơi nước trong mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt Thẩm Thính Trúc chăm chú sâu kín, đột nhiên hắn hôn Lâm Khinh Nhiễm thật mạnh, khuấy đảo đến mức Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi rụt lưỡi lại, hắn khàn giọng ra lệnh: “Cởi trói.”

Khăn tay rơi xuống, Thẩm Thính Trúc nâng vòng eo nhỏ nhắn yếu ớt của nàng, trong đôi mắt tối đen của hắn như có ánh lửa nhảy lên: “Ôm chặt ta.”

Sáng sớm, Lâm Khinh Nhiễm theo Lâm Chiếu lên xe ngựa.

Không khóc lóc ầm ĩ, im lặng đến mức làm Lâm Chiếu đau lòng, hắn không trì hoãn nữa mà ra lệnh xuất phát.

Lâm Khinh Nhiễm vén rèm xe lên, nhìn Vạn Thảo Cư lần cuối rồi buông tay ra, rèm vải theo đó buông xuống, xe ngựa cũng chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Khinh Nhiễm ôm Tuyết Đoàn đi, nàng áp má vào bộ lông mềm mại của Tuyết Đoàn nhẹ nhàng cọ cọ, thì thầm: “Sau này ngươi sẽ đi theo ta.” Hắn không cần ngươi, cũng không muốn ta.

Lâm Khinh Nhiễm nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bộ giá y đó được để lại trong phòng Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc gấp bộ xiêm nhàu nhĩ lại, dùng bàn tay m ơn trớn ấn ký ám muội vài giờ trước, mày nhíu chặt lại.

Hắn gọi Mạc Từ đến.

Chỉ còn bốn ngày nữa là đến thời hạn nửa tháng, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thính Trúc đã lộ ra vẻ chết chóc xám xịt, Mạc Từ không dám nhìn thẳng, quỳ xuống nói: “Thế tử có gì phân phó?”

Thẩm Thính Trúc nửa híp mắt, trầm ngâm hồi lâu mới ra lệnh: “Nghĩ cách liên lạc với Nhị Hoàng tử Ô Di, nói ta sẽ thuận theo điều kiện của gã.”

Mạc Từ cả kinh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Trúc, nhìn thấy ác ý nồng đậm trong đôi mắt hắn thì y đè nén nội tâm sợ hãi, chắp tay nói: “Tuân lệnh.”

Cùng lúc đó, một bóng đen ẩn nấp trên mái nhà phi thân rời đi.

Trên mặt sông gió êm sóng lặng, một chiếc thuyền lặng lẽ di chuyển chậm rãi trên sông.

Trong khoang thuyền im ắng, Nhị Hoàng tử lệnh cho Vu y chẩn đoán bệnh cho Thẩm Thính Trúc, cuối cùng Vu y lui về bên cạnh Nhị Hoàng tử, hạ mắt nói chuyện với nhau bằng tiếng Ô Di.

Thẩm Thính Trúc thu tay lại, nhíu mày nhìn hai người, có vẻ vô cùng khẩn trương.

Nhị hoàng tử nhìn hắn một cái rồi nói: “Cổ trên người Thế tử, quả thật Vu y có thể giải.”

Thẩm Thính Trúc dùng tay chống đỡ thành xe lăn: “Thật sao?”

Nhị Hoàng tử gật đầu rồi lại buông tiếng thở dài, vẻ mặt khó xử: “Chỉ sợ Thế tử không biết, cổ này luyện không dễ, thuốc giải lại khó có được…” Gã có điều ám chỉ.

Gã nâng mắt nhìn Vu y: “Bổn Hoàng tử nói đúng không?”

Vu y gật đầu: “Đúng vậy, thuốc giải ta chỉ có một viên.”

Thẩm Thính Trúc nhìn qua hai người họ: “Nhị Hoàng tử có điều kiện gì, đừng ngại cứ nói thẳng.”

Nhị Hoàng tử cười lớn: “Thế tử quả là người thẳng thắng, vậy ta sẽ nói rõ.” Gã chống tay lên mặt bàn, dùng thân thể cao lớn nghiêng người áp về phía trước, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Thính Trúc: “Rất đơn giản, ta muốn bản đồ phòng thủ thành trì trong tay của Thẩm gia, việc này đối với Thế tử không phải việc khó.”

Ánh mắt Thẩm Thính Trúc trở nên lạnh lùng: “Nhị Hoàng tử muốn ta phản quốc sao?” Thật là một sách lược hay, bản đồ phòng thủ thành trì nếu lọt vào tay Ô Di, từ nay về sau Trường Hưng Hầu phủ phải chịu sự quản chế của Ô Di.

Nhị Hoàng tử nói: “Ta còn tưởng Thế tử muốn tính mạng.”

Thẩm Thính Trúc cười khinh thường: “Quả thật ta muốn sống, nhưng Trường Hưng Hầu phủ ta gia môn trung liệt, không thể làm loạn thần tặc tử.”

Nhị Hoàng tử không để bụng: “Trường Hưng Hầu phủ trung can nghĩa đảm, có thể có kết cục tốt được sao?”

Thẩm Thính Trúc nheo mắt: “Nhị Hoàng tử có ý gì?”

“Chỉ sợ Thế tử còn chưa biết, tỷ tỷ ngươi, cũng là đương kim Hoàng Hậu đã bị Hoàng Thượng cấm túc, một khi ngươi chết đi, Hoàng Thượng sẽ không cảm thấy nợ Trường Hưng Hầu phủ gì nữa. Mà Trường Hưng Hầu nắm giữ trọng binh, chỉ sợ Hoàng Thượng đã sớm phòng bị, đến lúc đó sự sống còn của Trường Hưng Hầu phủ…” Nhị hoàng tử lật lòng bàn tay vừa đặt xuống lên: “Cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay Hoàng Thượng.”

Sắc mặt Thẩm Thính Trúc trở nên khó coi, rõ ràng là đã dao động, nhưng vẫn nói: “Nhị Hoàng tử không cần nhiều lời.”

Nhị Hoàng tử đưa tay về phía Vu y, Vu y đặt một chiếc hộp vào lòng bàn tay hắn, gã đẩy chiếc hộp đến trước mặt Thẩm Thính Trúc: “Đây là thành ý của bổn hoàng tử.”

Thuốc cứu mạng đang ở trước mặt, không ai có thể thờ ơ, Thẩm Thính Trúc mím chặt môi như đang giãy dụa.

Nhị Hoàng tử ung dung nói: “Theo như ta biết, Thế tử vốn có bệnh cũ, thật vất vả mới có thể khỏi hẳn, còn cùng người trong lòng nếm trải tư vị vui sướng, ngươi thật sự cam tâm chết đi vậy sao?”

“Ngươi theo dõi ta.” Thẩm Thính Trúc cắn răng căm tức.

Nhị Hoàng tử buông tay: “Nếu Thế tử chết, tiểu mỹ nhân kia sẽ là hoa rơi nhà người khác nha.”

Sắc mặt Thẩm Thính Trúc thay đổi mấy lần, trong mắt xẹt qua nét tàn bạo, nhìn chằm chằm hộp thuốc kia rồi đột nhiên mỉm cười: “Thuốc giải này chỉ sợ không đưa ta đơn giản như vậy.”

Nhị Hoàng tử kinh ngạc nhướng mày, nhanh chóng nhìn thoáng qua Vu y rồi nói: “Đúng vậy, thuốc này chỉ có thể giúp Thế tử kéo dài mạng sống thêm mười ngày, trong vòng mười ngày nếu Thế tử lấy ra bản đồ phòng thủ thành trì, ta sẽ lại đưa cho ngươi thuốc giải.”

Gã nói xong liền đứng dậy: “Ta chờ tin tốt của Thế tử.”

Nhị Hoàng tử và Vu y rời khỏi khoang thuyền, lên một con thuyền khác rời đi.

Mạc Từ từ bên ngoài tiến vào: “Thế tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thẩm Thính Trúc cầm lấy hộp gỗ trên bàn, dùng đầu ngón tay cầm xem, thản nhiên cười nói: “Ban đầu ba thành trì kia không phải là thứ bọn họ muốn, đưa ra yêu cầu kia với Hoàng đế chẳng qua là kế ly gián mà thôi.”

Hắn đổ thuốc ra rồi cho vào miệng: “Mười ngày sao, vậy chờ đến ngày cuối cùng, lại đi mời Nhị Hoàng tử đến một chuyến.”

Mười ngày này, Hầu gia nhiều lần ra vào Vạn Thảo Cư, mỗi lần đều rất vội vàng, mà cả Trường Hưng Hầu phủ cũng bao trùm nỗi lo lắng. Mỗi lần Hoàng đế đều không chừa đường sống trách cứ Hầu gia trên triều, mỗi người đều đang đoán rằng có phải đại thế của Trường Hưng Hầu phủ đã mất hay không.

Đêm nay, vạn vật ở Vạn Thảo Cư đều yên tĩnh, chỉ có ánh nến chập chờn trong phòng Thẩm Thính Trúc, ánh nến sáng tối đan xen chiếu vào mặt hắn, kiềm nén âm trầm.

Hắn cầm bản đồ da dê trên tay đẩy lên phía trước: “Đây là thứ ngươi muốn.”

Hai mắt Nhị Hoàng tử sáng lên, đưa tay định cầm lấy, nhưng Thẩm Thính Trúc lại thu về: “Thuốc giải.”

Nhị Hoàng tử mất kiên nhẫn lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực, Thẩm Thính Trúc vẫn đè một đầu khác không buông làm sắc mặt Nhị Hoàng tử tối sầm: “Thế tử đây là muốn đổi ý sao?”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Ta chỉ cảm thấy Nhị Hoàng tử nên đem thuốc giải thật sự lấy ra đi.”

Ngày đó gã nói sẽ lại đưa thuốc giải, chữ ‘lại’ này làm cho Thẩm Thính Trúc cảm thấy không đúng, bây giờ gã lại lấy ra dễ dàng như vậy, thậm chí không cần kiểm tra bản đồ là thật hay giả, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Sắc mặt Nhị Hoàng tử hơi thay đổi, không ngờ Thẩm Thính Trúc lại nhạy bén như vậy, nhưng mà hiện giờ mạng sống của hắn nằm trên tay bọn họ, hắn biết thì sao chứ.

Nhị Hoàng tử đoạt lấy quyển trục bản đồ, cong môi nói: “Quả thực thuốc lần này cũng chỉ có thể bảo vệ Thế tử bình an trong ba tháng, nhưng sau mỗi ba tháng ta sẽ cho người đưa giải dược đến, cho nên ngươi có thể yên tâm.”

“Thì ra Nhị Hoàng tử đang đùa giỡn với ta.” Thẩm Thính Trúc chậm rãi nói, ngước mắt lên nhìn hai người đang xem bản đồ: “Sao Nhị Hoàng tử lại cho rằng, hôm nay ngươi không đưa thuốc giải thì ta có thể để cho ngươi đi?” 

Hắn nói rất chậm rãi, Nhị Hoàng tử nghe vậy thì càn rỡ cười to, nhìn bộ dạng suy yếu vô lực của hắn thì châm biếm nói: “Ngươi dám làm gì bổn Hoàng tử?”

Thẩm Thính Trúc cụp mắt gật đầu: “Ta quả thật không dám làm gì Nhị Hoàng tử.” Hắn cầm hộp thuốc trong tay lên thưởng thức, ngữ khí bỗng nhiên trở nên ác liệt: “Nhưng hắn ta thì khác.”

Ngay sau đó hắn lật cổ tay, hộp gỗ trong tay bay qua đánh vào đầu gối của Vu y, Vu y nhất thời không kịp đề phòng cả người ngã về phía trước, Thẩm Thính Trúc ra tay nhanh như chớp, năm ngón tay giữ chặt cổ hắn ta, dùng sức bóp một cái, mặt người nọ đỏ lên trong nháy mắt, nửa quỳ trên mặt đất.

Biến số diễn ra quá nhanh, rõ ràng Thẩm Thính Trúc ngay cả sức lực để thoát khỏi một chiếc khăn tay cũng không có, sao lại có thân thủ tốt như vậy? Nhị Hoàng tử còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, lập tức ra tay đánh về phía hắn, Thẩm Thính Trúc tăng lực tay bóp cổ Vu y, Vu y lập tức thống khổ trợn mắt.

Hắn nâng mắt nói với Nhị Hoàng tử: “Nếu Nhị Hoàng tử qua đây, ta sẽ bẻ gãy cổ hắn ta.” Một lúc sau, hắn lại buông mắt xuống nhìn người đang quỳ rạp trước mặt mình, như đang nhìn một con chó chết.

Vẻ mặt Nhị Hoàng tử dữ tợn, lại không thể không dừng lại: “Chẳng qua chỉ là một Vu y thôi, ngươi muốn giết cứ giết, nhưng nếu giết hắn, thuốc của ngươi cũng sẽ không có.”

Thẩm Thính Trúc liếc nhìn gã một cái, cười nhạo nói: “Còn ra vẻ bình tĩnh.”

Hắn đến gần người trên mặt đất: “Vu y chết thì không sao, nhưng nếu hắn ta là Ngũ Hoàng tử Khương Nguyệt thì sao?”

Trên trán người trên mặt đất nổi gân xanh, hai mắt sung huyết đến tròng mắt trợn to, kinh hãi nhìn về phía hắn, hắn ta chưa bao giờ đến Đại Tề, sao Thẩm Thính Trúc lại biết được thân phận hắn ta.

Thẩm Thính Trúc cười cười: “Sở trường của Vu sư Ô Di là cổ trùng, sao ta lại không biết chứ, ta vẫn luôn nghĩ tại sao Ô Di lại cấu kết với Thương Nguyệt, ngày đó nhìn thấy các ngươi ta liền hiểu được.” Khuôn mặt của Thẩm Thính Trúc ngày càng âm trầm: “Ô Di từng kết thông gia với Khương Nguyệt, vị Công chúa đoản mệnh kia là mẫu thân của Tam Hoàng tử, bà ta sinh hạ hai hài tử.”

Thẩm Thính Trúc buông mắt liếc nhìn: “Người còn lại chính là ngươi?”

Ngũ Hoàng tử Thương Nguyệt hung hăng trừng hắn, mí mắt như muốn nứt ra.

Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc lạnh nhạt như đang tán gẫu bình thường: “Ngươi muốn báo thù cho ca ca?” Hắn nghiêng đầu: “Không phải, là muốn mượn cơ hội dẫn đầu lập công.”

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang tát vào mặt hai người họ.

Nhị Hoàng tử giận không nén được: “Nếu ngươi dám động thủ, ngươi cũng sẽ phải chết.”

Thẩm Thính Trúc cười lớn, cả tiểu cô nương cũng dũng cảm như vậy, hắn có gì mà không dám: “Hay là ngươi nghĩ lại xem, ngươi mang Ngũ Hoàng tử đi, lại không thể trả về bình an, Ô Di nên trả lại công đạo thế nào cho Khương Nguyệt.”

Thẩm Thính Trúc không có kiên nhẫn nói nhảm với bọn họ: “Thuốc giải.”

Đôi mắt Ngũ Hoàng tử đầy âm hiểm hung ác, Thẩm Thính Trúc vẫn không có động tĩnh: “Không đưa?” Tay hắn dần dần siết chặt.

Đúng lúc này, Ngũ Hoàng tử vốn đã không còn hơi sức lại đưa tay vào vạt áo, một tia sáng lạnh lẽo hiện ra, hắn dùng sức vung dao găm đâm về phía Thẩm Thính Trúc.

Màu mắt Thẩm Thính Trúc chợt tắt, ngón tay như móng vuốt, chỉ kịp nghe một tiếng “rắc” giòn vang, khớp cổ tay của Ngũ Hoàng tử bị mạnh mẽ bẻ gãy, dao găm rơi xuống đất.

Đau đớn khiến mồ hôi của Ngũ Hoàng tử tuôn như mưa, nhưng yết hầu lại bị bóp nghẹt, một âm tiết cũng không phát ra được, gương mặt thống khổ vặn vẹo.

Thẩm Thính Trúc nói: “Ngươi là người hạ cổ, chẳng lẽ không biết chỉ có thời điểm cổ phát tác toàn thân mới đau đớn không thể nhúc nhích hay sao.” Sau khi ăn Linh Ngọc Thảo, ngoại trừ hai chân không thể đi lại, những cái khác đã sớm khôi phục.

“Lần phát tác cổ tiếp theo sẽ tới rất nhanh.” Thẩm Thính Trúc nhếch khóe môi, mang theo vài phần khó lường và tà ác: “Bất quá trước đó ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.”

Nhị Hoàng tử sao có thể ngồi chờ chết, gã bất động thanh sắc muốn di chuyển về phía trước, ý đồ muốn đánh vào chân Thẩm Thính Trúc, nhưng Thẩm Thính Trúc chỉ thản nhiên liếc gã một cái: “Ngươi thật sự nghĩ bên ngoài không có ai sao? Đây là Đại Tề, là nơi các ngươi có thể tùy tiện làm càn à?” 

Lúc này gã mới chú ý đến không biết khi nào bên ngoài phòng đã sớm bao vây đầy người, không phải là người của bọn họ, Nhị Hoàng tử sững sờ như bị sét đánh, lần này bọn họ đã khinh địch, bị phản đòn trúng bẫy, bản đồ phòng thủ thành trì kia tất nhiên cũng là giả, gã lớn tiếng nói: “Cho hắn!”

Ngũ Hoàng tử không cam lòng nhưng cũng bất lực, dùng tay không bị thương còn lại lấy ra thuốc giải thật sự.

Thẩm Thính Trúc cầm thuốc uống vào.

Nhị Hoàng tử nói: “Ngươi có thể thả người ra rồi!”

“Đương nhiên.” Nói xong Thẩm Thính Trúc liền buông tay, đổi thành nắm cằm Ngũ Hoàng tử, một tay lấy ra một cái bình sứ từ trong ngực, mở nút, đổ toàn bộ vào trong miệng Ngũ Hoàng tử, sau đó ném người sang bên cạnh.

Ngũ Hoàng tử bụm yết hầu há mồm th ở dốc, thô bạo hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì!”

Thẩm Thính Trúc nói: “Độc của ta không thể so với cổ trùng của ngươi, nhưng thắng ở chỗ linh hoạt, nửa canh giờ liền độc phát.”

Màu máu trên mặt Ngũ Hoàng tử rút đi từng chút một: “Ta đã đưa thuốc giải cho ngươi!”

“Ngũ Hoàng tử tâm cơ quá sâu, ta không thể không đề phòng.” Thẩm Thính Trúc nhàn nhã nói: “Nửa canh giờ, cũng đủ để giải cổ trong cơ thể ta, nếu không thể…”

Giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi liền chết cùng ta.”

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Phần 1] Bảo Bối À!

Copyright © 2022 - MTruyện.net